Công Lược Người Cha Khốn Nạn - Chương 3
07.
Tống Viễn Châu tức giận hét lên: “Đường Vi, cô muốn làm gì, tôi là ba của Nhân Nhân.”
Hốc mắt tôi đỏ bừng: “Anh nói anh là ba con bé, vậy lúc con bé bị đụng xe anh đang ở đâu?”
“Lúc Nhân Nhân nằm trong ICU anh đang làm gì?”
Chị gái đứng gần đó nghe xong thì cướp lời: “Tui biết, tui biết nè, mấy ngày trước tui thấy anh này chăm bệnh một bé gái ở phòng 502, bưng trà rót nước hầu hạ tận nơi, mẹ con bé rảnh tay ngồi không miết thôi. Lúc đó tụi tui còn nghĩ anh này làm cha tốt quá.”
Chị gái nói tới đây thì trợn mắt khinh miệt: “Ra là không phải cha con, con gái mình bệnh nặng vậy mà không thèm hỏi han, đi theo chăm một con bé cảm vặt là sao.”
Đám đông xôn xao: “Có người như vậy luôn hả.”
“Hèn vậy, lo đi làm ba cho con thằng khác à.”
“Bảo sao vợ con không cần ổng, đáng đời.”
Một dì lớn tuổi cũng lên tiếng: “Con bé này là bé gái trong video đúng hông? Nghe nói cha ruột bỏ nó ở ga tàu điện ngầm, lo đi chăm sóc con người ta.”
“Ổng đó hả, súc sinh.”
“Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, vậy mà có người nỡ bỏ con ruột mình.”
Tống Viễn Châu lúng túng đứng đó, dù có muốn giải thích cũng không địch lại tiếng chửi rủa giễu cợt của quần chúng sáng suốt.
Ngay lúc này, có một cô bé đứng chắn trước mặt Tống Viễn Châu: “Không được ăn hiếp ba tôi.”
Mọi người im lặng nhìn Tống Viễn Châu, tựa như giễu cợt hắn trong vô hình, lần này Tống Viễn Châu không ôm Triệu Nguyệt Nguyệt nữa, chỉ cúi gằm mặt đứng đó.
Nhân Nhân vẫn luôn im ắng chợt vỗ ngực reo lên: “Hù chết con, may mà chú này có con gái rồi, con mà là con gái chú đó thiệt, thì bất hạnh quá đi.”
Câu nói của Nhân Nhân như headshot Tống Viễn Châu, hốc mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm con bé, rồi xoay người chạy đi.
Trùng hợp làm sao lại gặp được Triệu Tình đang đi tìm hắn, hắn không hề nghĩ ngợi, quăng cho cô ta một bạt tai: “Con khốn, đều do cô.”
Mọi người lại thở dài: “Vì yêu sinh hận đó à?”
“Kệ đi, nhỏ đó biết người ta có vợ rồi còn sáp tới cho người ta chăm sóc, cũng không phải loại tốt lành gì.”
Đúng vậy, chó cắn chó tiếp đi, xem thật đã ghiền.
Tống Viễn Châu, giờ chắc anh đã hiểu cảm giác không được thương yêu là như thế nào.
Những nỗi đau Nhân Nhân từng chịu, anh cũng nên nếm thử từng chút từng chút một.
Lúc mẹ con tôi vừa trở lại phòng bệnh, Trì Diên cũng thở hổn hển xông vào.
Thấy bộ dạng thở không ra hơi của anh ấy, tôi nghi ngờ hỏi: “Anh đăng ký chạy nước rút hả?”
Trì Diên liếc tôi một cái, đưa tay ôm Nhân Nhân đang nhào tới: “Ban nãy thấy nhiều người đứng trước cửa quá, sợ hai mẹ con có chuyện, nên chạy lên đây.”
Trong lòng tôi ấm áp: “Yên tâm đi, mẹ con em biết tự chăm sóc nhau mà.”
Nhân Nhân chu mỏ nhõng nhẽo: “Ba, hồi nãy có chú kia hung dữ lắm, còn giả bộ nói con là con gái chú đó nữa.”
Nói rồi dụi mặt mình vào mặt Trì Diên: “Ba thương Nhân Nhân như vậy, con không cần ba khác đâu!”
Giọng nói ngọt ngào đầy kiêu ngạo và hạnh phúc.
Tôi với Trì Diên hai mắt nhìn nhau, không nói nói gì, chỉ bắt đầu kể truyện cổ tích cho Nhân Nhân nghe.
Tôi từng bịa một lý do để giải thích với Trì Diên, rằng tại sao Nhân Nhân lại xem anh ấy là ba.
Lúc nghe xong, Trì Diên không tin, nhưng đến khi Nhân Nhân cứ ba ơi ba à gọi anh ấy, Trì Diên lại cười đến mức miệng ngoác đến tận mang tai.
Trì Diên nói: “Nhân Nhân chịu chơi với anh đó giờ, vậy coi như thưởng anh cho nó đi!”
Lời này ý nói không phải Trì Diên phải chơi với Nhân Nhân, mà là Nhân Nhân chịu chơi với Trì Diên. Âm mưu của ông chú ba mươi mấy tuổi này cũng sâu thật đấy.
08.
Tống Viễn Châu vẫn ngày ngày đến thăm Nhân Nhân, tôi cũng không ngăn cản.
Hắn đem đồ ăn ngon cho con bé, Nhân Nhân không ăn, vì nó có đồ ăn Trì Diên làm rồi.
Hắn kể chuyện cho Nhân Nhân nghe, con bé không thích, vì Trì Diên đã kể nhiều lần lắm rồi.
Hắn mua Elsa cho Nhân Nhân, con bé từ chối, vì Trì Diên đã mua cho nó cả một phòng Elsa.
Hắn chỉ có thể đứng cạnh cửa nhìn Nhân Nhân và Trì Diên vui vẻ chơi đùa, cái nỗi đau thấu tận tim gan này chơi vui lắm đúng không anh?
Hôm Nhân Nhân xuất viện, tôi đề xuất ly hôn với Tống Viễn Châu: “Cái khác tôi không cần, chỉ cần Nhân Nhân.”
Công ty của Tống Viễn Châu sắp lên sàn, giờ tôi không tranh giành, đồng nghĩa với việc buông bỏ một số tài sản rất lớn.
Nhưng nếu tôi không làm vậy, Tống Viễn Châu sao có thể tin tôi kiên quyết muốn ly hôn.
Hắn xé nát đơn ly hôn không chút do dự: “Anh không đồng ý, Đường Vi, em và Nhân Nhân đừng mơ rời khỏi anh.”
Tôi cười khẩy: “Nhân Nhân đã hết nhận ra anh, Tống Viễn Châu, anh chấp nhận sự thật đi.”
Hắn ta lặng lẽ chớp mắt, cuối cùng nói chắc như đinh đóng cột: “Anh sẽ làm con bé hồi phục trí nhớ, trước đây con gái chỉ gọi mỗi anh là ba.”
“Nhưng trước nay anh chỉ nhớ đến con gái của thằng khác, thậm chí còn đem đồ của Nhân Nhân đưa hết cho nó.”
Tống Viễn Châu cứng người, hối hận nói: “Khi trước đầu óc anh mê muội, giờ sẽ không thế nữa.”
Tôi lắc đầu: “Tống Viễn Châu, anh làm sai quá nhiều, sao tôi có thể tin anh được nữa.”
Tống Viễn Châu suy nghĩ một lát, rồi gọi cho luật sư.
Hắn ta chuyển nhượng hết cổ phần công ty và tài sản đứng tên mình cho Nhân Nhân, cũng uỷ quyền cho tôi bảo quản trước khi con bé trưởng thành.
Dùng những thứ này đổi lấy thời gian ba tháng ở cùng Nhân Nhân.
Nếu sau ba tháng Nhân Nhân vẫn không nhớ ra hắn, thì chúng tôi sẽ ly dị, Nhân Nhân thuộc về tôi.
Tiền cược lớn như vậy, nhưng Tống Viễn Châu lại chưa từng sợ thua hết.
Tôi biết, những ngày tháng xuôi chèo mát mái trước đây đã khiến hắn ngông cuồng. Tình yêu khi trước của Nhân Nhân đã cho hắn tự tin, cộng thêm cảm giác chấp nhất với thứ mình vừa mất đi, thúc đẩy Tống Viễn Châu tạo ra thỏa thuận này.
Lúc ký tên, tôi mới chỉ hơi do dự, Tống Viễn Châu đã nóng nảy lên: “Ký mau đi, nói rồi không được đổi ý.”
Tôi xuỳ nhẹ trong lòng: “Tôi sẽ không hối hận, tôi chỉ sợ anh hối hận.”
Thế nên, đêm đó tôi dẫn Nhân Nhân về căn nhà ấy.
09.
Hai mẹ con Triệu Tình sớm đã bị đuổi khỏi nhà, nghe mấy người bảo vệ nói hôm đó rất ồn ào, Triệu Tình và Tống Viễn Châu còn vung tay đánh nhau rồi dắt díu nhau lên đồn.
Tôi cười cười, bọn họ sống thư thái quen rồi, lâu lâu cũng nên giãn gân giãn cốt.
Tống Viễn Châu đang đứng trước cửa chờ bọn tôi, hắn ta bước lên định bế Nhân Nhân, nhưng con bé sợ hãi né ra.
Tống Viễn Châu sượng mặt, chỉ đành kéo đống hành lý trong tay tôi.
Trên mặt hắn có vết thương còn rướm máu, hẳn là do Triệu Tình động thủ, tôi cười khẩy: “Không ngờ một người bình thường trông yếu ớt đến không thể tự lo thân, lúc nóng lên cũng ghê gớm phết.”
Tống Viễn Châu không nói lời nào, cứng mặt bước vào nhà.
Phòng của Nhân Nhân đã được trang hoàng lại như lúc đầu, rèm cửa màu hồng thêu hoa, ga trải giường hồng phấn.
Có thể thấy được Tống Viễn Châu đã bỏ nhiều công sức.
Nhưng tiếc là, giờ Nhân Nhân không còn thích mấy thứ này nữa.
Con bé lục vali lấy nguyên bộ sưu tập màu cam được Trì Diên mua cho:
“Mẹ, mẹ, đổi cho con đi, ba nói con xài màu này dễ thương hơn.”
“Rèm cửa cũng đổi thành cái ba mua luôn nha.”
Baba trong miệng Nhân Nhân vẫn luôn là Trì Diên, bây giờ con bé là fan cứng của Trì Diên, anh ấy nói gì cũng tin.
Tôi cười gật đầu: “Ừ, tuân lệnh Nhân Nhân.”
Mặt Tống Viễn Châu đen như đít nồi, xông lên giật tấm ga trải giường, tôi cười lạnh: “Tống Viễn Châu, mới vậy đã không chịu nổi? Lúc trước anh cũng đối xử với Nhân Nhân thế này mà.”
Chê đồ dùng của Nhân Nhân sặc sỡ, Triệu Nguyệt Nguyệt nhìn không vừa mắt.
Cả khi con bé mất tích, cũng nhất quyết bắt tôi thay cho xong ga trải giường của Triệu Nguyệt Nguyệt, mới được đi tìm con.
Giờ đổi ngược vị trí thì lại không chịu nổi.
Tống Viễn Châu bị nói cho nóng mặt, chợt vứt khăn trải giường lại rồi tông cửa chạy ra ngoài.
Tự mình gieo quả đắng, giờ thì tự hái tự ăn, ngon lắm đúng không Tống Viễn Châu!
Thứ sáu ngày hôm đó, trong trường có tổ chức cuộc thi đọc diễn cảm, Nhân Nhân cũng tham gia.
Lần này con bé không báo cho Tống Viễn Châu, nhưng hắn vẫn mò tới.
Giáo viên đang tán dương Nhân Nhân nhà tôi: “Ba của Nhân Nhân quan tâm bé lắm đấy ạ, một tháng trước đã gọi cho em rồi, dặn là nếu Nhân Nhân có hoạt động gì ở trường thì nhớ thông báo để anh ấy sắp xếp tham gia.”
Bây giờ, Tống Viễn Châu và Trì Diên đang ngồi cùng một cái ghế phụ huynh, tôi dở khóc dở cười.
May là hôm nay Nhân Nhân không khóc nữa, con bé vui vẻ giành được hạng ba, nhà trường còn mời ba của bé cùng lên bục nhận thưởng.
Tống Viễn Châu và Trì Diên đồng thời đứng dậy, nhưng lúc bước lên sân khấu, Tống Viễn Châu bị một giáo viên kéo lại.