Công Lược Người Cha Khốn Nạn - Chương 2
04.
Tôi với Nhân Nhân về nhà ngoại nửa tháng, lúc này Tống Viễn Châu mới thấy có gì đó không đúng, tới tìm tôi.
Lần này hắn vừa vào cửa đã phá lệ bế Nhân Nhân lên, dùng giọng điệu cưng chiều trước nay chưa từng có hỏi con bé: “Có nhớ ba không?”
Trực giác nói với tôi có gì đó không ổn.
Nhưng Nhân Nhân thì vui muốn chết, vòng tay ôm cổ Tống Viễn Châu, nói với tôi: “Mẹ ơi, ba nói ba biết lỗi rồi, muốn dẫn mẹ con mình đi Disneyland lần nữa.”
Một người là baba mà con bé vô cùng khát vọng, một bên là Disneyland con bé thích nhất.
Sao tôi có thể nhẫn tâm từ chối con.
Nhưng xe đi được nửa đường, điện thoại Tống Viễn Châu vang lên, Nhân Nhân lập tức sốt ruột nắm chặt tay tôi, trên mặt đầy vẻ bất an.
“Viễn Châu, em biết anh đang đi đón Đường Vi với Nhân Nhân, em không nên quấy rầy mọi người. Nhưng Nguyệt Nguyệt sốt rồi, em không biết phải làm sao.”
“Em sợ lắm, Viễn Châu, em rất sợ.”
Đầu dây bên kia còn có cả tiếng Triệu Nguyệt Nguyệt khóc đến khàn giọng, giống như là vô cùng khó chịu.
Tôi vỗ nhẹ an ủi Nhân Nhân, nói vọng vào chiếc điện thoại đang mở loa ngoài: “Triệu Tình, Nguyệt Nguyệt bệnh thì nên đưa đi bệnh viện, chứ không phải lo tìm ba người khác.”
“Tống Viễn Châu là bác sĩ à, thật ra là con gái cô bệnh, hay là cô…”
“Đủ rồi…” Tống Viễn Châu lạnh lùng cắt lời tôi, cúp điện thoại, cũng đẩy tôi với Nhân Nhân xuống xe.
“Anh điên rồi, Tống Viễn Châu, anh biết làm vậy Nhân Nhân sẽ khó chịu thế nào mà.”
“Đường Vi, nói chuyện có lý chút đi, Disneyland ngày nào cũng mở, nhưng Nguyệt Nguyệt bị bệnh là liên quan tới tính mạng.”
“Phát sốt thôi mà, lúc Nhân Nhân bị bệnh, sao không thấy anh gấp vậy.”
Lúc tôi và Tống Viễn Châu cãi nhau, không để ý Nhân Nhân đang thất thểu đi ra giữa đường.
Két… Có tiếng xe phanh gấp vang lên, Nhân Nhân ngã trên mặt đường, khắp người toàn là máu.
“Nhân Nhân…” Lúc này tôi mới kịp phản ứng, hốt hoảng chạy tới, còn Tống Viễn Châu thì nhân cơ hội lái xe đi.
Có người gọi cấp cứu, có người giúp Nhân Nhân cầm máu, có người điều tiết giao thông…
Ai nấy đều đang cố hết sức cứu sống Nhân Nhân, chỉ có ba của nó là vội đi làm anh hùng cho kẻ khác.
Nhân Nhân bị đưa vào ICU, nhìn cơ thể nho nhỏ của con bé bị gắn đầy dây nhợ, tim tôi cứ như bị dao cứa, rất hận không thể giết chết Tống Viễn Châu và mẹ con Triệu Tình.
“Ăn gì đi đã.” Trì Diên đưa tôi bánh mì và sữa, “Giờ em là trụ cột tinh thần của Nhân Nhân, em không được ngã xuống.”
Sau lần Nhân Nhân mất tích, tôi mua cho con bé một cái đồng hồ thông minh, đồng hồ có chức năng định vị, lúc nào tôi cũng biết con bé đang ở đâu.
Không ngờ con bé không muốn thấy tôi với Tống Viễn Châu cãi nhau, nên gọi cho Trì Diên.
Trì Diên nghe thấy tiếng tai nạn, lúc xe cứu thương còn chưa đến bệnh viện, anh ấy đã đứng sẵn trước viện chờ chúng tôi.
Anh ấy nói: “Tôi có cùng nhóm máu với Nhân Nhân, tôi chờ ở đây để ngừa bất trắc.”
Hôm nay anh ấy có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng lại không hề do dự ở đây với Nhân Nhân.
Còn Tống Viễn Châu, lúc này anh ta đang ở hành lang đối diện, ôm Triệu Nguyệt Nguyệt đi tới đi lui, nhẹ nhàng dỗ nó ngủ.
Triệu Tình ngồi ở băng ghế bên cạnh, dịu dàng nhìn bọn họ, rất có cảm giác tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình yên.
Tôi qua đó hỏi bác sĩ, Triệu Nguyệt Nguyệt chỉ hơi sốt nhẹ, vốn chẳng cần nằm viện, là Tống Viễn Châu nhất quyết bắt nó nhập viện cho bằng được.
Bác sĩ còn khen ngợi một câu: “Anh Tống đúng là người cha tốt, con gái ảnh có phúc lắm.”
Tôi cười lạnh: “Anh ta đúng là thằng cha tốt, dù gì con gái ruột cũng đang nằm trong ICU mà.”
Vị bác sĩ trẻ tuổi trợn mắt nhìn tôi như thấy ma, sau đó vừa đi vừa mắng: “Đồ súc sinh…”
Tôi chùi nước mắt, vốn muốn chửi hệ thống cho thoả, nhưng cuối cùng lại thành khẩn cầu:
“Hệ thống, mày nhìn Nhân Nhân trưởng thành từ nhỏ tới lớn, mày giúp con bé được không? Xoá đi ký ức liên quan tới Tống Viễn Châu của con bé, đừng cho nó nhớ tới người cha còn thua cả súc sinh đó nữa.”
Từ lúc Nhân Nhân mất tích đợt trước, hệ thống vẫn luôn giả chết.
Nhưng lần này nó lại mở miệng, giọng nói đầy phẫn uất: “Vậy chưa đủ hiểm, mình phải đổi cho con bé một người cha.”
05.
Một tuần sau, Nhân Nhân hoá nguy thành an, chuyển từ ICU về phòng bệnh thường.
Nhưng con bé còn rất yếu, đi vệ sinh cũng cần tôi đỡ, cũng chỉ ăn được thức ăn lỏng.
Ngày nào Trì Diên cũng tới thăm Nhân Nhân.
Cháo ở bệnh viện không đa dạng, sếp tôi tự tay nấu cháo cho Nhân Nhân, mỗi ngày mỗi vị.
Sợ Nhân Nhân nhàm chán, anh ấy mua rất nhiều sách tranh cho con bé, còn không chê nó phiền, ngày nào cũng kể đi kể lại mấy câu truyện trong sách.
Biết con bé thích Elsa trong Frozen, Trì Diên sẽ mua thật nhiều thật nhiều búp bê Elsa cho con bé, chơi mãi không chán.
Mẹ tôi khóc than: “Giám đốc Trì là người tốt, tốt với Nhân Nhân quá rồi.”
Ba tôi nói: “Đúng, còn giống ba con bé hơn thằng súc sinh kia.”
Ngay cả hệ thống cũng khen: “Tôi quyết định, cho anh ta làm ba Nhân Nhân.”
Tôi đỡ trán… Đừng có chỉ gió nói mưa suốt ngày nữa được không?
Đêm tối không người, tôi ôm Nhân Nhân vào lòng, hỏi: “Nhân Nhân thích chú Trì không con?”
Nhắc tới Trì Diên, con bé lập tức nở nụ cười: “Con thích chú Trì lắm lắm, lúc trước mẹ dẫn con lên công ty, toàn là chú Trì chơi với con.”
“Chú đó dẫn con đi chọc bạn mèo nè, còn vẽ tranh với con nữa, con mà giận ai chú Trì cũng giận chung luôn.”
Tôi nhớ rồi, lúc Nhân Nhân được chín tháng, bảo mẫu bận việc nhà nên tôi phải dẫn con bé tới chỗ làm.
Tôi bận làm, không rảnh chơi với con, nên tìm đồ chơi cho Nhân Nhân chơi một mình.
Lúc đó nó biết bò rồi, còn dám bò vào phòng làm việc của Trì Diên.
Lúc tôi phát hiện ra, con bé đã ngủ trên đùi Trì Diên tự lúc nào.
Anh sếp luôn nghiêm túc của tôi…
Lần đầu tiên hớn hở nói: “Con gái em đáng yêu lắm, cứ dẫn con bé đi làm thường xuyên.”
Sau đó tôi cũng dẫn con bé đi theo mấy lần, lần nào cũng là Trì Diên chơi với nó.
Nhân Nhân sắp thành công chúa của phòng tôi luôn rồi, ỷ được Trì Diên cưng chiều nên tác oai tác quái khắp nơi.
Cả lúc bị bỏ lại chỗ tàu điện ngầm, cũng…
Nhớ tới Trì Diên đầu tiên.
Có lẽ trong tiềm thức của Nhân Nhân, Tống Viễn Châu không cho con bé được tình thương của cha, nhưng ở chỗ của Trì Diên, con đã cảm nhận được.
Lại thêm lần này Trì Diên hiến máu cho nó, cũng xem như là máu mủ ruột rà nhỉ.
Cũng được, “Hệ thống, chọn Trì Diên đi.”
Tống Viễn Châu không thương con, thì để người khác thương.
06.
Hệ thống ra tay rất nhanh.
Ngày hôm sau, Tống Viễn Châu đã mò tới phòng bệnh.
Hắn nhìn Nhân Nhân tái nhợt nằm trên giường, thiếu chút nữa đã đứng không vững.
“Nhân Nhân, có có chuyện gì, nói với ba, ba báo thù cho con.”
Tôi nghe xong thì mắc nhợn: “Không phải anh đang bận làm ba người khác à, tới đây tìm con gái tôi làm gì.”
“Nhân Nhân của tôi cũng coi như là từ quỷ môn quan trở về, giờ có rất nhiều người thương con bé, không cần anh về đây bố thí tình thương đâu.”
Nếu trước đây nghe thấy những lời này, Tống Viễn Châu sẽ tranh thủ kể lể mẹ con Triệu Tình đáng thương cỡ nào, sao tôi lại không có chút lòng cảm thông, trách tôi quá máu lạnh.
Nhưng hiện tại, hắn ta chỉ lặng lẽ đứng nghe, còn cân nhắc một hồi mới lên tiếng: “Đường Vi, anh biết em trách anh, anh đã biết lỗi rồi, cho anh thêm một cơ hội nữa, được không? Anh chắc chắn sẽ đối xử với Nhân Nhân thật tốt.”
Tôi thấy có chỗ nào đó không đúng: “Hệ thống, mày làm gì Tống Viễn Châu vậy?”
Hệ thống châm chọc nói: “Biết cái gọi là giết người thì diệt tâm trước không?”
“Tôi cho hắn xem trước tương lai, xem thử mẹ con mà hắn thật lòng đối đãi sẽ “báo đáp” hắn ra sao, còn người hắn ruồng rẫy lại thế nào. Hắn hiểu ra thì hối hận những chuyện mình đã làm, muốn làm lại từ đầu.”
“Tiếc là cảnh còn người mất, Nhân Nhân đã mất đi phần ký ức về hắn, dù hắn có cố gắng thế nào, cũng không làm lại nổi.”
“Chỉ có thể đau khổ mỗi ngày, bị lòng hối hận dày vò tới chết.”
“Há… Tao nói chứ hệ thống, mày không đi viết tiểu thuyết thì tiếc lắm đó.”
Đã như vậy thì, tôi sẽ mỏi mắt chờ mong!
Tống Viễn Châu ngồi canh nửa ngày, Nhân Nhân mới tỉnh.
Tống Viễn Châu lập tức kích động, nắm tay con bé: “Cục cưng, cuối cùng con cũng tỉnh.”
Nhân Nhân cứ như không nghe không thấy hắn, hỏi tôi: “Mẹ ơi, ba đâu? Sao baba không tới?”
Tôi cười, nhìn vẻ bất an trên mặt Tống Viễn Châu, trả lời rõ ràng từng chữ một: “Ba hả, ba đi mua hạt dẻ hôm qua con đòi ăn rồi.”
Nhân Nhân hoan hô: “Yeah, ba tuyệt nhất!”
Tống Viễn Châu không thể tin nổi, nhìn tôi: “Đường Vi, em phát điên gì đó, tôi mới là ba của Nhân Nhân.”
Nói rồi lại quay sang Nhân Nhân: “Nhân Nhân, ba là ba con đây, sao con không nhận ra, con thích ba nhất mà.”
Nhân Nhân giãy khỏi tay hắn, chạy đến sà vào lòng tôi: “Mẹ, chú này điên rồi, mình tránh xa ổng ra.”
Tôi sờ đầu con bé: “Ừ, mẹ nghe Nhân Nhân hết.”
Tống Viễn Châu nóng nảy, xông tới kéo Nhân Nhân, con bé sắp khóc tới nơi: “Người xấu, người xấu, tránh ra, tránh ra đi, chú cút đi!”
Tôi tát cho Tống Viễn Châu một cái, thừa dịp hắn ngây người thì ôm Nhân Nhân chạy ra hành lang.
Trong bệnh viện đâu đâu cũng là người, tôi bèn la lên: “Ông chồng ngoại tình về cướp con tôi. Ai giúp tôi với!”
Trên thế giới này, loại người không thiếu nhất chính là người hóng chuyện, tôi vừa hô xong thì người xung quanh ai cũng chạy đến.