Công Lược Người Cha Khốn Nạn - Chương 4
10.
“Anh là ba Nguyệt Nguyệt đúng không, con bé đang ở kia, lần này bé không đoạt giải, anh không lên được đâu.”
Bên dưới ai cũng nhìn qua, bàn tán sôi nổi, Triệu Nguyệt Nguyệt thấy thế cũng kéo Tống Viễn Châu sang đó.
“Ba, sao ba lại tới, ba xem con nhỏ Nhân Nhân không biết xấu hổ giành giải của con kìa, ba đi dạy dỗ nó cho con đi.”
Tống Viễn Châu muối mặt không có lỗ nào chui, đành kéo Triệu Nguyệt Nguyệt đến chỗ Triệu Tình.
Giáo viên của Nhân Nhân không hiểu ra sao tới hỏi tôi, tôi diễn nét đau lòng: “Đó là con gái của mối tình đầu của ảnh.”
Cô giáo nghe xong cũng bất bình: “Không ngờ ba Nhân Nhân là người như vậy, lần sau em không thông báo chuyện của Nhân Nhân cho anh ta nữa.”
Sau đó tôi, Trì Diên và Nhân Nhân cùng ẵm cúp đi về, còn Tống Viễn Châu vẫn bị mẹ con Triệu Tình giữ lại.
Hắn rất muốn sang đây, lại chỉ có thế trơ mắt đứng nhìn một nhà ba người bọn tôi vui vẻ đi mất.
Có lẽ Tống Viễn Châu thật sự thương tâm, đã nửa tháng nay không xuất hiện trước mặt Nhân Nhân.
Ngay lúc tôi cho rằng hắn ta đã bỏ cuộc, thì hắn lại xuất hiện.
Hắn cứ như giành công trước mặt Nhân Nhân, kéo lấy con bé khoe khoang: “Nhân Nhân, ba bao hết Disneyland rồi, đi, hôm nay ba dẫn công chúa của chúng ta chơi một ngày cho đã.”
Tôi thấy hơi đau lòng, bao hết Disneyland tốn biết bao nhiêu chứ! Tống Viễn Châu anh đừng có quăng hết tiền của Nhân Nhân qua cửa sổ!
Nhân Nhân rất vui, vui hơn hai lần trước đòi đi Disneyland nhiều.
Lần này Tống Viễn Châu không có yêu sách gì, anh ta gắt gao nắm chặt tay Nhân Nhân, không ngờ lại gặp Trì Diên trước cửa Disneyland.
Tôi muốn vỗ tay khen con nhóc này ghê, bàn về giết người diệt tâm thì con là nhất!
Trì Diên cười giải thích với Tống Viễn Châu: “Nhân Nhân lấy đồng hồ thông minh gọi cho tôi, nói có một chú bao hết Disneyland cho con bé, lần trước tôi với con bé chơi chưa đã, lần này phải cho thoả thích.”
Nói xong còn khoe cái túi đang xách với Tống Viễn Châu: “Con bé còn bắt tôi đem theo váy công chúa Bạch Tuyết của nó nữa, kêu tôi đóng vai hoàng tử, đòi lớn lên sẽ lấy tôi. Xin lỗi nha anh Tống, tôi cũng hết cách rồi.”
Há… Ba con hai người họ đúng cha truyền con nối mà, cứ mở miệng ra là làm người ta tổn thương.
Hôm đó Nhân Nhân với Trì Diên điên cuồng chơi hết một ngày, còn Tống Viễn Châu cứ như quản gia thân cận, đi kè kè theo Nhân Nhân chỉ để đưa nước xách đồ.
Còn tôi thì đi đằng sau hả hê xem xiếc.
Một ngày trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời xuống núi, bọn tôi cũng trở về.
Nhân Nhân còn chưa đã ghiền, luyên thuyên đòi tới thêm lần nữa.
Trì Diên vui vẻ đồng ý, còn Tống Viễn Châu thì không chen được miệng vào.
Dáng vẻ đường hoàng ban sáng đã không còn, giờ hắn ta đang cúi gằm mặt, nhìn cứ như chó nhà có tang.
Chó chết chủ thì còn đáng thương, còn Tống Viễn Châu thì hoàn toàn là tự làm tự chịu.
11.
Bãi giữ xe trống lổng, Nhân Nhân kéo Trì Diên đi đằng trước, Tống Viễn Châu xách đồ theo sau, còn tôi đi cuối cùng.
Không ai ngờ được, lại có một chiếc xe đột nhiên lao ra, đâm thẳng về phía Nhân Nhân.
Trì Diên không hề suy nghĩ ôm con bé vào lòng, định dùng thân mình cản chiếc xe.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Viễn Châu xông tới đẩy bọn họ ra.
Nhân Nhân và Trì Diên ngã trên đất, Tống Viễn Châu thì bị xe hơi tông trúng, văng ra đằng xa.
Tôi kinh hãi không biết làm sao, chiếc xe gây tai nạn thì đương trường bỏ trốn.
Nhân Nhân khóc lóc gọi tôi cứu Trì Diên, tôi cố đỡ anh ấy lên xe, đang định sang kia giúp Tống Viễn Châu.
Nhân Nhân lại không đồng ý: “Mẹ, ba đang chảy máu, sao mình không đi bệnh viện, lỡ ba chảy hết máu thì sao?”
“Mẹ ơi nhanh lên, nhanh lên…”
Con nít chính là như vậy, lúc hối lên là không chịu đợi thêm một phút một giây nào.
Tôi nhìn Tống Viễn Châu đang khập khiễng bước tới, lại không thể không khởi động xe trong tiếng thúc giục của Nhân Nhân.
Kính chiếu hậu ánh lên bóng dáng cô đơn của Tống Viễn Châu, hình bóng càng ngày càng nhỏ, vẻ cô độc cũng càng ngày càng lớn, tôi vẫn tốt bụng gọi xe cứu thương cho hắn.
Dù sao tôi vẫn còn là người, không thể tuyệt tình như hắn khi trước.
Trì Diên không có chuyện gì, dù chảy máu nhưng chỉ là vết thương ngoài da.
Nhưng Nhân Nhân thì rất đau lòng, cả trường mẫu giáo cũng không chịu đi, ngày nào cũng phải ở cạnh Trì Diên, mãi đến khi cả sẹo cũng không còn mới chịu đi học lại.
Trong lúc đó, tôi có đến thăm Tống Viễn Châu, hắn bị thương rất nặng, nhưng lại lẻ loi một mình trong phòng bệnh.
Thấy tôi tới, hai mắt hắn sáng rực lên, sau đó lại nhận ra tôi chỉ đến một mình, hai mắt cô đơn tối sầm lại.
“Nhân Nhân vẫn chưa tha thứ cho anh?”
Tôi không trả lời hắn, hỏi ngược lại: “Người gây tai nạn là Triệu Tình nhỉ, anh không định kiện cô ta à?”
Dù hôm đó Triệu Tình nguỵ trang rất tốt, nhưng tôi quan sát cô ta lâu như vậy, vừa liếc mắt cái là nhận ra ngay.
Tống Viễn Châu không trả lời, nhưng yên lặng chính là thừa nhận.
Tôi khinh thường nói: “Giờ Nhân Nhân đã có baba thương yêu nó, nó không cần thêm một người ba nữa.”
“Đến ngày thỏa thuận rồi, chín giờ ngày mai, gặp nhau ở cục dân chính.”
Nhưng Tống Viễn Châu không tới, tôi chờ ở cục dân chính cả ngày trời, gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại, anh ta không hề bắt máy.
Thế nên.
Ngày hôm sau, tôi ra toà nộp đơn ly hôn đơn phương.
Camera trong nhà ghi lại bằng chứng hắn ngoại tình với Triệu Tình trong lúc kết hôn, trên mạng có video hắn cố ý để lạc Nhân Nhân, và bản tin hôm Nhân Nhân bị tai nạn nhưng hắn vẫn khăng khăng đi tìm Triệu Nguyệt Nguyệt.
Hơn nữa, hắn cũng đã ký thoả thuận với tôi.
Tống Viễn Châu thua thảm, ngày có phán quyết của toà, tôi vứt hết đồ đạc Tống Viễn Châu ra khỏi nhà.
Sau đó.
Sang ngày thứ hai, tôi lại đi chuyển nhượng hết cổ phần công ty và tài sản của hắn đúng như thoả thuận.
Giờ thì Tống Viễn Châu mới đúng là chó nhà có tang.
Nghe nói hắn lại về ở với Triệu Tình.
Rác rưởi thì nên tập kết về một chỗ, nhưng không biết chồng cũ của Triệu Tình có đồng ý hay không.
Giờ tôi không quan tâm tới mấy chuyện đó nữa, chỉ còn lại một phiền não duy nhất.
12.
Nhân Nhân với Trì Diên cứ cắn chặt không buông một chuyện.
Sau khi Nhân Nhân biết ý nghĩa của hai chữ ly hôn, thì nhất quyết ép gả tôi cho Trì Diên.
“Mẹ, sao mẹ không gả cho ba.”
“Baba tốt lắm mà, sao mẹ không yêu ba.”
“Con không biết, mẹ phải gả cho baba, Nhân Nhân muốn ngày nào cũng được ở với ba cơ.”
Thì ra tôi là công cụ để ba con hai người ở gần nhau.
Tôi cứ nghĩ Trì Diên còn tỉnh táo, ai ngờ anh ấy cũng điên theo Nhân Nhân.
Sáng sáng tặng hoa, tối tối mời cơm, trời mưa đưa dù, cả khi đến tháng cũng nấu nước đường đỏ mang qua… Chính xác là có mặt mọi nơi trong sinh hoạt của tôi.
Tôi đã nghiêm túc nói chuyện với anh ấy mấy lần, Trì Diên vẫn cứ đường đường chính chính mà đáp: “Nhân Nhân gọi anh là ba lâu vậy rồi, cũng phải phát vợ cho anh đi chứ.”
“Nhân Nhân dễ thương như vậy, em nỡ lòng nào từ chối con ư, anh cũng đẹp trai như vậy, em nỡ lòng nào làm anh đau khổ à.”
“Giờ em là phú bà, anh cũng xem như là người có tiền, rất hợp về chung một nhà.”
Dưới kế hoạch tiến công điên cuồng của cha con bọn họ, tôi không thể không đầu hàng, gả cho Trì Diên.
Hôn lễ được tổ chức rất long trọng, so với hôn lễ trước đây của tôi và Tống Viễn Châu, thì biết Trì Diên đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức.
Thấy tôi và Nhân Nhân vui vẻ, hệ thống mới chịu sống lại: “May quá… May mà… Lần này không chọn nhầm ba cho Nhân Nhân, nếu không tôi sẽ nghĩ đến việc lấy cái chết tạ tội.”
Tôi cười khẽ: “Tao không công lược được Tống Viễn Châu, mày có gặp rắc rối gì không?”
“Sợ gì, cùng lắm là trừ lương thôi, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của Nhân Nhân.” Hệ thống giở giọng không sợ trời không sợ đất.
Đúng vậy, chịu tổn thương đến một mức nhất định thì phải ngừng lại kịp thời, đâm đầu vào ngõ cụt, phải quay đầu lại ngay, nếu không sao có thể tìm được hạnh phúc thật sự phía bên kia đường.
Sau đó, lúc tin tức của Tống Viễn Châu lọt vào tai tôi một lần nữa, là khi xem thời sự trên ti vi.
Hắn và Triệu Tình chết vì uống thuốc trừ sâu.
Chồng cũ của Triệu Tình về nước đòi tiền, gã ta là người điên, lúc phát đạt thì cưới Triệu Tình, nhưng đúng ngày kỷ niệm kết hôn thì phá sản.
Gã ra nước ngoài ngày nào cũng bị chủ nợ réo tên, không sống nổi nữa mới nhớ mình còn một đứa con và một người vợ trong nước.
Gã cũng biết Triệu Tình đeo bám được một tên nhà giàu, nên bắt cóc Triệu Nguyệt Nguyệt, tống tiền Triệu Tình.
Triệu Tình không còn cách nào khác, đòi Tống Viễn Châu đưa tiền.
Lúc đó Tống Viễn Châu còn mỗi một chiếc xe sang làm màu, làm gì còn xu nào, nên không có tiền đưa Triệu Tình.
Ngày nào bọn họ cũng cãi nhau, nhưng vẫn không đào đâu ra tiền.
Cuối cùng, Triệu Nguyệt Nguyệt bị giết thật.
Cô bé đó cướp đi tình thương của ba Nhân Nhân, lại không có được tình cảm của cha ruột mình.
Thế giới này hoang đường như vậy đó.
Sau khi Triệu Tình mất con gái thì điên rồi, cô ta đẩy hết trách nhiệm lên người Tống Viễn Châu, bỏ thuốc trừ sâu vào đồ ăn của hắn, rồi tự tử.
Nhà họ thường không giao tiếp với ai, nên lúc hàng xóm phát hiện ra thì thi thể đã thối rữa từ lâu.
Hàng xóm sợ xui rủi, không ai dám đến gần, cảnh sát đành đưa thi thể đi.
Không lâu sau, gã chồng cũ cũng bị bắt, tự tay giết con gái mình là tội ác không thể dung tha, gã lập tức bị phán tử hình.
Tôi tắt ti vi, bé cưng trong xe đẩy cũng vừa thức.
Cứ bi bô không khép miệng.
Tôi đang định qua đó, thì một lớn một nhỏ đã đến ẵm em.
“Baba, em gái nói gì vậy?”
“Em nói, chị con đẹp quá.”
“Còn mẹ nữa, em gái chưa khen mẹ đẹp.”
“Em nói, hôm nay khen chị, ngày mai mới khen mẹ.”
Một người dám hỏi, một người dám khoác lác trả lời, tôi cười rạng rỡ, bước qua nhập bọn với cả nhà.
Sương mù đã qua, mưa đã tạnh, và trời lại trong.
Hết.