Công Lược Người Cha Khốn Nạn - Chương 1
01.
Giáng Sinh hôm ấy, Tống Viễn Châu dẫn Nhân Nhân cùng đi tàu điện ngầm.
Lúc trở về, tay trái hắn bế Triệu Nguyệt Nguyệt, con gái của mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, tay phải dắt tay Triệu Tình.
Vừa vào đến nhà, đã vội vàng bảo tôi dọn phòng cho mẹ con Triệu Tình.
“Đường Vi, dọn lại phòng của Nhân Nhân đi.”
“Từ giờ Triệu Tình với Nguyệt Nguyệt sẽ ở chung với nhà mình.”
“Nguyệt Nguyệt thích phong cách trang nhã, vứt hết mấy cái rèm cửa với ga trải giường hồng phấn in hoa của Nhân Nhân đi.”
Tôi xông tới nắm chặt tay áo hắn ta, lo lắng muốn chết: “Nhân Nhân đâu, sao Nhân Nhân chưa về?”
Tống Viễn Châu sửng sốt hồi lâu, cứ như đến bây giờ mới nhớ mình có dẫn con theo vậy, hắn xoa ấn đường, ảo não giải thích:
“Xin lỗi, anh quên mất, chắc lúc xuống tàu Nhân Nhân không theo kịp, em đừng gấp, giờ bọn anh đi tìm.”
“Ưu tiên Nguyệt Nguyệt trước, không dọn phòng lát con bé lại khóc nhè,”
Cho nên là dù con gái có mất tích, chưa biết sống chết ra sao, cũng không bằng vài tiếng khóc của Triệu Nguyệt Nguyệt.
Tôi xoay người muốn đi tìm con gái, bị Tống Viễn Châu kéo lại: “Đừng đi, thay ga giường màu xanh da trời Nguyệt Nguyệt thích trước đã.”
Triệu Tình nhìn tôi khiêu khích, vờ vịt xin lỗi: “Đều do tôi không tốt, ban nãy Nguyệt Nguyệt cứ khóc đòi Viễn Châu. Tôi không nên gọi cho anh ấy mới phải, nếu không Nhân Nhân sẽ không mất tích.”
“Mẹ không được xin lỗi, mẹ là công chúa, không được xin lỗi người khác.” Triệu Nguyệt Nguyệt tức giận la lối với tôi.
Tống Viễn Châu nghe vậy thì bế Triệu Nguyệt Nguyệt lên, cưng chiều nhéo mũi nó: “Trong mắt chú, con mới là công chúa.”
À.
Tống Viễn Châu ơi Tống Viễn Châu, lúc Nhân Nhân quơ đôi tay bé xíu của con bé ra đòi anh ôm, anh chỉ biết xụ mặt la nó:
“Tống Nhân Nhân, con lớn rồi, không được đòi bế nữa.”
Cho dù con bé bị ngã, anh cũng chỉ đứng đó trách nó vô dụng.
Còn bây giờ thì bồng tới bồng lui Triệu Nguyệt Nguyệt, thân mật gọi nó là công chúa.
Còn Nhân Nhân thì sao, Nhân Nhân là đứa ăn xin à?
Tôi đánh đổ bàn ăn, mâm đồ ăn được chuẩn bị tỉ mĩ từ chiều vung vẩy khắp nơi, khó coi y hệt cái nhà này.
Ba người bọn họ nhìn tôi khó tin, tôi cười lạnh: “Nếu Nhân Nhân có chuyện gì, thì hai vị công chúa điện hạ cứ chờ cho tàu điện đâm chết đi.”
Nói xong cũng không thèm quay đầu, chạy như điên tới ga điện ngầm.
Trên đường đi, tôi hung hăng tát cho mình mấy cái bạt tai.
Sao tôi lại ngu xuẩn như vậy.
Sao tôi có thể tin tưởng Tống Viễn Châu.
Núi băng muôn đời vẫn là núi băng, trừ ánh mặt trời Triệu Tình của hắn, thì còn ai có thể hòa tan Tống Viễn Châu nữa cơ chứ.
02.
Hôm nay là sinh nhật Nhân Nhân, con bé phải năn nỉ rất lâu, Tống Viễn Châu mới miễn cưỡng đồng ý dẫn nó đến Disneyland chơi.
Nhân Nhân vui vẻ ôm chầm lấy tôi: “Mẹ ơi, baba chịu thương con rồi.”
Tôi cười khổ.
Lúc Nhân Nhân học mẫu giáo, trường tổ chức tiệc trung thu.
Nhân Nhân xung phong biểu diễn tiết mục múa ba lê.
Đó là lần đầu tiên…
Nhân Nhân tự cầm điện thoại gọi cho Tống Viễn Châu, mời hắn đến xem con bé biểu diễn.
Tôi không biết hai ba con nó nói thế nào, chỉ nhớ sau đó Nhân Nhân cười toe toé cho tôi hay: “Baba đồng ý rồi, chắc chắn ba sẽ tới.”
Đêm hôm đó, cả trong mơ nó cũng cười.
Con bé chỉ ngóng trông ba nó có thể liếc nhìn nó một cái, yêu thương nó một lần.
Ngày biểu diễn, Tống Viễn Châu có tới, nhưng tới muộn, tới rồi thì thân mật sáp tới chỗ Triệu Nguyệt Nguyệt.
Nhìn hắn như ba ruột Triệu Nguyệt Nguyệt vậy, kêu gào cổ cũ tưng bừng cho đứa bé đó, nhưng không hề nhìn đến Nhân Nhân một lần.
Nhân Nhân khóc nấc tại chỗ, nghẹn ngào hỏi tôi sao ba không thương nó.
Tôi có thể nói gì đây?
Tống Viễn Châu không thích tôi, nên lạnh nhạt với con gái.
Kết hôn năm năm, hắn chưa bao giờ tham gia bất cứ hoạt động nào của con.
Buổi biểu diễn ba lê hôm ấy.
Là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, nhưng hắn vẫn bỏ bê Nhân Nhân.
Tôi hận hắn, nhưng tôi càng hận hệ thống hơn.
Ban đầu, chính hệ thống cứng rắn ép tôi đi công lược Tống Viễn Châu.
Nó khen Tống Viễn Châu hết nước hết cái, nói hắn ta mới chia tay mối tình đầu, đang lúc trống vắng, là lúc thích hợp nhất để công lược.
Thậm chí còn dẫn tôi tới quán bar, uống rượu với Tống Viễn Châu, cuối cùng hồ đồ hết một đêm.
Sau khi có đứa bé, tôi vốn muốn phá thai.
Nhưng hệ thống lại nói với tôi: “Có người cha nào không thương con mình, thương con thì sẽ yêu mẹ, vậy là có thể công lược thành công rồi.”
Tôi tin hệ thống, nhưng lại hại con gái mình.
Sau khi cưới, Tống Viễn Châu lấy lý do gầy dựng sự nghiệp, ngày ngày ở lại công ty, trừ lễ tết phải gặp mặt, căn bản là anh ta không hề gặp bọn tôi.
Tôi thì không sao, tôi cũng bận công việc, nhưng trẻ con thì khác, con bé khát vọng tình thương của ba.
Lúc được một tuổi, Nhân Nhân chơi trong khu dân cư, thấy những bạn nhỏ khác có ba chơi cùng, con bé ngơ ngác rất lâu.
Trên đường về nhà, nó cứ rủ rỉ bên tai tôi, bi bô gọi “Baba… Baba…”
Lúc đó Nhân Nhân còn nhỏ, muốn cái gì chỉ biết bập bẹ hai tiếng.
Con bé muốn ba.
Tôi gọi cho Tống Viễn Châu, nói Nhân Nhân rất nhớ hắn.
Tôi nói với hắn, Nhân Nhân nhìn ba của bạn nhỏ khác không chớp mắt, trên đường về chỉ mãi gọi baba.
Nhưng chỉ đổi được một câu của Tống Viễn Châu: “Tôi bận rất nhiều việc”. Theo sau là tiếng gác máy vô tình.
Sau đó tôi mới biết, việc của hắn là video call xuyên quốc gia với Triệu Nguyệt Nguyệt.
Cho nên, “Hệ thống, mày đền con gái lại cho tao.”
03.
Ga tàu kẻ đến người đi, có rất nhiều trẻ con, đứa nào cũng được người lớn dắt đi, vui vẻ nhún nhảy.
Còn con gái tôi thì sao, con bé chỉ có một mình, bị ba mình vứt bỏ, chắc con bé sợ lắm.
Tôi níu lấy một người cảnh sát, luôn miệng nói: “Con gái tôi mất tích, tôi muốn tìm con tôi, giúp tôi, giúp tôi với.”
Tôi không ngừng lặp đi lặp lại mình bị mất con, mình phải tìm con.
Viên cảnh sát bảo tôi đừng hoảng, cho anh ta thông tin của con bé.
Tôi lấy điện thoại ra, muốn lấy ảnh Nhân Nhân cho anh ta xem.
Nhưng đầu óc tôi choáng váng, không nhớ nổi mật khẩu, làm thế nào cũng không mở được, cuối cùng điện thoại cũng bị hạn chế mở khoá.
Trong khoảnh khắc đó, thế giới này cứ như phải một mực đối chọi với tôi.
Con gái mất tích, Tống Viễn Châu không hề quan tâm, và cả sự ngu ngốc của bản thân.
Tinh thần tôi đột nhiên sụp đổ, cứ kéo viên cảnh sát khóc lóc không ngừng.
Xung quanh rất đông người, những cảnh sát gần đó cũng xúm lại đây.
Mọi người an ủi tôi, tìm cách giúp tôi.
Nhưng giữa biển người mờ mịt, tôi lại thấy tuyệt vọng vô cùng.
Chính ngay lúc đó, một tiếng gọi “Mẹ…” vang lên giữa đám đông.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy khắp nơi đâu đâu cũng là những gương mặt xa lạ, nhất định là ảo giác.
Nhưng chỉ một giây sau, có một bé gái ôm chầm lấy chân tôi, mềm mại reo lên: “Mẹ, đúng là mẹ rồi!”
Tôi ngây ngẩn cả người, cứ như mình vừa tai qua nạn khỏi, không biết làm sao.
Cũng may mấy người cảnh sát kịp phản ứng: “Con gái chị đây, hai mẹ con giống nhau quá, chắc đúng là con gái chị rồi.”
Tôi vội ôm con bé vào lòng, nghẹn ngào gật đầu: “Đúng đúng, nó là Nhân Nhân con gái tôi.”
Mọi người tản đi, chỉ còn lại mẹ con tôi ôm chặt lấy nhau.
Lúc này, bên cạnh tôi bỗng xuất hiện một tờ khăn giấy, tôi nghiêng đâu nhìn qua, là cấp trên của tôi, Trì Diên.
“Đừng khóc nữa, biết em lo lắng như vậy, tôi phải sớm đưa Nhân Nhân về mới đúng.”
Con gái tôi đúng là một bé thông minh.
Lúc Tống Viễn Châu bỏ nó ở ga điện ngầm, nó mượn di động của người khác, gọi cho Trì Diên.
Sau đó, hai chú cháu dắt nhau đi chơi cả ngày, rất là vui vẻ.
Cho nên, sao Nhân Nhân lại biết số của Trì Diên?
Sao Trì Diên lại chịu chơi với con bé cả ngày?