Công Lược Giả - Chương 6
23
Một hệ thống không thể đồng thời ràng buộc hai người chơi.
Theo lời hệ thống, nó và đầu sỏ hệ thống của Sở Kiểm Sát có quan hệ không thể tiết lộ.
[Cho nên ta liền bị nó mở cửa sau, phi phi phi phi… Là ta tìm nó mở cửa sau.]
Hệ thống chột dạ dập đầu nhận lỗi trong đầu ta.
[Ký chủ ta sai rồi, ta chỉ không muốn ngươi chịu khổ…]
Lúc đầu ta không chịu công lược, hệ thống thấy ta không chịu lên núi, vậy thì để núi đến với ta.
Nó cưỡng ép ràng buộc Tạ Tuân, để hắn đến công lược ta.
Nhưng lúc đó, ta đã sớm bị Lê Chẩm chiếm hết tâm trí.
[Ta cũng không ngờ, Tạ Tuân này lại cứng đầu như cô, biết cô có người mình thích, lại thấy mình và cô không có nhiều giao thoa, chết sống không chịu công lược.]
Vừa rồi còn nói chuyện riêng với ta, nói đến đây, hệ thống tức giận không nhịn được bắt đầu phát ra tiếng.
[Lần nào cũng giúp cô cứu cô, thấy có chút hảo cảm, lại cố tình muốn phủi sạch quan hệ.]
Tạ Tuân đỏ mặt, vội vàng ho khan: “Hệ thống, ngươi câm miệng!”
Nhưng hắn lại không bịt được miệng hệ thống, hệ thống tiếp tục kêu:
[Đáng nói chính là, hắn không muốn xen vào tình cảm của người khác, nói đó không phải việc quân tử nên làm.
[Hừ! Kết quả không có việc gì thì lén lút theo dõi ký chủ, lén nhìn ký chủ, như vậy thì quang minh chính đại sao? Hả?]
Những ký ức đứt quãng đột nhiên liên kết thành một đường, trách không được Tạ Tuân luôn xuất hiện khi ta cần nhất, lại lặng lẽ rời đi khi ta không sao.
Đêm yến Thiên Ân, Lê Chẩm sau khi xong việc vội vàng chạy đến, Tạ Tuân liền mất dạng.
Trên đường Trường Khanh quỳ tạ, hắn lạnh nhạt nói một câu “Không phải vì ta”, vạch rõ ranh giới với ta.
Hắn không muốn ta mang ơn hắn.
Hắn cho rằng nếu tình cảm là do công lược mà có, chính là khởi đầu hèn hạ.
Vì vậy hắn vẫn luôn không dám đến gần ta nhưng lại không nhịn được mà hướng ánh mắt về phía ta.
Sau đó nhìn mãi nhìn mãi, không thể dời mắt đi được nữa.
24
Giống như bị hệ thống lôi từng thứ một ra ngoài, giống như lột sạch quần áo lót bên trong.
Tạ Tuân từ lúc đầu ngồi không yên, đến giờ nắm chặt tay ta, mặt xám như tro.
“Ta còn chưa nói hết, chính hắn làm những chuyện đó, tặng y phục, tặng đồ ăn, còn tặng trâm cài… đều bị Lê Chẩm cướp công, vậy mà cũng nhịn không nói.”
Ta đột nhiên nhớ đến những năm đó, dưới gốc cây lê trong lãnh cung có một cái bàn đá đen xanh giống như túi thần kỳ.
Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện đủ loại đồ vật ta cần.
Đệ đệ nói, chúng ta nhất định đã gặp được cô nương ốc sên trong thoại bản.
Ta chưa bao giờ tin vào quỷ thần.
Nhưng mỗi lần ta canh chừng, người đó lại không xuất hiện.
Cho đến một buổi chiều nọ, ta bắt gặp Lê Chẩm lén lút nhét thứ gì đó dưới gốc cây.
Khi ta hỏi, hắn nói ta luôn từ chối ý tốt của hắn, sợ ta không nhận nên mới nghĩ ra cách này.
Lúc đó ta có tình cảm với hắn, tự nhiên thấy lời hắn nói không có gì sai sót.
Chỉ là không hiểu sao lại thấy có chút tiếc nuối…
Hóa ra truyền thuyết là giả, trên đời này, không có cô nương ốc sên nào cả…
25
Ta lật tìm trong đáy hộp trang điểm, lấy ra một cây trâm bạch ngọc trong suốt.
Hệ thống đúng lúc lên tiếng: [Á! Để ta xem đây là thứ tốt gì thế này, sao giống như cây trâm mà một người nào đó đã dành ba tháng lương để mua vậy!]
Ta nhướng mày nhìn Tạ Tuân.
“Tạ thủ phụ, ngài đúng là, giấu không ít chuyện nha~
“Còn chuyện gì giấu ta, ngài tự khai báo, hay để hệ thống giúp ngài khai báo.”
Ánh mắt Tạ Tuân ảm đạm.
“Điện hạ, hệ thống nói với ta rằng người đã đi gặp Lê Chẩm.
“Người còn đưa hắn về nhà.
“Ta tưởng rằng…”
Ta ngắt lời hắn: “Ngươi tưởng ta mù rồi, lại đi ăn lại cỏ đã nhai?”
Tạ Tuân nhẹ nhàng lắc đầu:
“Điện hạ tâm tư sáng suốt.
“Lê tướng quân và phu nhân đã giao ra binh quyền để đổi lấy mạng con trai, cho nên người mới thả hắn về.
“Ta biết hắn ở trong lòng người, đã không còn vị trí.
“Nhưng điện hạ và ta, cũng là ta thừa nước đục thả câu.
“Ta biết điện hạ không thích ta, giờ biết ta là công lược giả sẽ càng không thích ta hơn.
“Cho nên không bằng ta chủ động nói ra, như vậy sẽ không quá khó xử.”
Ta thầm nghĩ trong lòng.
Cái gì mà không quá khó xử, rõ ràng là muốn làm cho lòng ta rối bời.
Nhưng trên mặt ta vẫn giả vờ bình tĩnh, hỏi ngược lại Tạ Tuân:
“Tạ thủ phụ rõ ràng biết ta còn phải công lược ngài, số điểm công lược còn lại chưa đạt được, nếu hủy hôn, chẳng phải là cùng nhau chịu giày vò nhau sao?”
Tạ Tuân nghe ta nói lời lạnh nhạt, không có ý níu kéo.
Hốc mắt hơi đỏ.
Nhưng vẫn cố nén tâm tư, cười nói:
“Điện hạ xem lại đi, hẳn là đã đầy rồi.”
Hệ thống hoảng hốt lên tiếng:
[Ký chủ! Thật sự đầy rồi! Ngay lúc Tạ Tuân vừa nói xong.
[Thật đáng sợ, sao hắn có thể khống chế điểm công lược vậy?]
Tạ Tuân có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một người, sao có thể khống chế được số liệu của hệ thống.
“Tạ thủ phụ đã làm gì?”
Ta nhìn hắn, chờ hắn cho ta câu trả lời.
“Điện hạ, ta không phải là loại nam nhân không đáng giá.
“Ta cũng có lòng tự trọng, điểm này, phải khi người thích ta, ta mới cam tâm tình nguyện trao đi.”
Ta nhịn cười: “Vậy bây giờ, ngươi đây là?”
Hắn cụp mắt:
“Ta bây giờ thừa nhận.
“Ta chính là một kẻ không đáng giá.
“Bằng không sao tính đến đủ đường… cũng không nhận được một câu thích từ người.”
Khó chịu nửa ngày trời, Tạ Tuân cuối cùng cũng nói ra sự thật.
Áp lực trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ.
Lòng ta mềm nhũn, nâng đỡ Tạ đại nhân nhỏ bé sắp vỡ vụn.
“Tạ Tuân, ở chỗ ta, ngươi muốn gì, chỉ cần nói ra là được.”
“Muốn ta nói thích ngươi, không cần vòng vo tam quốc, chỉ cần như thế này——”
Ta chính xác tìm được đôi môi mím chặt vì căng thẳng của Tạ Tuân.
Chụt một cái, hôn lên.
“Ai nói ta không thích ngươi.”
Sau đó lại hôn thêm một cái.
“Thích ngươi.”
Lại một cái nữa.
“Yêu thích ngươi.”
Một cái thật dài và sâu.
“Yêu ngươi.”
26
Phát hiện cảnh tượng không phù hợp với trẻ em, hệ thống đã tự động bị nhốt vào phòng tối.
Còn ta nhìn Tạ Tuân đã ngây người, vành tai đỏ ửng, chỉ biết nắm chặt tay áo ta.
Đáng xấu hổ là ta động tình rồi.
Không nhịn được muốn bắt nạt hắn nhiều hơn.
Người bị ta ấn ngã trên giường.
Áo nửa mở, đôi mắt mơ màng.
Ta dùng sức một chút, hắn mới như bừng tỉnh, rên lên một tiếng.
“Điện hạ, người…
“Người vừa nãy có phải nói…
“Thích ta không?”
Ta bận rộn gây chuyện khắp nơi.
Người không nhận được câu trả lời lại không hài lòng.
Hắn nắm lấy cổ tay ta, một tay khác đặt lên gáy ta.
Ép ta vào một nụ hôn dài và ấm áp.
Ta nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tạ Tuân nhuốm màu dục vọng khàn khàn.
Giống như cái lạnh giá của mùa xuân đột nhiên được bao bọc bởi làn gió ấm áp.
“Điện hạ, thật ra ta đã nói dối rất nhiều.
“Ta không muốn hủy hôn với người, cũng không muốn người thích người khác.
“Ta nghĩ, nếu hôn ước này có thể trói buộc người cả đời thì tốt biết bao.
“Nhưng sau đó ta lại không muốn trói buộc người nữa.
“Ta lại muốn…
“Người thích ta là được rồi, người chỉ thích ta là được rồi.”
Ta nhìn Tạ Tuân nước mắt giàn giụa.
Lúng túng lau nước mắt cho hắn.
Ta biết Tạ Tuân ngốc nghếch, không ép hết tâm tư của hắn ra, hắn sẽ rụt vào cái vỏ bọc rách nát của mình, mãi mãi không chịu ra ngoài.
Vì vậy ta mới cố tình kích thích hắn nhưng không ngờ lại ép người ta thành như vậy, khóc đến nỗi lòng ta như muốn vỡ vụn.
“Ừm, đừng khóc nữa.
“Ta chỉ thích ngươi thôi~
“Tạ đại nhân vượng thê lại vượng gia, đương nhiên phải dùng tam môi lục sính, đánh trống khua chiêng rước về nhà, hảo hảo thương yêu.
“Chỉ không biết Tạ đại nhân có nguyện ý hạ giá lấy ta không?”
Vị thủ phụ đại nhân trẻ tuổi nước mắt thấm ướt gối.
“Thần nguyện ý.”
Giây tiếp theo, hắn lau khô nước mắt.
Như phát điên mà hôn lên môi người yêu.
Hết.