Cốt Nữ Đêm Trăng Tròn - Chương 3
6
Khi tôi chạy vội đến ký túc xá của A Kiệt thì họ đã ngủ thiếp đi… trong nỗi sợ hãi tột độ.
Tôi gõ cửa hồi lâu, cuối cùng cũng đánh thức họ dậy.
A Kiệt cầm điện thoại di động và hét lên: “Đại sư Tân Di, cứu với! Yêu quái lại đến rồi!”
Sau khi nghe thấy giọng nói của chính mình vọng vào từ ngoài cửa, cậu ta dừng lại một chút, sau đó vừa khóc vừa hét lớn.
“Đại sư Tân Di, giúp tôi với. Con yêu quái đó có hại cô không mà sao cô ta lại cầm được điện thoại của cô vậy?!”
Nếu không sợ mất tiền vì phải đền bù cánh cửa thì tôi đã phá cửa từ lâu rồi.
“Mở cửa, là tôi.”
Ba giây sau, cửa ký túc xá mở ra.
Hai tên đàn ông to xác nước mắt nước mũi tèm nhem, ôm chầm lấy đùi tôi.
Cảnh này đẹp đến mức tôi không dám nhìn nữa.
Mặt tôi không cảm xúc, lấy hai bông hoa màu xanh sắp héo từ trong túi ra.
“Đây, đem hai bông hoa này cho bạn cùng phòng, mỗi người một bông, uống với nước bùa. Sáng mai sẽ ổn thôi.”
Như thể A Kiệt đã tìm thấy một kho báu, cùng với Trương Hoà cẩn thận nâng những bông hoa, mang cho hai người bạn cùng phòng đang bất tỉnh.
A Kiệt thuận miệng hỏi: “Đại sư Tân Di, đây là hoa gì vậy?”
“Cốt U hoa, được sinh ra cùng với Cốt Nữ. Đừng lo lắng, nó có thể cứu sống mọi người.”
Họ nơm nớp lo sợ đút hoa cho hai người kia.
Sau khi thấy sắc mặt của hai người bạn cùng phòng trông khá hơn họ mới trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Khi A Kiệt tiễn tôi ra khỏi trường, nói cho cùng vẫn là không chịu đựng được sự tò mò của mình.
“Đại sư Tân Di, Nhạc Hân Nhiên kia… Bây giờ thế nào rồi?”
“Được tôi tiễn đi rồi.”
Tôi thu tiền chuyển khoản của cậu ta rồi quay lại mỉm cười thật tươi: “Còn hài cốt của cô ấy, đã bị cảnh sát mang đi rồi.”
“Sau này nếu có yêu cầu gì thì hoan nghênh cậu đến thăm phòng phát sóng trực tiếp của tôi lần nữa.”
Sắc mặt A Kiệt lập tức thay đổi, cười mỉa: “Đại sư Tân Di, tôi chợt nhớ ra mình còn có việc phải làm nên tôi tiễn cô đến đây nha. Đại sư Tân Di đi thong thả. Tạm biệt đại sư Tân Di!”
Nói xong cậu ta bỏ chạy như được bôi dầu vào chân.
Tôi cười lớn, vẫy chiếc taxi bên đường.
Bây giờ ngồi trên taxi, tôi mới có thời gian xem lại bình luận.
Nhiều bình luận bày tỏ sự thương xót cho hoàn cảnh của Nhạc Hân Nhiên, cũng không ít người bất bình thay cho cô ấy.
[Đã mười năm kể từ khi Nhạc Hân Nhiên bị giết mà bây giờ hài cốt của cô ấy mới được tìm thấy. Vậy chẳng phải hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật sao?]
[Ừ, đúng là khiến người ta tức giận.]
Tôi nhìn vào bình luận, ngón tay vuốt màn hình hơi khựng lại.
Trong khi niệm chú tái sinh cho Nhạc Hân Nhiên, tôi có thể cảm nhận được sự oán hận mạnh mẽ và sâu sắc của cô ấy.
Sự oán hận đó đã ảnh hưởng đến tôi.
Cảnh tượng Nhạc Hân Nhiên bị giết cứ hiện lên trong đầu tôi.
Trong ký ức đau đớn và tàn khốc đó, tôi trở thành Nhạc Hân Nhiên.
Vì vậy, tôi cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của ba kẻ sát nhân.
Tôi đã gửi hình dáng của ba kẻ sát nhân này cho cảnh sát.
Ba người bọn họ cuối cùng cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả thôi.
7
Tôi trở về căn nhà thuê thì đã hơn một giờ sáng.
Nhưng tôi vừa mới leo núi trở về, còn thu một số tiền phụ phí thực địa khổng lồ, nên bây giờ rất phấn khởi.
Không ngủ được, căn bản không ngủ được chút nào.
Tôi bật máy tính, lên phòng phát sóng trực tiếp, lật tay một cái đã phát một phong bì lì xì.
“Nào, hôm nay chúng ta cùng xem một quẻ nhé.”
Đó là một quy tắc cũ trong phòng phát sóng trực tiếp, giành phong bì coi bói, xem ai là người nhanh tay nhất.
Hơn một giờ sáng vẫn còn khá nhiều cú đêm.
Chiếc phong bì lì xì vừa gửi đi đã bị giật ngay.
Người giật được phong bì màu đỏ là một cư dân mạng tên là [Cây Nấm Nhỏ].
Trong giây tiếp theo, cô ấy đã nhắn một loạt bình luận vào phòng phát sóng trực tiếp.
“Đại sư Tân Di, ngài có thể giúp tôi được không? Tôi cảm thấy gần đây bà tôi có gì đó không ổn!”
Tôi sững sờ một lúc: “Mở kết nối có tiện không?”
Không có lời nào từ phía bên kia, nhưng rất nhanh đã gửi cho tôi một lời mời trực tuyến.
Sau khi tôi kết nối, tình hình ở đó hiển thị trực tiếp trong phòng phát sóng.
Trên màn hình là một cô gái trẻ, ánh sáng phía trên đầu cô ấy mờ mịt, bối cảnh xung quanh là ngôi nhà cũ kỹ.
Cây Nấm Nhỏ cho biết cô vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay và đang là sinh viên năm nhất đầy triển vọng.
“Cứ gọi tôi là Tiểu Trần.”
Vì cách thời gian khai giảng vẫn còn sớm mà công việc đồng áng ở quê rất nặng nhọc nên cô đã đến nhà ông bà nội để phụ giúp công việc đồng áng.
Tôi hỏi: “Cô nói gần đây bà nội có chuyện gì không ổn? Tình huống cụ thể là thế nào?”
Tôi vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tiểu Trần bỗng thấp thỏm lo âu.
“Bà tôi…”
Cô ấy vừa mới nói một câu thì tiếng gà gáy sắc bén phía đầu dây bên kia vang lên trong không gian vốn tĩnh lặng.
Sắc mặt Tiểu Trần biến đổi lớn, lập tức đưa tay tắt đi chiếc đèn ngủ yếu ớt.
Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô ấy.
Vài giây sau, những âm thanh xào xạc bắt đầu phát ra từ bên kia.
Dường như Tiểu Trần đang run rẩy, nhưng hình như đã nghĩ ra gì đấy, cô ấy lấy hết can đảm nhấc điện thoại lên, chậm rãi rời khỏi giường.
Cô ấy rón ra rón rén bước tới cửa sổ rồi mở nhẹ nó ra.
Sau đó, cô ấy bật camera trước điện thoại di động lên.
Cảnh tượng trong sân hiện rõ trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi.
Trăng về đêm ở quê rất sáng, có thể soi sân rất rõ.
Khoảng sân nông thôn mộc mạc, sạch sẽ, tràn đầy hơi thở sức sống.
Nhưng bầu không khí lại vô cùng kỳ lạ.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu hoảng sợ.
[Em gái ơi, em muốn cho chúng tôi xem cái quái gì vậy?]
[Đừng giả thần giả quỷ nữa, nửa đêm nửa hôm như vậy thật sự rất đáng sợ!]
[Chết tiệt, tôi chỉ muốn tìm phòng phát sóng trực tiếp để giúp tôi ngủ ngon thôi. Bố nó chứ, điện thoại di động này mang đến cho tôi cái quái gì vậy?]
Giữa tiếng đập phá, một con gà đột nhiên nhảy ra từ trong khoảng sân tối tăm.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, một bóng đen mỏng manh theo sát sau đó, không biết nhảy ra từ đâu rồi ghim con gà xuống đất.
Sau đó cắn vào cổ con gà.
Con gà kia chỉ kịp phát ra một tiếng ngắn ngủi rồi nhanh chóng chìm vào im lặng.
Trong màn đêm tĩnh mịch chỉ có những âm thanh nuốt nước bọt cường điệu cùng âm thanh xé da thịt khiến người ta tê dại.
Tay Tiểu Trần hơi run, khó có thể cầm vững điện thoại.
Cô ấy nhanh chóng thu điện thoại lại và đóng cửa sổ trước khi thứ trong sân ăn xong.
Tiểu Trần ngồi xổm dưới cửa sổ, giọng nói run rẩy.
“Đại sư Tân Di, thứ ngài vừa nhìn thấy là bà nội của tôi.”
8
Tiểu Trần nói rằng ba ngày trước bà của cô ấy đã trở nên hơi bất thường.
Hôm đó, bà nội lên núi nhặt củi mãi không về.
Thấy trời dần tối, ông nội và cô rất lo lắng nên đã gọi vài người dân làng lên núi tìm.
Họ leo hơn nửa ngọn núi, đến nửa đêm mới tìm thấy bà nội.
Bà nội vô tình rơi vào hang và bị bong gân ở chân, nhưng may mắn là bà vẫn còn tỉnh táo.
Nhiều người nhanh chóng bế bà xuống núi.
“Nhưng sau ngày hôm đó, bà trở nên rất kỳ lạ.”
Tiểu Trần nhớ lại: “Bà thường dậy rất sớm, nhưng bây giờ lại rất uể oải và thèm ăn. Bà ăn thịt gà mỗi ngày.”
“Bà nội bây giờ rất sợ ánh sáng, ban ngày bà không ra ngoài. Khi bị ánh nắng chiếu vào, bà hét lên như thể bị bỏng. Hơn nữa lúc tôi nhìn vào mắt bà… ánh nắng chiếu vào sẽ lập tức biến thành màu xanh lục!”
Giọng Tiểu Trần dừng lại một chút: “Đáng sợ nhất chính là bà bắt đầu điên cuồng ăn thịt gà.”
“Đều là thịt còn chưa nấu chín, trực tiếp ăn tươi nuốt sống. Ông nội tưởng bà bị bệnh nên muốn đưa bà đi khám, nhưng bà nội đã cào vào mặt ông khiến ông ngã xuống, đến giờ ông vẫn chưa thể rời khỏi giường.”
Tiểu Trần ôm chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn tôi: “Đại sư Tân Di, bà nội của em bị quỷ ám, đúng không?”
Tôi suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.
“Từ những gì em vừa nói, có vẻ như không giống bị linh hồn quỷ ám.”
“Nó giống như… bị một con chồn ám.”
Tiểu Trần mở to mắt: “Cái gì?! Chồn?”
Không biết cô ấy đang nghĩ gì nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên thất thường.