Cốt Nữ Đêm Trăng Tròn - Chương 1
1
Tôi vừa đứng dậy rót một cốc nước mà lượng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đã tăng vọt.
Tôi hơi thắc mắc, chăm chú nhìn lại.
Nam sinh viên đại học kết nối với tôi đang hùng hồn nói chuyện với cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp về cô quản lý ký túc xá xinh đẹp vừa đến trường.
“Tôi nói cho mấy ông biết nha, cô ấy thật sự rất đẹp! Vòng eo, hông, đường cong của cô ấy quá tuyệt!”
Nam sinh viên đại học trên màn hình đỏ bừng mặt vì phấn khích.
“Ngày cô ấy đến trường chúng tôi, cả khu ký túc xá của chúng tôi đã chạy xuống nhìn.”
“Mấy ông chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp gợi cảm như vậy đâu!”
“…”
Tên tôi là Tân Di và tôi là một thầy bói.
Người đầu tiên kết nối sau khi buổi phát sóng bắt đầu hôm nay là nam sinh viên đại học đối diện, tên trực tuyến là “A Kiệt”.
Có lẽ cậu ta là một chủ tài khoản mới, vừa kết nối đã nói chuyện không ngừng nghỉ, đã vậy còn rất thân mật. Chắc chắn cậu ta đang cố gắng thu hút người hâm mộ từ bên tôi.
Nhiều cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị sốc trước lời kể của cậu ta.
[Vl, giờ mấy nam sinh đại học như cậu thật may mắn!]
[Sao rồi? Có ai có thể chiếm được trái tim của người phụ nữ xinh đẹp đó không? Ha ha ha ha.]
[Cô quản lý ký túc xá xinh đẹp nghe có vẻ rất thú vị (cười nham hiểm).]
Một số cư dân mạng cũng đặt câu hỏi.
[Vừa nghe thì thấy có vẻ như đang nói dối. Quản lý ký túc xá của trường thường là những bà cô ở độ tuổi năm mươi và sáu mươi. Làm sao một người đẹp trẻ tuổi lại được phép làm quản lý ký túc xá trong ký túc xá nam chứ?]
[Đúng vậy, điều này căn bản là không thực tế.]
Nhận thấy chủ đề của mình thu hút được sự quan tâm của hầu hết cư dân mạng, A Kiệt nhanh chóng bắt đầu bác bỏ những cư dân mạng nghi ngờ này.
“Chỉ vì mấy ông chưa nhìn thấy chứ không có nghĩa là nó không tồn tại!”
Cậu ta lấy điện thoại ra và trưng ra một bức ảnh.
“Nhìn xem, đây là hình ảnh mặt sau tôi lén chụp lần trước. Dù mờ nhưng các ông vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy!”
Sau khi chiếc điện thoại di động rung lắc của cậu ấy ổn định lại, mọi người đều có thể nhìn rõ bức ảnh.
Ánh sáng mờ ảo không có bố cục, trong hành lang dài, một cô gái duyên dáng đang tựa vào bậu cửa sổ.
Mặc dù đó chỉ là một hình bóng mờ ảo không thể nhìn rõ diện mạo.
Nhưng đôi chân dài và vòng eo thon đó mới thực sự hút mắt.
[Chết tiệt, chết tiệt, thật tuyệt vời! Siêu mẫu, chính là nó.]
[Tại sao hồi còn đi học tôi lại không gặp được người quản lý ký túc xá như vậy! Tôi ghét nó!]
[Giá như tôi có thể… thì không còn gì hối tiếc trong cuộc đời này!]
[Lầu trên nói rõ hơn đi nào, ha ha ha ha.]
A Kiệt thở dài.
“Người quản lý ký túc xá xinh đẹp này rất bận rộn, bình thường chúng tôi không thể nhìn thấy cô ấy, chỉ có khi đêm đến thì cô ấy mới trở về phòng trực để chúng tôi có thể tình cờ gặp được cô ấy.”
“Nếu không, nhất định tôi sẽ chụp rõ hơn để các vị huynh đài chiêm ngưỡng.”
“Các huynh đệ, có thể cho tôi chút follow không.”
Khu vực bình luận của phòng phát sóng trực tiếp dần trở nên hỗn loạn.
Tôi đang định ngắt nhưng cuối cùng cũng đưa ra lời khuyên cho nam sinh viên đại học.
“Chỉ nhắc nhở cậu mấy câu thôi, vào khoảng giữa tháng bảy, quỷ môn quan mở rộng, nửa đêm tốt nhất không nên ra ngoài, nhất là thức khuya liên tục mấy ngày. Năng lượng trong cơ thể cậu sẽ cạn kiệt và xói mòn. Đây là lúc cậu dễ gặp phải dâm quỷ nhất.”
Sau khi nghe những lời của tôi, A Kiệt sững sờ một lúc, rồi đột nhiên bật cười.
Cậu ta ôm bụng cười đến nỗi không thể đứng thẳng được.
“Chủ phòng thật sự rất thú vị đấy ha ha ha ha.”
Một số cư dân mạng nam mới tham gia nhóm cũng nhiệt tình mở micro.
[Cô đang nói cái quái gì vậy? Cô cảm thấy tự ti khi nhìn thấy một người có dáng người đẹp như vậy đúng không? Thẹn quá hóa giận à?]
[Chủ phòng không cần phải cảm thấy tự ti đâu. Mặc dù cô có dáng người trung bình nhưng lớn lên cũng tạm được.]
[Chủ phòng, nhảy cho tôi xem đi, tôi sẽ thưởng cho cô, ha ha ha.]
Tôi: “…”
2
Những người hâm mộ cũ trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi không thể ngồi yên.
[Tính tình của đại sư Tân Di cũng tốt thật, như vậy mà không dẫn sét qua làm một nhát ư?]
Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Dẫn sét bậy như vậy là không được.”
Thấy tôi phớt lờ, những cư dân mạng này cũng bắt đầu nhàm chán và thay đổi chủ đề.
Có người đột nhiên hỏi A Kiệt.
[Trên đệm phía sau lưng cậu có người à? Sao lâu vậy mà không thấy nhúc nhích?]
A Kiệt thấy bình luận này liền quay đầu liếc nhìn, vẻ mặt dần trở nên thâm thuý.
“Đây là bạn cùng phòng của tôi, cậu ấy là đội trưởng đội bóng rổ của trường, vừa cao ráo lại đẹp trai.”
A Kiệt đột nhiên giảm âm lượng.
“Đêm qua bạn cùng phòng của tôi đến ký túc xá, ở đó suốt hai tiếng mới ra ngoài, sau khi về thì ngủ đến tận bây giờ…”
[Trời ạ, tên nhóc này thật may mắn!]
[Tôi ghen tị quá!]
Nói đến đây, trên mặt A Kiệt hiện lên chút không hài lòng.
“Tôi cũng không tệ hơn cậu ấy bao nhiêu, nhưng tôi thậm chí còn chưa vào được phòng trực của ký túc xá…”
Ánh mắt tôi cứ dán vào người bạn cùng phòng của cậu ấy.
Càng nhìn tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Kéo camera lại gần và cho tôi nhìn mặt cậu ấy đi.”
A Kiệt nghe vậy thì chế nhạo: “Cái gì? Cô cũng muốn xem bạn cùng phòng của tôi đẹp trai đến mức nào à?”
Trong phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều cư dân mạng cũng ồn ào muốn xem.
Để không bỏ lỡ lưu lượng này, A Kiệt phải đứng dậy và từ từ bước về chiếc giường phía sau.
Cậu ta đưa tay kéo chiếc chăn che mặt bạn cùng phòng ra.
“Ôi vãi.”
A Kiệt bị sốc: “Sao sắc mặt trông tệ thế?”
Trên màn hình, khuôn mặt của chàng trai xanh lè, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng dã kèm chút thâm đen, má hơi hóp lại.
Vừa nhìn đã thấy không bình thường.
[Ha ha ha, phóng túng quá độ.]
[Người anh em này cũng mạnh quá…]
Nhìn trong phòng phát sóng trực tiếp trêu chọc thì A Kiệt cũng bắt đầu cười theo.
Tôi khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu còn cười nữa, bạn cùng phòng của cậu sắp thành xác khô đến nơi rồi.”
3
“Cô đang nói vớ vẩn gì vậy!”
A Kiệt trợn mắt lầm bầm: “Cô thật sự xem mình là thần à?”
Tôi phớt lờ lời chế nhạo của cậu ta.
Chỉ nói: “Hãy đặt tay lên mũi cậu ấy và kiểm tra xem. Bây giờ cậu ấy chỉ hít vào nhưng không thở ra. Nếu cậu vẫn không tin thì có thể cho một ít gạo nếp vào miệng cậu ấy. Nhưng đến lúc đó đừng có sợ nha.”
Nhìn thấy ngày càng có nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp, A Kiệt trợn mắt nói: “Được thôi, tôi cũng đang vạch trần kẻ lừa đảo như cô!”
Cậu ta chậm rì rì duỗi hai ngón tay ra đặt dưới mũi bạn cùng phòng.
“Ai nói có không khí vào mà không ra…”
A Kiệt dừng lại, cau mày nhìn bạn cùng phòng.
Hai giây sau, cậu ta xoay người ngồi xổm xuống, dùng tay còn lại cẩn thận xem xét.
A Kiệt đột nhiên thu tay lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nhưng miệng vẫn còn cứng.
“Có… có ra chút khí.”
“Ồ.”
Tôi trơ mặt nhìn cậu ta: “Vậy cậu có dám thử gạo nếp không?”
A Kiệt chế nhạo: “Cô cho rằng ký túc xá nam là căng tin sao? Gạo nếp từ đâu ra?”
Tôi chưa kịp nói thì đầu bên kia có tiếng mở cửa.
Một cậu bé gầy gò, thấp bé, đeo kính gọng đen bước vào khung hình.
Cậu ấy không chú ý đến buổi phát sóng trực tiếp, chỉ nghe thấy lời của A Kiệt: “Anh Kiệt, anh cần gạo nếp à? Ở đây em có một ít. Học kỳ trước em mua về nấu cháo. Anh xem có dùng được không?”
A Kiệt: “…”
Nếu bây giờ cậu ta kiếm cớ thì thật sự sẽ không thể xuống đài được.
Sau khi do dự vài giây, A Kiệt nghiến răng nghiến lợi đưa tay nhận lấy túi gạo nếp nhỏ từ cậu bé .
A Kiệt múc một thìa gạo nếp, sau đó dùng tay còn lại mở miệng bạn cùng phòng.
Dù làm rầm rầm như vậy nhưng bạn cùng phòng vẫn không tỉnh dậy, thậm chí không có một chút cử động nào.
A Kiệt đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khi cậu ta đổ thìa gạo nếp vào miệng bạn cùng phòng, đôi mắt vốn vẫn nhắm nghiền của bạn cùng phòng đột nhiên mở to, nhãn cầu lồi ra, cổ cứng đờ.
Toàn thân cậu ta cứng ngắc, chiếc giường kêu cọt kẹt theo cơ thể run rẩy.
A Kiệt sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất.
“Hộc hộc.”
Bạn cùng phòng trên giường liên tục phát ra những tiếng động lạ.
A Kiệt không thể chịu đựng được nữa vội lao đến máy tính.
“Chủ phòng… Không không, đại sư! Rốt cuộc bạn cùng phòng của tôi đã bị gì vậy?”