Công Lược Giả - Chương 2
6
Sứ thần thay tân quân cầu hôn, bề ngoài là lời hay ý đẹp, thực chất là sỉ nhục.
Nhưng hắn dường như quên mất, người ngồi trên đài cao, đã không còn là phụ hoàng hồ đồ của ta nữa.
Vị đế vương mới lên ngôi đã đập vỡ chén ngọc ngay tại chỗ.
“Ai cho hắn lá gan, dám mơ tưởng đến tỷ tỷ của trẫm!”
Lê Chẩm ngồi dưới cũng trợn mắt, nắm chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch.
Ta nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ cách ứng phó.
Đệ đệ mới lên ngôi chưa được nửa năm, nền móng còn chưa vững chắc, nếu lúc này xảy ra mâu thuẫn…
Sứ thần bị mảnh sứ vỡ dưới chân dọa cho ngã ngồi xuống chiếu, lập tức lật bài ngửa: “Chủ quân… Chủ quân nguyện lấy mười thành biên giới làm sính lễ, thành tâm cầu xin công chúa hạ giá!”
Lúc này cả điện vang lên tiếng hít vào.
Quần thần thì thầm: “Đây là mười thành.”
“Trưởng công chúa hòa thân, lợi nhiều hơn hại.”
“Đồ khốn, Đại Ngu dù chỉ còn một tráng sĩ, cũng không thể dựa vào việc gả nữ nhi để sống tạm!”
“Mười thành đánh xuống là được, không cần công chúa phải đi xa.”
Câu cuối cùng là do Lê Chẩm nói.
Hắn đứng dậy, đầy vẻ đe dọa nhìn sứ thần ngồi đối diện.
Sứ thần đã hoàn hồn sau cú hoảng sợ vừa rồi, rất có khí thế.
“Lê tướng quân đã có giai nhân bên cạnh thì đừng nên xen vào chuyện chủ quân chúng ta cầu hôn công chúa.
“Nói cho cùng nếu không phải vì ‘đại nghĩa’ của Lê tướng quân, chủ quân chúng ta cũng không đợi được cơ hội này…”
Giết người tru tâm.
Lê Chẩm hất tay Tần Vận ra, tức đến run cả tay, hận không thể xông lên cắn chết tên kia.
Nhưng nếu sớm biết như vậy thì cần gì phải như vậy chứ.
7
Các đại thần ý kiến không thống nhất lần lượt vào yết kiến.
Một bữa tiệc vui vẻ bỗng trở thành buổi thiết triều.
Tình hình nhất thời rất căng thẳng.
Trong khoảng thời gian này, ta đã ăn no uống đủ, sớm soạn xong lời từ chối.
Đang định đứng dậy thì bị một giọng nói hơi mỏng manh đóng đinh tại chỗ.
“Thần có bản tấu.”
Cả điện trong nháy mắt trở nên im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tạ Tuân không biết từ lúc nào đã đi đến giữa điện.
Sứ thần kia rất không biết điều, cắt ngang lời hắn.
“Tạ thủ phụ hiểu rõ đại nghĩa, chắc hẳn là đồng ý để công chúa đi xa hòa thân.”
Tạ Tuân lạnh lùng liếc hắn một cái.
“Rõ ràng bệ hạ đã đồng ý ban hôn cho thần và công chúa, quân vô hí ngôn.”
Khi nói lời này, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn ta.
Ta còn chưa hoàn hồn sau lời nói của hắn, lại bị ánh mắt này làm cho bỏng rát.
Ban hôn thì ban hôn, hắn nhìn ta làm gì!
8
Tạ Tuân vừa xen vào, quần thần lập tức không cãi nhau nữa.
Mười thành và Tạ Tuân bên nào nặng bên nào nhẹ, bọn họ vẫn phân biệt được.
Nhưng đệ đệ thì sắp phát điên rồi, nó cầu cứu nhìn ta.
Giống như đang nói: [Khi nào thì ta đồng ý với hắn?]
Tâm tư của đệ đệ, ta đã không để ý suy tính tới.
Bởi vì những lời tiếp theo của Tạ Tuân càng làm cho cả điện kinh ngạc.
“Thần si mê công chúa nhiều năm, thật không dễ dàng mới có hy vọng.
“Nếu bệ hạ đổi ý, không bằng ban chết cho vi thần đi.”
Được lắm, bắt đầu uy hiếp bằng cái chết rồi.
Đệ đệ chớp mắt với ta: “Ta… Ta… Ta có nên đổi ý không…”
“Khụ khụ.” Ta gật đầu để đệ đệ đáp ứng hắn.
Nhưng hình như nó lại hiểu lầm ý ta, vẻ mặt đau lòng nói: “Là lỗi của trẫm, ái khanh giữ gìn thân thể, ngày khác ta…”
Nó còn chưa nói hết lời, Tạ Tuân đã ôm ngực ho dữ dội.
Khuôn mặt vốn đã ốm yếu càng trắng bệch như tờ giấy.
Nhìn rất đau lòng.
Ma xui quỷ khiến, khiến tâm sự không tự chủ được lại bật ra khỏi miệng ta:
“Bản cung đồng ý! Bản cung nguyện ý!”
Lê Chẩm quả thực rất vô phép.
Ngồi cùng bàn với vị hôn thê đã là vô lễ.
Thậm chí còn chặn xe của ta ở ngoài cửa cung.
Thậm chí còn đẩy ngã thị vệ bảo vệ bên cạnh ta, bất chấp tất cả xông đến trước mặt ta.
“Lê tướng quân, đây là làm sao vậy?”
Ta nhíu chặt mày, muốn rút cổ tay đang bị hắn nắm chặt ra.
“Công chúa, vì sao lại phụ ta?”
Mắt Lê Chẩm ướt đẫm, trông đáng thương vô cùng.
Trước kia ta rất thích bộ dạng này của hắn.
Trong cung tình người lạnh nhạt, lãnh cung càng lạnh lẽo hơn.
Lúc đầu ta không dám tin tưởng bất kỳ ai.
Là hắn trèo qua bức tường cung dày, từng tiếng gọi.
“Công chúa, người để ý đến ta đi mà~
“Công chúa, đèn lồng hình thỏ ta tự làm, người miễn cưỡng nhận lấy đi mà…
“A Tu, sinh thần vui vẻ~
“A Tu, ta thích nàng, dù chết vạn lần cũng không hối hận!”
…
Những hồi ức hư ảo đó, cuối cùng ngưng tụ thành một câu.
“Công chúa, vì sao lại phụ ta?”
Trong lòng bi ai đến cực điểm, như củi khô cháy hết, cuối cùng hóa thành một mảnh bi thương chết lặng.
Ta cười khẩy hất tay Lê Chẩm ra.
“Sao nào, mạng của bản cung không phải là mạng sao?”
10
“Đối tượng ta muốn công lược là Tạ Tuân.”
Mặt Lê Chẩm trong nháy mắt trắng bệch.
Cả người đều trở nên xám xịt.
Hắn từng bước lùi lại, lẩm bẩm: “Công chúa, ta không biết người…”
“Còn phải cảm ơn Lê tướng quân đã chỉ điểm mê cung, nếu không phải vậy chẳng phải ta sẽ vì tình yêu nam nữ mà mất mạng một cách vô ích sao?”
“Ngươi cũng có hệ thống!” Giọng nữ sắc nhọn truyền đến từ xa, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Ta liếc mắt nhìn Tần Vận đang đuổi theo.
Trán nàng ta toát mồ hôi, trông rất chột dạ.
Lúc này nghi ngờ trong lòng ta mới hạ xuống.
“Theo ta được biết, hệ thống chỉ trừng phạt nhiệm vụ giả tiêu cực.
“Hoàn thành nhiệm vụ một cách nghiêm túc, ngay cả khi thất bại, cũng chỉ bị đưa trở về thế giới nhiệm vụ khác, nhận nhiệm vụ mới.
“Hệ thống của Tần tiểu thư, ngay cả quy định cũng có thể nói sai sao?”
Lê Chẩm khó tin nhìn Tần Vận.
Nàng ta phản ứng rất nhanh, hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống.
“Công chúa, ta không biết vì sao người lại phải bịa ra lời nói dối là mình cũng có hệ thống.
“Người đã có Tạ thủ phụ rồi, tại sao lại phải hại chết ta?”
Ta nhướng mày:
“Đúng vậy, ta không thể tự chứng minh.
“Nhưng lời ngươi nói thì lấy gì để chứng minh đây?
“Hay là, ngươi chết thử cho ta xem?”
Nói xong, ta rút thanh đao bên hông thị vệ.
Thân đao ra khỏi vỏ, phát ra tiếng sắc bén chỉ thẳng vào giữa mày Tần Vận.
“Nếu ta muốn giết ngươi thì cần gì phải mất công bịa ra câu chuyện gì.”
“Công chúa, không được!”
Lúc này Lê Chẩm mới như bừng tỉnh, đao của ta cũng bị hắn đánh rơi xuống.
Ta lảo đảo vài bước, đột nhiên được một cánh tay đặt ngang hông.
“Điện hạ, cẩn thận.”
Tạ Tuân cười nhẹ, khuôn mặt vốn tái nhợt bỗng có thêm chút sức sống.
[Sao lần nào hắn cũng xuất hiện khéo thế.]
Ta thầm than thở.
[Không có đâu… Ký chủ nghĩ nhiều rồi.]
Hệ thống có vẻ hơi ấp úng.
[Đừng nghĩ nữa, tên tra nam sắp khóc rồi.]
Ta lúc này mới hoàn hồn, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Lê Chẩm.
“Công chúa, rõ ràng ta đã thu lực…”
Ta biết hắn muốn nói gì, rõ ràng hắn không dùng bao nhiêu lực, sao ta lại ngã xuống.
“Hệ thống sẽ trừng phạt nhiệm vụ giả tiêu cực.
“Ta toàn thân ốm đau, ai đúng ai sai, xem ra đã rất rõ ràng rồi.”
Sau khi được Tạ Tuân đỡ đứng vững, ta lại nói lời cảm ơn.
Đột nhiên phát hiện, sao mỗi lần gặp Tạ Tuân, ta đều đang nói lời cảm ơn.
Tạ Tuân cúi người nhặt thanh đao trên mặt đất.
Cổ tay gầy guộc tái nhợt và thanh đao thô ráp đối lập rõ ràng, khiến ta kinh hãi.
“Điện hạ muốn giết ai?”
Hắn thản nhiên buông một câu, giơ đao chỉ vào hai người đối diện.
“Ngươi mau buông xuống!”
Ta thực sự rất sợ, sợ hắn cầm đao không chắc, làm mình bị thương.
Tạ Tuân lông mi dài hơi rũ xuống: “Mặc dù thân thể ta yếu ớt nhưng cũng có thể làm đao của điện hạ.”
Xong rồi, đây là thấy ta không tin hắn rồi.
Ta vội vàng ghé tai lại, nhẹ giọng nói: “Không phải không tin ngươi, ta vừa rồi chỉ là dọa bọn họ, không muốn làm người khác bị thương trước mặt mọi người.”
Có lẽ là dán quá gần, lông mi Tạ Tuân hơi run run.
Nhưng thanh đao trong tay lại rất vững, không lệch không nghiêng chém đứt nửa lọn tóc mai của Tần Vận.
Sau đó như khoe công, ghé vào tai ta thì thầm: “Dọa đến mức này có đủ không?”
Ta nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Vận, gật đầu khen ngợi.
Nhưng Tạ Tuân vẫn chưa buông đao, đối đầu với Lê Chẩm, không để hắn lại gần.
Lê Chẩm chỉ có thể hơi đỏ mắt, bày ra dáng vẻ cô đơn đáng thương.
“Công chúa, người thật sự muốn thành hôn với hắn sao?”
Ta: “Chuyện hôn sự do chính mình cầu xin, ta tuyệt không hối hận.”
Ta không phải hắn.
Lựa chọn của chính mình thì phải đi đến cùng.
Lê Chẩm chán nản lùi lại hai bước, đầy vẻ đau đớn.
Tạ Tuân nghe vậy lại tiến lại gần: “Thần có thể dọa hắn không?”
Ta sửng sốt: “… Ừm?”
Giây tiếp theo, kiếm phong lướt qua mái tóc dài buộc cao của Lê Chẩm.
Tạ Tuân mỉm cười: “Thất lễ.”
Lê Chẩm sờ vào sau đầu, mái tóc bị đứt làm đôi từ giữa.
Lại nhìn những sợi tóc đứt rơi đầy đất, hắn liền giận dữ chửi mắng: “Tạ Tuân, ngươi có bệnh phải không!”
Tạ Tuân ôm ngực khẽ ho: “Ta có bệnh.”
Vẻ mặt đáng thương và tủi thân vô cùng.
Sau đó lời nói lại chuyển hướng:
“Nhưng ta là bệnh ở trên người.”
“Lê tướng quân thì khác, ngươi không biết nhìn người, sợ là bệnh ở trong đầu.”
…
Ta thu hồi lại lời vừa rồi thấy hắn đáng thương.