Cốt Nữ Đêm Trăng Tròn - Chương 2
4
Tôi không đáp lại lời cậu ta mà chỉ yêu cầu cậu ta lấy bức ảnh của người quản lý ký túc xá vừa nãy đã cho chúng tôi xem.
Nghe xong, A Kiệt vội vàng lấy bức ảnh ra lần nữa.
Lần này không cần tôi nhắc nhở.
Một số cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.
[Quản lý ký túc xá này… sao lại không có bóng?]
[Đúng là không có thật. Mọi người nhìn vào bức tường đi. Chỉ có bóng của cái cửa sổ đứng lẻ loi. Còn cô ấy ở đâu?]
[Chết tiệt, chết tiệt thật, da gà da vịt của tôi nổi hết lên rồi!]
[Có ý gì vậy, rốt cuộc người quản lý ký túc xá này là cái quái gì thế?]
Tôi trịnh trọng nói: “Nếu tôi đoán đúng thì quản lý ký túc xá xinh đẹp của cậu vốn không phải là con người mà là Cốt Nữ. Ngày 15 tháng 7 là ngày bách quỷ dạ hành, mà Cốt Nữ chính là thứ có oán khí nặng nhất và thích hại người nhất.”
“Những người phụ nữ đó sinh thời phải chịu lăng mạ, phẫn uất mà chết. Nếu không ai thu thập xác thì họ sẽ biến thành một đống xương, cứ như vậy dần biến thành ác quỷ, và sẽ tự tạo cho mình một làn xinh đẹp khi bắt đầu hại người.”
“Bạn cùng phòng của cậu chắc chắn đã bị Cốt Nữ quyến rũ và hút lấy tinh khí. Nếu cứ mặc kệ như vậy thì cậu ấy sẽ đột ngột chết vào lúc bình minh ngày mai.”
Những gì tôi nói thật sự khiến A Kiệt không thể tin được.
Cậu ấy quỳ trên mặt đất trong sự bàng hoàng.
Vẻ mặt cả người trở nên ngơ ngác.
Bạn cùng phòng vẫn còn nằm trên giường kêu “hộc hộc”.
Một lúc sau, A Kiệt giật mình một cái.
“Không được, tôi không thể ở chỗ này nữa, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!”
Cậu ta lao tới trước tủ, động tác luống cuống cả lên.
Chiếc tủ bị cậu ta lục lọi phát ra tiếng kêu loảng xoảng.
Cậu nhóc lùn gầy vừa trở về ký túc xá cũng vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Cậu ấy nhìn thấy A Kiệt liền bối rối hỏi: “Sao vậy? Tại sao đột nhiên anh trở nên điên loạn vậy?”
A Kiệt không ngừng động tác: “Chúng ta không thể ở đây nữa, em nên thu dọn đồ đạc và rời đi nhanh đi!”
Cậu nhóc: “Hả?”
“Còn lão Chu, nói cho cậu ấy biết, kêu cậu ấy cũng chạy nhanh đi!”
Lão Chu hẳn là một người bạn cùng phòng khác vẫn chưa trở về ký túc xá.
Sau khi nghe A Kiệt nói, cậu nhóc chỉ xuống lầu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Lão Chu khoảng nửa tiếng nữa mới về. Lúc nãy ở dưới lầu anh ấy đột nhiên nói quản lý ký túc xá gọi anh ấy có việc, vội vàng đi đến phòng trực ban ký túc xá.”
“Bình thường hẹn với bạn gái anh ấy cũng không chạy nhanh đến vậy.”
“Kỳ lạ thật, ngày nào em cũng nghe anh nói về quản lý ký túc xá xinh đẹp, nhưng lại chưa từng thấy.”
A Kiệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu nhóc: “Cậu chưa từng nhìn thấy lần nào à?”
“Không.” Cậu nhóc bối rối.
“Người quản lý ký túc xá mà em nhìn thấy là dì Vương năm mươi tuổi.”
A Kiệt hoảng sợ quay đầu nhìn màn hình máy tính.
Cậu ta run run hỏi tôi.
“Đại sư… người có thể nhìn thấy phụ trách ký túc xá kia, có phải đều là người mà Cốt Nữ thích nhắm đến không?”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bùng nổ.
[Thật đáng sợ, mấy người không phải đang diễn đúng không?]
[Mấy người là diễn viên chứ gì, diễn xuất y như thật.]
[Là một người hâm mộ lâu năm của phòng phát sóng trực tiếp của đại sư Tân Di, giờ tôi đang núp trong chăn cười không nổi.]
Tôi nhìn A Kiệt trên màn hình đang sợ hãi đến nỗi mặt mày tái mét, tôi an ủi cậu ta: “Đừng sợ quá. Không phải cậu đã gặp được tôi sao, vẫn còn cơ hội sống.”
“Đại sư!”
A Kiệt “ngao” một tiếng: “Đại sư cứu con, con còn nhỏ và chưa có bạn gái!”
Tôi lặng lẽ vặn nhỏ âm lượng.
“Cậu khoan hãy hoảng sợ, còn ít nhất bảy tiếng nữa mới đến bình minh. Cậu vẫn còn thời gian.”
“Việc cần làm bây giờ là chụp lại khuôn mặt của quản lý ký túc xá.”
“Cái gì?!” A Kiệt trợn mắt kinh ngạc.
“Còn đi chụp ảnh cô ta à? Còn là ảnh cận mặt?”
“Tôi không đi.”
Cậu ta từ chối.
“Về cơ bản thì Cốt Nữ nặn xương và da giống hệt lúc còn sống, cậu chụp cho tôi xem thì tôi mới biết cô ta chết như thế nào, nếu không làm sao tôi có thể hoá giải oán khí của cô ta? Không hoá giải được oán khí thì làm sao cứu mấy người? Hay là…”
“Đại sư.” A Kiệt đưa tay ngăn tôi lại.
“Tôi hiểu rồi, tôi đi ngay.”
5
Bạn cùng phòng thấp gầy của A Kiệt tên là Trương Hoà.
Cậu ấy trông khá bình tĩnh, nhưng thực tế chỉ là cung phản xạ của cậu ấy tương đối dài.
Bây giờ lúc phản ứng lại thì cả người run như cầy sấy, đã vậy còn bị A Kiệt kéo dọc cầu thang xuống phòng trực ký túc xá ở tầng một.
“Anh Kiệt, em không làm được, em thực sự không làm được.”
Một tay A Kiệt cầm điện thoại, tay kia kéo Trương Hoà: “Câm miệng, đi nhanh lên, có đại sư Tân Di phù hộ rồi, cậu sợ gì nữa?”
Tôi còn chưa chết đâu, cảm ơn em trai.
Họ sống ở tầng bốn. Tòa nhà ký túc xá này có tổng cộng năm tầng nên không có thang máy, ánh sáng ở hành lang nhấp nháy liên tục.
Đoạn đường chỉ vỏn vẹn một phút nhưng cũng đủ khiến hai người sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Bây giờ đã là 12 giờ, hành lang tầng một không có người, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chơi phát ra từ một số phòng.
Hai người chậm rãi đi đến cửa phòng trực của ký túc xá.
A Kiệt hít một hơi thật sâu, tựa đầu vào cửa và lắng nghe.
Trương Hoà nén lại nỗi sợ hãi, thấp giọng hỏi: “Nghe được gì?”
A Kiệt: “Không nghe thấy gì cả, đừng lay anh mày.”
Trương Hòa không nói nên lời: “Em không có lay anh.”
“Vậy cái trên vai anh mày là chân lợn à?”
Tôi nhịn không được ngắt lời cậu ta: “Cậu có thể quay đầu lại nhìn một chút, được không?”
A Kiệt sững sờ một lúc rồi quay đầu nhìn sang cùng với chiếc điện thoại di động đang cầm trên tay.
Lập tức một khuôn mặt lớn màu xanh xám xuất hiện trên màn hình.
[Chết tiệt! Nhanh cầm điện thoại rồi chạy đi!]
[Tôi an phận rồi, xin hãy tha…]
Trương Hòa thất thanh nói: “Lão Chu?!”
Đây là một người bạn cùng phòng khác của họ, lão Chu, người vừa được mời đến phòng trực ký túc xá.
Lão Chu trợn mắt nhìn bọn họ, người lung lay sắp đổ.
A Kiệt tóm lấy hắn, hai người họ kéo bất chấp, lôi hắn ta chạy lên lầu.
Kẽo kẹt~
Cánh cửa ký túc xá đang đóng bỗng nhiên mở ra.
A Kiệt không dám nhìn lại mà chỉ giơ cao điện thoại.
“Đại sư Tân Di, cô tự chụp ảnh màn hình đi! Tôi không dám chụp!”
Đúng là chỉ có cậu ta.
Trên màn hình, một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi cửa.
Tôi canh đúng lúc rồi nhấn nút chụp màn hình, sau đó nhanh chóng nói: “Được rồi được rồi, mấy cậu nhanh chóng về ký túc xá đi!”
Hai người kéo Lão Chu bỏ chạy.
Suốt đường không thở được một hơi ra hồn.
Mãi đến khi lên đến tầng bốn và cửa ký túc xá đóng lại, họ mới đổ gục xuống đất.
“Đừng nghỉ ngơi, rải một ít gạo nếp ở cửa. Nếu có nước tiểu đồng tử thì cũng nên tưới xuống một ít.”
“Cốt Nữ sẽ đến đây sớm thôi.”
“Cái gì?!” Chỉ có hai người còn tỉnh táo lập tức đứng dậy, vội vàng chuẩn bị.
“Anh rải gạo nếp, cậu đi tiểu đi!”
Tôi nhân cơ hội gửi bức ảnh vừa chụp cho bạn tôi ở đồn cảnh sát.
“Giúp tớ kiểm tra người phụ nữ mất tích gần Đại học Quốc tế Sùng An ở núi Tùng Hạc, mất tích khoảng mười năm trước.”
Rất nhanh bạn tôi đã gửi cho tôi thông tin liên quan chỉ trong vòng mười phút.
Nhạc Hân Nhiên, nữ, mất tích vào khoảng ngày 14 tháng 7 năm 2014…
Trên màn hình vang lên tiếng “rầm” từ cửa ký túc xá của A Kiệt.
A Kiệt và Trương Hoà đè mạnh cửa, ngẩng đầu lên và tụng kinh lung tung.
Tôi nheo mắt nhìn tin nhắn bạn tôi gửi, ba giây sau, mắt tôi sáng lên.
Tìm được rồi.
May mắn thay có đầy đủ cả giấy khai sinh.
Tôi đối chiếu tử vi và đặc điểm khuôn mặt của Nhạc Hân Nhiên, bấm ngón tay tính toán.
“Đại sư Tân Di! Cứu mạng!”
A Kiệt và Trương Hoà lại bắt đầu gào to.
“Nếu cô không ra tay thì chúng tôi không thể kiên trì được nữa đâu!”
“Đừng lo lắng, cô ta vừa mới hút tinh khí bạn cùng phòng của cậu xong, bây giờ vẫn còn no lắm. Tạm thời cô ta không có ý định xông vào mà chỉ muốn hù dọa cậu mà thôi.”
Tôi vừa đứng dậy vừa nói: “Bây giờ tôi đang đi đến nơi chôn cất cô ấy. Khoảng một, hai tiếng nữa thôi. Các cậu cứ ngoan ngoãn ở trong ký túc xá, không cần đi theo đâu.”
“Nhân tiện, tôi đi làm xa nên hơi tốn kém. Gần đến Quỷ Tiết*, nguy hiểm cũng tăng cao. Mọi người hãy chuẩn bị tinh thần cho việc giá tăng nhẹ nhé.”
(*Quỷ tiết: lễ hội ma quỷ)
A Kiệt sắp khóc đến nơi: “Đại sư Tân Di, xin hãy nhanh lên! Tiền không phải là vấn đề!”
Đại học quốc tế Sùng An là trường liên kết trong nước với nước ngoài. Sinh viên học ở đây có điều kiện gia đình tốt nên đương nhiên sẽ không thiếu tiền.
Tôi có thể yên tâm về điều đó.
Tôi thu dọn đồ đạc, chuyển kết nối phát sóng trực tiếp với họ sang điện thoại di động và đi thẳng đến núi Tùng Hạc.
Núi Tùng Hạc rất gần với Đại học Quốc tế Sùng An. Bình thường sinh viên không có tiết sẽ thích lên đây leo núi.
Mười năm trước, Nhạc Hân Nhiên bị ba người đàn ông phát hiện khi đang leo núi, nhân lúc cô ấy không phòng bị bọn họ đã kéo cô ấy vào rừng, cưỡng hiếp và phân xác thành từng mảnh.
Thi thể của cô ấy bị chôn vùi trong một kẽ hở rất chật hẹp trên vách đá. Da thịt đã bị thú dữ và đại bàng rỉa hết, trong xương cốt chứa đầy sự oán giận. Một khi Quỷ Tiết đến gần, cô ấy biến thành Cốt Nữ và đi xuống núi làm hại người.
May mắn thay, Cốt Nữ này chỉ vừa có ý thức, là một cô hồn dã quỷ mới hình thành.
Vì vậy vẫn nhút nhát và không dám trắng trợn làm hại người khác.
Cũng không thể đi quá xa, chỉ có thể di chuyển quanh núi.
Mỗi lần cô ấy chỉ hấp thụ một ít tinh khí của đàn ông để tăng sức mạnh.
Về phần hai người bạn cùng phòng của A Kiệt, chỉ có thể nói là xui xẻo vì bị Cốt Nữ chọn làm tế phẩm để vượt qua quỷ môn quan, nên họ mới bị hút tinh khí nhiều đến vậy.
Tôi bắt taxi đến chân núi Tùng Hạc rồi chạy thẳng một mạch lên núi.
Chiếc la bàn trong tay dẫn đường cho tôi tiến về phía trước.
Đây là một khu rừng chưa phát triển, cỏ mọc cao và um tùm.
Gió núi gào thét, oán khí xung quanh càng ngày càng nặng nề.
Tôi khẽ nhăn mày, nhìn con trỏ la bàn trong lòng bàn tay tôi lắc lư qua lại.
“Chính là nó.”
Tôi nhét chiếc la bàn vào túi và tiến hai bước về phía trước.
Tôi đưa tay mò mẫm trên vách đá một lúc, chẳng mấy chốc tôi đã tìm thấy một kẽ đá và một túi vải cứng bên trong.
Chiếc túi vải được tôi lôi ra.
Chương trình phát sóng trực tiếp trên điện thoại di động của tôi vẫn đang bật. Tôi không mở túi mà cẩn thận đặt một vòng phù chú màu vàng lên đó.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã choáng váng từ lâu.
[Đây có phải là thứ tôi đang tưởng tượng không?]
[Thiên Hậu Thánh Mẫu hãy bảo vệ con…]
[Đại sư Tân Di, tôi đã gọi cảnh sát cho cô rồi.]
[Thật đáng sợ. Con gái đừng bao giờ leo núi một mình!]
Tôi chậm rãi thở ra một hơi và ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Dường như gió trong rừng thổi mỗi lúc một mạnh hơn.
Gió đêm gào thét mang theo bụi và lá rơi lao thẳng về phía tôi, lá cây rơi xào xạc. Trong lúc bàng hoàng, hình như tôi đã nghe thấy tiếng la hét và rên rỉ của một người phụ nữ
Oán khí.
Oán khí rất đậm.
Tôi nhìn túi vải trước mặt rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Thái Thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân. Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả thăng, thương tru đao sát, khiêu thuỷ huyền thăng.”
…
“Sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh, sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh.”
Tôi cứ tụng đi tụng lại chú.
Khi tôi niệm đến biến thứ hai mươi, cuối cùng làn gió oán khí xung quang tôi mới dần dừng lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tất cả những lá bùa màu vàng gắn trên túi trước đó đã biến thành tro bụi.
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất và quay trở lại vách đá nơi tôi vừa lấy được chiếc túi.
Nương theo ánh đèn di động yếu ớt, tôi nhìn thấy hai bông hoa nhỏ màu xanh đang bay trong gió…