Công Lược Nhân Vật Phản Diện Hắc Hóa - Chương 3
Trên đường, Thịnh Minh Kì dường như tỉnh lại một lần.
Cậu ta nhìn thấy tôi cõng cậu ta, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, sau đó lại lâm vào hôn mê.
Nguyễn Niệm Niệm cũng đi theo đến phòng y tế.
Đưa Thịnh Minh Kì vào phòng, tôi đi ra ngoài mua một chai nước.
Khi tôi quay lại, Thịnh Minh Kì đã tỉnh.
Tôi còn chưa vào phòng đã nghe Nguyễn Niệm Niệm nói:
“Anh Minh Kì, quá tốt rồi anh không sao hết! Không uổng công em vất vả đưa anh đến phòng y tế!”
12
Ta cảm thấy có chút buồn cười.
Cô ta chỉ đi theo sau tôi thôi, vất vả cái gì chứ?
Thịnh Minh Kì cụp mắt nhìn cô ta.
Cậu ta rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy cả những mạch máu nhỏ trên mí mắt.
“Nguyễn Niệm Niệm…”
“Không cần cảm ơn em, cùng là bạn học nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Nguyễn Niệm Niệm, tôi chỉ ngất xỉu thôi, không phải chết.”
“Hả?” Nữ chính lộ ra vẻ ngây thơ.
“Người cõng tôi đến phòng y tế là Giang Thanh Nguyệt, không phải cô, cô ở chỗ này giành công lao gì chứ?”
Thật bất ngờ.
Thịnh Minh Kì lại có thể mở miệng nói chuyện?
Tôi còn tưởng cậu ta sẽ tin bất cứ điều gì Nguyễn Niệm Niệm nói.
Cảm giác trí thông minh không bị giảm thấp thật tuyệt.
“Đúng vậy, người đưa cậu ta đến phòng y tế là tôi.” Tôi đẩy cửa bước vào, không cho Nguyễn Niệm Niệm cơ hội nói thêm: “Cô thừa dịp tôi không có mặt, cướp công lao về mình, là ý gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Niệm Niệm lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng xám xịt bỏ đi.
Tôi đưa chai nước cho Thịnh Minh Kì.
“Bác sĩ nói cậu bị hạ đường huyết, truyền xong dịch dinh dưỡng sẽ đỡ hơn. Truyền xong tôi sẽ đưa cậu đi ăn, bồi bổ cho tử tế.”
Thịnh Minh Kì không nhận, cậu ta cảnh giác nhìn tôi.
“Giang Thanh Nguyệt, cô lại định giở trò gì?”
“Tôi muốn xin lỗi cậu.”
Thấy Thịnh Minh Kì nhíu mày khó hiểu.
Tôi nghiêm túc cúi đầu trước mặt cậu ta.
“Thật xin lỗi, trước kia bắt nạt cậu, đó là lỗi của tôi, từ nay về sau tôi sẽ sửa đổi.”
13.
Phòng y tế im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thịnh Minh Kì không nói gì, tôi cũng không lên tiếng.
Nói thế nào nhỉ… Mặc dù tôi là nữ phụ độc ác nhưng tôi cũng có nguyên tắc và giới hạn.
Bắt nạt học đường là không được.
Mặc dù những chuyện đó không phải do tôi làm nhưng khi tôi đã chiếm lấy thân thể này, tôi phải sửa chữa sai lầm, chịu trách nhiệm.
Không biết qua bao lâu, Thịnh Minh Kì mới lên tiếng: “Nếu tôi không tha thứ thì sao?”
“Đó là tự do của cậu. Xin lỗi là chuyện của tôi, cậu có quyền lựa chọn tha thứ hay không.”
“Tất nhiên tôi sẽ không tha thứ cho cô.” Thịnh Minh Kì nhếch môi, cười lạnh: “Người đã giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi, dựa vào đâu mà đòi tôi tha thứ?”
Theo lời cậu ta nói, một đoạn ký ức ùa về trong đầu tôi.
Thịnh Minh Kì từng viết thư tình cho Giang Thanh Nguyệt ư?!
Xem ra năm đó, Thịnh Minh Kì đã trúng tiếng sét ái tình với Giang Thanh Nguyệt.
Đó là lần đầu tiên một thiếu niên rung động.
Cậu ta đã viết một lá thư, bày tỏ tình cảm ngây ngô của mình một cách uyển chuyển.
Nhưng Giang Thanh Nguyệt lại đọc to lá thư trước mặt mọi người, còn chế giễu cậu ta.
Từ đó về sau, Giang Thanh Nguyệt gặp cậu ta là xa lánh.
Thịnh Minh Kì cũng từ yêu chuyển sang hận Giang Thanh Nguyệt.
Sau này, Nguyễn Niệm Niệm luôn đối xử tốt với cậu ta, cậu ta mới dần thích Nguyễn Niệm Niệm.
Thật là máu chó…
Tôi im lặng, Thịnh Minh Kì cũng không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Nguyễn Niệm Niệm quay lại, phá vỡ sự im lặng.
Cô ta dẫn theo mấy bạn học vào, chỉ vào tôi.
“Chính là cô ta, cô ta đã đánh anh Minh Kì ngất xỉu!”
Tôi chỉ muốn moi não cô ta ra xem thử.
Bác sĩ nói bị hạ đường huyết, cô ta không nghe thấy một chữ nào sao?
“Nguyễn Niệm Niệm, nếu cô không biết hạ đường huyết nghĩa là gì, thì có thể lên baidu tra một chút-”
Lời còn chưa dứt.
Thịnh Minh Kì lên tiếng: “Đúng vậy, chính là cô ta.”
Cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt âm u đầy tử khí nhìn về phía tôi.
“Chính là Giang Thanh Nguyệt đánh tôi.”
14.
Tôi thật sự hối hận.
Lúc Thịnh Minh Kì ngất xỉu, không có giẫm cậu ta một chân.
Kết quả là, Thịnh Minh Kì vừa mới hồi phục sức khỏe thì đã bị sắp xếp đi quét dọn khuôn viên trường.
Tôi nhìn thân hình gầy gò đang làm việc một cách khó khăn của cậu ta.
Trong lòng chửi thầm đáng đời, nhưng vẫn không nhịn được mà đi tới, túm lấy cổ áo cậu ta.
“Thịnh Minh Kì, hôm nay ở phòng y tế, cậu có ý gì?”
“Không có ý gì cả.” Giọng cậu ta rất nhạt.
“Tôi biết, hai ta đều không phải người tốt lành gì nhưng tôi đã giúp cậu, ít nhất là vì hiện tại, chúng ta có thể liên minh, sao cậu lại trở mặt nhanh như vậy?”
Cậu ta không nói gì, tiếp tục quét rác.
“Quét quét quét, mệt chết cậu đi.” Tôi quay người bỏ đi.
“Nguyễn Niệm Niệm, mang theo mấy người kia, bọn hắn lúc nào cũng thích bắt nạt tôi.”
Cậu ta đột nhiên lên tiếng, khiến tôi dừng bước.
“Cô ta ngây thơ cho rằng, mấy người bạn kia là người tốt, nhưng cô ta không biết rằng, bọn họ đều rất ghét tôi.”
Tôi hỏi: “Cho nên?”
“Chỉ cần tôi là người bị đánh, cô sẽ không bởi vì tôi, mà bị mọi người cô lập.”
Tôi sững sờ.
Gió đêm thổi tới, thiếu niên đứng thẳng tắp, giống như một cái cây sắp lớn lên.
Thịnh Minh Kì rũ xuống đôi mắt lạnh lùng, như thể vừa rồi, cậu ta chưa từng nói gì hết.
“Cậu đang giúp tôi?”
Cậu ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Tôi lại hỏi: “Tại sao cậu lại giúp tôi?”
Cậu ta nói: “Bởi vì cô không phải Giang Thanh Nguyệt.”
15.
Câu nói này của cậu ta khiến tôi kinh ngạc đứng tại chỗ.
“Cậu, cậu nói gì cơ?”
“Cô không phải Giang Thanh Nguyệt.” Thịnh Minh Kì lặp lại: “Thân thể vẫn vậy, nhưng linh hồn không phải.”
“Sao cậu lại…”
“Tôi có thể cảm giác được, cô và Giang Thanh Nguyệt là hai người khác nhau.”
Đến nước này rồi, cũng không có ý nghĩa gì để phủ nhận nữa.
“Cậu phát hiện ra từ lúc nào?”
“Trong con hẻm nhỏ, lúc cô… ‘kiểm tra thân thể’ lần đó.”
Đó là ngày đầu tiên tôi xuyên vào thân thể này.
Theo thiết lập trong nguyên tác, Thịnh Minh Kì cực kỳ thông minh.
Nếu không thông minh thì đã không trở thành trùm phản diện.
Bây giờ xem ra, khả năng quan sát của cậu ta rất nhạy bén.
Gần như ngày nào cũng gặp nhau, đổi một linh hồn khác, đã sớm bị cậu ta phát hiện ra.
Lúc này tôi cũng hiểu ra.
Lúc đầu, Thịnh Minh Kì vẫn muốn tính kế tôi, chọc tức tôi.
Nhưng sau đó, cậu ta không còn đối địch với tôi nữa.
Tôi tò mò hỏi: “Vậy cậu có sợ không? Chuyện này quá kỳ lạ.”
Cậu ta lắc đầu: “Sợ thì có ích gì?”
Đúng vậy.
Chuyện đã đến nước này, sợ hãi là cảm xúc vô dụng nhất.
“Thịnh Minh Kì, nếu cậu đã biết hết rồi, vậy thì chúng ta hợp tác đi.”
“Hợp tác cái gì?”
“Học tập cho giỏi.”
Cậu ta cười nhạo: “Cần thiết phải như vậy sao? Tôi cũng không phải học bá.”
“Sai rồi, cậu rất thông minh, cậu thông minh hơn bất kỳ ai tôi từng gặp. Tôi sẽ giúp cậu học bù, cậu chỉ cần cố gắng trở nên xuất sắc hơn Thịnh Ninh Dạ.”
“Tại sao? Mục đích của cô là gì?”
“Tôi không muốn gả cho Thịnh Ninh Dạ.” Tôi cầm lấy cây chổi, giúp cậu ta quét dọn: “Tôi không phải là Giang Thanh Nguyệt mà cậu biết, tôi không thích Thịnh Ninh Dạ, ngược lại còn rất ghét anh ta. Tôi không muốn trở thành công cụ liên hôn, cho nên tôi muốn phản kháng.”
“Cậu cũng như vậy đúng không?”
Tôi nhìn thẳng vào cậu ta.
“Thực ra cậu cũng không muốn mình là một kẻ vô dụng, không muốn bị người ta bắt nạt, không muốn lại bị đói rồi ngất xỉu vì hạ đường huyết.”
“Trở nên ưu tú hơn, đó là con đường duy nhất của cậu.”
Thịnh Minh Kì nói: “Cho dù như vậy, nhà họ Thịnh cũng sẽ không cho tôi cơ hội.”
“Không thử thì làm sao biết được? Chủ tịch Thịnh là người làm ăn, ông ta quan tâm nhất chính là lợi ích.”
Hơn nữa, cho dù không có ở lại nhà họ Thịnh, cậu cũng có thể ra ngoài lập nghiệp, không cần phải xem sắc mặt của người khác.”
Thịnh Minh Kì im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cậu ta đồng ý hợp tác với tôi.
Trước khi rời khỏi trường, Thịnh Minh Kì nói: “Tôi còn một câu hỏi cuối cùng.”
“Cậu nói đi.”
Tôi tưởng rằng cậu ta muốn hỏi rõ ràng kế hoạch.
Nhưng cậu ta lại hỏi: “Tên thật của cô là gì?”
Ánh hoàng hôn rơi vào đôi mắt của thiếu niên.
Giống như ngọn lửa màu đỏ cam.
Tôi: “Tôi tên Giang Thanh Nguyệt.”
16.
Sự thật chứng minh, Thịnh Minh Kì trước kia thi toàn trường đều đếm ngược, là do cố ý.
Cậu ta không muốn bộc lộ tài năng, không muốn bị mẹ Thịnh ghi hận.
Sau khi hợp tác với tôi, cậu ta mới phát huy hết thực lực, từng bài kiểm tra, thứ hạng đều tăng lên.
Trường học không có tiết tự học buổi tối.
Đa số học sinh đều muốn xuất ngoại, cho nên không cần phải chăm chỉ như vậy.
Hàng ngày tan học, tôi đều kéo Thịnh Minh Kì đến thư viện.
Cậu ta không còn thời gian đánh nhau nữa.
Chúng tôi sẽ học đến rất muộn.
Thịnh Minh Kì đưa tôi về nhà, đợi đèn phòng ngủ của tôi sáng lên, cậu ta mới rời đi.
Còn Nguyễn Niệm Niệm…
Lời nói dối của cô ta quá vụng về.
Thịnh Minh Kì đã hoàn toàn không tin cô ta.
Mùa hè sắp đến, kỳ thi cũng sắp đến.
Trong thư viện làm bài, tôi ngủ ngà ngủ ngật.
Tỉnh dậy phát hiện, trên người đang đắp áo khoác của Thịnh Minh Kì.
Cậu ta đang chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt dịu dàng mà tôi chưa từng thấy.
Thấy tôi mở mắt, Thịnh Minh Kì nhanh chóng dời mắt đi, giả vờ làm bài.
“Đây là áo khoác của cậu sao?”
Cậu ta cứng nhắc trả lời: “Không thích thì trả lại cho tôi.”
“Thích chứ.” Tôi quấn chặt áo khoác: “Thơm quá, Thịnh Minh Kì, cậu dùng nước hoa à?”
“Không có.”
Hòa hít một hơi thật sâu: “Là mùi sữa tắm, thơm quá.”
Cậu ta không nói gì nhưng lại vô thức nắm chặt bút.
Đôi tai của Thịnh Minh Kì đỏ ửng.
Mặc dù là nhân vật phản diện, nhưng cậu ta hiện tại cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, có thể xấu đến mức nào chứ?
Tôi áp sát vào tai cậu ta: “Thịnh Minh Kì, cậu dùng sữa tắm loại nào thế?”
“Loại rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi.”
“Vậy tôi cũng đi mua dùng.” Tôi cười xấu xa nói: “Như vậy tôi có thể mang mùi hương của cậu trên người rồi.”
“Xoẹt.” một tiếng.
Đầu bút của Thịnh Minh Kì làm rách tờ giấy.
Thật sự không thể trêu chọc.
Tôi hành động khác thường, cũng khiến gia đình chú ý.
Sáng sớm cuối tuần, tôi ăn sáng xong, liền ra ngoài tìm Thịnh Minh Kì làm bài tập.
Giang mẫu đột nhiên nói: “Thanh Thanh, con thay đổi rồi.”
Trong lòng tôi khẽ động.