Công Lược Người Cha Cặn Bã - Chương 4
10.
“Anh không phải là bố của Nguyệt Nguyệt sao, con bé ở đằng kia, lần này con bé không được giải, anh không thể lên đó.”
Rất nhiều người ở dưới sân khấu nhìn anh ta, lập tức bàn tán xôn xao, Triệu Nguyệt Nguyệt thuận thế tiến lại kéo Tống Viễn Chu.
“Bố, sao bố lại đến đây, bố xem con bé Ân Ân mặt dày kia cướp mất huy chương của con, bố giúp con đi dạy dỗ nó một trận được không.”
Tống Viễn Chu lập tức xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào, kéo Triệu Nguyệt Nguyệt đến chỗ Triệu Thanh.
Cô giáo của Ân Ân mặt đầy khó hiểu đến hỏi tôi, tôi cố tỏ ra buồn bã nói: “Đó là con gái của mối tình đầu của anh ấy.”
Cô giáo nghe xong lập tức tức giận: “Không ngờ bố của Ân Ân lại là người như vậy, lần sau tôi sẽ không báo tin tức của Ân Ân cho anh ta nữa.”
Sau đó khi tôi và Trì Diên, Ân Ân cầm cúp rời đi, Tống Viễn Chu vẫn bị mẹ con Triệu Thanh quấn lấy không buông.
Anh ta rất muốn đi đến nhưng đành phải trơ mắt nhìn cả nhà chúng tôi vui vẻ rời đi.
Tống Viễn Chu có vẻ như thực sự bị tổn thương, nửa tháng liền không xuất hiện trước mặt Ân Ân.
Ngay khi tôi nghĩ rằng anh ta đã từ bỏ thì anh ta lại xuất hiện.
Anh ta kéo Ân Ân lại như muốn khoe công: “Ân Ân, bố đã bao trọn cả Disney rồi, đi nào, hôm nay bố sẽ đưa công chúa nhỏ của chúng ta đi chơi cả ngày.”
Tôi hơi đau lòng, bao trọn cả Disney thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ! Tống Viễn Chu, anh không thể tiêu hết tiền của Ân Ân được!
Ân Ân rất vui, còn vui hơn cả hai lần trước khi nói đến chuyện đi Disney.
Lần này trên đường đi Tống Viễn Chu không làm trò gì nữa, anh ta nắm chặt tay Ân Ân nhưng lại nhìn thấy Trì Diên ở cổng Disney.
Tôi thực sự muốn vỗ tay khen ngợi cô nhóc này, nói đến việc đâm vào tim thì vẫn là bé con giỏi nhất!
Trì Diên cười giải thích với Tống Viễn Chu: “Ân Ân dùng đồng hồ điện tử gọi điện cho tôi, con bé nói có một người chú bao trọn cả Disney, lần trước không chơi đủ với tôi, bây giờ cuối cùng cũng có thể chơi thoải mái rồi.”
Nói rồi còn giơ đồ trên tay cho Tống Viễn Chu xem: “Con bé còn nhất định bắt tôi mang theo váy công chúa Bạch Tuyết của con bé, bắt tôi đóng giả hoàng tử, nói muốn tôi cưới con bé, xin lỗi nhé, anh Tống, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Chậc… quả nhiên cha con một nhà, nói chuyện làm việc đều đâm vào tim người khác.
Hôm đó Ân Ân và Trì Diên chơi rất vui, còn Tống Viễn Chu thì hoàn toàn giống như một người hầu, Ân Ân chỉ để anh ta xách nước, lấy quần áo.
Còn tôi thì chỉ lo xem kịch hay.
Một ngày trôi qua rất nhanh, mặt trời lặn, chúng tôi chuẩn bị về.
Ân Ân luyến tiếc lẩm bẩm không biết bao giờ mới được đến đây chơi nữa.
Trì Diên cười đáp lại, còn Tống Viễn Chu thì không chen được vào lời.
Buổi sáng đôi vai rộng thẳng tắp, bây giờ cũng cong xuống dưới, cúi đầu, mặt buồn rười rượi, giống như một chú chó vô gia cư.
Nhưng chó hoang còn có người thương hại, còn Tống Viễn Chu thì hoàn toàn là tự chuốc lấy.
11.
Chỗ đỗ xe hơi trống trải, Ân Ân kéo Trì Diên đi trước, Tống Viễn Chu xách đồ đi theo sau, còn tôi đi cuối cùng.
Không ai ngờ rằng, đột nhiên có một chiếc xe lao ra, lao thẳng vào Ân Ân.
Trì Diên không nghĩ ngợi gì ôm Ân Ân vào lòng, chuẩn bị dùng cơ thể mình đỡ cú va chạm.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Viễn Chu lao tới đẩy hai người họ ra.
Ân Ân và Trì Diên ngã xuống đất, còn Tống Viễn Chu thì bị ô tô hất văng ra ngoài.
Tôi sợ đến mức không biết phải làm sao, chiếc ô tô gây tai nạn thì phóng đi mất.
Ân Ân khóc lóc gọi tôi cứu Trì Diên, tôi cố sức kéo anh ấy lên xe, định đi đỡ Tống Viễn Chu,
Nhưng Ân Ân không đồng ý: “Mẹ ơi, bố chảy nhiều máu thế kia rồi, còn không nhanh đưa đến bệnh viện, nếu bố mất nhiều máu quá thì phải làm sao?”
“Nhanh lên, nhanh lên…”
Trẻ con đúng là như vậy, lúc sốt ruột thì không thể chờ thêm một phút nào.
Tôi nhìn Tống Viễn Chu khập khiễng đi về phía chúng tôi nhưng không thể không nổ máy xe rời đi trong sự thúc giục gấp gáp của Ân Ân.
Trong gương chiếu hậu, bóng dáng Tống Viễn Chu ngày càng nhỏ nhưng sự cô đơn trên người anh ta lại ngày càng lớn, tôi vẫn tốt bụng gọi xe cứu thương cho anh ta.
Dù sao tôi vẫn là con người, không thể vô tình như anh ta trước đây.
Trì Diên không sao, mặc dù chảy chút máu nhưng đều là vết xước nhẹ.
Ân Ân đau lòng vô cùng, không đi mẫu giáo, ngày nào cũng phải ở bên cạnh anh ấy, cho đến khi anh ấy không còn một vết sẹo nào.
Trong thời gian này, tôi đã đến thăm Tống Viễn Chu, anh ta bị thương khá nặng nhưng lại nằm một mình trên giường bệnh.
Thấy tôi đến, mắt anh ta sáng lên nhưng khi phát hiện chỉ có một mình tôi, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng cô đơn.
“Ân Ân vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?”
Tôi không để ý đến anh ta, chỉ hỏi: “Người gây tai nạn là Triệu Thanh phải không, anh không định kiện cô ta sao?”
Mặc dù hôm đó Triệu Thanh ngụy trang rất tốt nhưng dù sao tôi cũng đã quan sát cô ta lâu như vậy, vẫn bị tôi nhìn thấu ngay.
Tống Viễn Chu không trả lời nhưng im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Tôi khinh thường nói: “Ân Ân bây giờ đã có bố yêu rồi, con bé không cần thêm một người bố nào nữa.
“Thời gian hẹn đã đến, 9 giờ sáng mai, gặp nhau ở cục dân chính.”
Nhưng Tống Viễn Chu không đến, tôi đợi ở cục dân chính cả ngày, gọi vô số cuộc điện thoại nhưng anh ta đều không nghe máy.
Vì vậy
Ngày hôm sau tôi đã đến tòa án nộp đơn ly hôn.
Trong nhà có camera giám sát chứng minh anh ta ngoại tình với Triệu Thanh trong thời gian hôn nhân, trên mạng có video anh ta bỏ rơi Ân Ân, cùng với tin tức về vụ tai nạn xe của Ân Ân, anh ta bỏ đi chăm sóc Triệu Nguyệt Nguyệt.
Cộng thêm bản thỏa thuận mà anh ta đã ký với tôi.
Anh ta thua rất thảm, ngày tuyên án, tôi đã ném hết đồ đạc của anh ta ra khỏi nhà.
Thế là.
Ngày hôm sau tiếp quản công ty, cổ phần và tài sản của anh ta.
Bây giờ Tống Viễn Chu thực sự giống như một con chó rơi xuống nước, không nhà cửa.
Nghe nói anh ta lại sống chung với Triệu Thanh.
Nhưng rác rưởi thì nên ở trong đống rác, không biết chồng cũ của Triệu Thanh có đồng ý không.
Đây không phải là chuyện tôi quan tâm, nỗi phiền muộn hiện tại của tôi chỉ có một.
Ân Ân và Trì Diên quấn lấy tôi.
Sau khi Ân Ân biết ý nghĩa của ly hôn, nhất định bắt tôi phải lấy Trì Diên.
“Mẹ ơi, tại sao mẹ không lấy bố.”
“Bố tốt như vậy, tại sao mẹ không yêu bố.”
“Con không quan tâm, mẹ nhất định phải lấy bố, Ân Ân chỉ muốn mỗi ngày được bố ôm.”
Hợp lại thì tôi chính là công cụ để con bé và bố con bé ôm ấp.
Tôi tưởng Trì Diên còn tỉnh táo, không ngờ anh ta lại phát điên theo Ân Ân.
Sáng tặng hoa, tối rủ đi ăn cơm, trời mưa tặng ô, đến kỳ kinh nguyệt thì tặng nước đường đỏ… Thực sự là không có chỗ nào trong cuộc sống của tôi mà anh ta không chen chân vào.
Tôi đã tìm anh ta nói chuyện vài lần nhưng anh ta lại hùng hồn chính nghĩa: “Ân Ân đã gọi anh là bố lâu như vậy rồi, em cũng nên cho anh một người vợ chứ.”
“Ân Ân đáng yêu như vậy, em nỡ lòng nào từ chối con bé, anh đẹp trai như vậy, em nỡ lòng nào để anh đau lòng.”
“Bây giờ em là phú bà rồi, anh cũng có tiền, ở bên nhau là vừa đẹp.”
Dưới sự tấn công dữ dội của hai người họ mỗi ngày, tôi không thể không gật đầu đồng ý lấy Trì Diên.
Đám cưới được tổ chức rất long trọng, so với đám cưới trước đây của tôi và Tống Viễn Chu, có thể thấy Trì Diên đã bỏ rất nhiều tâm tư.
Nhìn thấy tôi và Ân Ân cười vui vẻ như vậy, hệ thống lại một lần nữa sống lại: “May quá… may quá… lần này không chọn nhầm bố cho Ân Ân, nếu không thì tôi cũng muốn chết theo rồi.”
Tôi cười khẽ: “Tôi không công lược được Tống Viễn Chu, anh có bị phạt không?”
“Sợ gì, cùng lắm thì trừ lương, có gì quan trọng hơn hạnh phúc của Ân Ân.” Hệ thống tỏ ra không sợ trời không sợ đất.
Đúng vậy, chuyện gì cũng phải kịp thời dừng lại, đã vào đường cùng thì phải quay đầu kịp thời, nếu không thì làm sao tìm được hạnh phúc thực sự thuộc về chúng ta.
Sau đó, tôi lại nghe tin tức về Tống Viễn Chu trên tivi.
Anh ta và Triệu Thanh đều đã chết, uống thuốc trừ sâu mà chết.
Chồng cũ của Triệu Thanh về nước đòi tiền Triệu Thanh, anh ta là một kẻ điên, lúc đắc ý thì cưới Triệu Thanh nhưng sau khi kết hôn thì phá sản.
Ở nước ngoài ngày nào cũng bị người ta đòi nợ, không sống nổi, liền nghĩ đến việc mình còn vợ con ở trong nước.
Và biết được Triệu Thanh đã quyến rũ một đại gia trong nước, vì vậy anh ta đã bắt cóc Triệu Nguyệt Nguyệt, ép Triệu Thanh đưa tiền.
Triệu Thanh không còn cách nào khác, đành hỏi Tống Viễn Chu xin tiền.
Lúc đó Tống Viễn Chu chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi chỉ có một chiếc xe hơi sang trọng, căn bản không thể lấy ra được tiền.
Họ ngày nào cũng cãi nhau, ngày nào cũng ầm ĩ nhưng vẫn không có tiền.
Cuối cùng Triệu Nguyệt Nguyệt thực sự bị giết.
Con bé cướp đi tình phụ tử của Ân Ân nhưng lại không nhận được tình yêu của bố mình.
Thế giới này thật nực cười.
Triệu Thanh sau khi biết chuyện thì phát điên, cô ta đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Tống Viễn Chu, cho anh ta uống thuốc trừ sâu, rồi tự tử.
Bản thân họ vốn thường đóng cửa không ra ngoài, đến khi mọi người phát hiện ra thì xác đã thối rữa từ lâu.
Hàng xóm đều thấy ghê tởm, không ai dám đến gần, chỉ có cảnh sát bất đắc dĩ phải đưa xác đi.
Không lâu sau, chồng cũ cũng bị bắt, kẻ điên giết con gái mình thì trời không dung đất không tha, rất nhanh đã bị tuyên án tử hình.
Tôi tắt tivi, đứa trẻ trong nôi cũng vừa vặn tỉnh dậy.
Nói bi bô không ngừng.
Tôi vừa định đi tới, thì một lớn một nhỏ đã ôm đứa bé lên.
“Bố ơi, em gái đang nói gì vậy?”
“Con bé đang nói, chị gái của mình thật xinh đẹp.”
“Thế còn mẹ thì sao, em gái không nói mẹ xinh đẹp à.”
“Con bé nói, hôm nay khen chị gái, ngày mai sẽ khen mẹ.”
Một người dám hỏi, một người dám khoác lác, tôi cười rạng rỡ, đi tới nhập hội nói dối với họ.
Mây mù đã tan, cuối cùng trời quang mây tạnh.
-HẾT-