Công Chúa Thật, Công Chúa Giả - Chương 4
10
Không lâu sau, thánh chỉ sắc phong ta làm Hoa Dung công chúa đã được ban xuống.
Cùng lúc đó, tam công chúa Văn Viện sắp được hòa thân cũng được ban thưởng, trước khi nàng ta đi hòa thân, ta đã gặp nàng ta một lần ở ngự hoa viên.
Cô nương nhút nhát sợ sệt ngày nào, giờ đây cũng đã mặc quần áo đẹp, trang điểm thành mỹ nhân.
Ta nhân lúc không có ai ở bên, đưa cho nàng ta một lọ thuốc.
Văn Viện có chút ngoài ý muốn: “Đây là gì?”
“Phương thuốc gia truyền của quê ta, nghe nói Biên Dung Vương tàn bạo, lúc ông ta nóng nảy có thể cho ông ta uống một viên, biết đâu lại có hiệu quả thần kỳ.”
Kiếp trước sau khi Biên Dung Vương chết bất đắc kỳ tử, người đời mới biết ông ta vẫn luôn mắc bệnh đau đầu, cho nên lúc đau đầu không chịu nổi mới không kiềm chế được tính tình.
Loại thuốc trị đau đầu này vốn là Vân Thiên Lý phòng ngừa vạn nhất, tìm giúp ta.
Đã không phải ta đi, vậy ta cũng không cần dùng nữa.
Văn Viện vuốt ve lọ thuốc, cười với ta:
“Ngươi không phải công chúa thật phải không?”
Ta hít vào một hơi, cảnh giác nhìn nàng ta.
Nhưng nàng ta lại nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm: “Ta gặp ngươi lần đầu đã biết ngươi không phải nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, Minh Thụy kia cũng không phải.”
Lời nói này như tiếng sấm đánh cho ta ngây người.
Ta kinh ngạc nhìn nàng ta.
Văn Viện cười khúc khích, ghé vào tai ta nói:
“Dung mạo của nàng ta, càng giống Hoàn vương bị phế năm xưa.”
Lâm Hải Đường là do Hoàn vương tặng cho hoàng đế, năm đó nàng ta rất được sủng ái trong phủ nhưng trong cuộc tranh giành ngôi vị đã biến mất không rõ tung tích.
Văn Viện nói như vậy, Lâm Hải Đường rốt cuộc là người của ai thì đáng để suy ngẫm.
Từ trước đến nay, mục đích của ta đều là bảo vệ mạng sống.
Hiện tại nhờ vào nỗ lực của cả nhà chúng ta, chúng ta không những bảo vệ được mạng sống, mà còn cứng rắn vô cùng.
Vậy thì ta không ngại tạo chút niềm vui cho mọi người.
Nghe nói ca ca ta lại đánh một trận thắng đẹp, hoàng đế cuối cùng cũng chính thức gặp ta một lần sau bữa tiệc đó.
Ông ta mở lời nói thẳng:
“Tại sao ngươi lại giả mạo con gái của trẫm? Ngươi có biết đây là tội chết không?”
Ta không đổi sắc mặt:
“Bệ hạ muốn trị ta tội chết sao?”
Hiện tại nội ưu ngoại hoạn, đều đang dựa vào cả nhà ta, đương nhiên ông ta sẽ không để ta chết.
Thấy ta không ăn chiêu này, thái độ của hoàng đế liền mềm xuống:
“Trẫm chỉ muốn biết nguyên nhân, Minh Thụy đã làm gì sai sao?”
Ta không nói gì.
Nhớ lại những chuyện kiếp trước, giờ đây trên mặt trên người dường như vẫn còn đau.
Cảm giác bị ngàn đao vạn quả không khác gì sống không bằng chết.
Thủ phạm chính là Minh Thụy nhưng hoàng đế dung túng cho nàng ta cũng tuyệt đối không vô tội.
Ta không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Bệ hạ làm sao nhận ra Minh Thụy là công chúa thật vậy?”
Nói đến đây, sắc mặt hoàng đế hơi dịu đi, có thể thấy ông ta thực sự rất thích người con gái Minh Thụy này, khi nói đến nàng ta, vẻ mặt ông ta đầy tự hào:
“Nàng có đôi mắt giống trẫm, nếu ngươi nhìn kỹ, sẽ phát hiện đôi mắt nàng có màu xanh đen, giống hệt trẫm, mọi thứ khác đều có thể giả mạo, chỉ có màu mắt, chỉ có huyết mạch truyền thừa mới có thể có.”
Ta giả vờ như vừa hiểu ra:
“Thì ra là vậy, quả nhiên là huyết mạch hoàng gia, nghe nói năm xưa Hoàn vương cũng có một đôi mắt xanh đen, có chút giống bệ hạ.”
Hoàng đế khựng lại, đột nhiên biến sắc.
Hoàn vương là người chết vì tạo phản, tên của ông ta trong cung là điều cấm kỵ, ai nhắc đến sẽ chết.
Nhưng giờ ta không sợ nữa, cảm giác ỷ thế hiếp người thật tuyệt, đặc biệt là, người bị ức hiếp lại là hoàng đế.
Ông ta bản tính đa nghi, ta chỉ gieo một hạt giống nghi ngờ.
Ông ta nhất định sẽ liên tưởng đến mối quan hệ giữa Hoàn vương và Lâm Hải Đường, liên đới đến cả thân thế của Minh Thụy, đều bắt đầu trở nên mơ hồ.
11
Hoàng đế đột nhiên bắt đầu bí mật điều tra chuyện cũ, Minh Thụy ở Thái Nhạc Cục sắp phát điên rồi.
Kể từ khi hoàng đế tuyên bố trước mặt các triều thần rằng Minh Thụy là vũ cơ, nàng ta đã bị đưa đến Thái Nhạc Cục chuyên đào tạo vũ cơ trong cung.
Lại nghe nói ta được sắc phong làm Hoa Dung công chúa, Minh Thụy như kiến bò trên chảo nóng.
Nàng ta không hiểu, nàng ta đã chứng minh mình có thể nhảy điệu múa do mẫu thân tự sáng tạo, là con gái duy nhất của mẫu thân, tại sao hoàng đế vẫn không nhận nàng ta.
Chẳng lẽ là vì chứng cứ vẫn chưa đủ sao?
Minh Thụy lo lắng sợ hãi đột nhiên nghĩ đến một bằng chứng thép.
Nàng ta đã tiêu hết toàn bộ tiền bạc trên người, nhờ người từ phương Bắc lấy về một bức tranh.
Trong một buổi gia yến, hoàng đế đang ăn cơm mà không để tâm, ta thì đang trò chuyện với các nương nương công chúa trong hậu cung, Minh Thụy đột nhiên tay cầm một bức tranh xông vào.
Nàng ta hét lớn:
“Phụ hoàng! Phụ hoàng người xem! Đây là bức họa mà lúc lâm chung mẫu thân vẫn ôm trong tay, mẫu thân nói đây là phụ thân của con, người xem đây là người!”
Nàng ta mở trục tranh ra trước mặt mọi người.
Chỉ thấy trên bức tranh có một nam tử trẻ tuổi, phong thần tuấn lãng, mày như họa, mặc áo gấm múa kiếm dưới gốc mai, đôi mắt cố ý được vẽ bằng màu xanh đen nhạt.
Hoàng đế nhìn cuộn tranh đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ vào Minh Thụy quát lớn:
“Nghiệt chướng!”
Rồi phun ra một ngụm máu.
Một buổi gia yến vui vẻ đột nhiên xảy ra biến cố, liên đới đến cả kinh thành cũng thay đổi.
Minh Thụy không ngờ rằng, nam tử trên bức tranh quả thực giống hoàng đế lúc trẻ nhưng hoàng đế lại không biết múa kiếm.
Người trên bức tranh chính là Hoàn vương tạo phản.
Mà bức tranh này cũng chứng thực rằng Lâm Hải Đường và Hoàn vương có tư tình và thân thế của Minh Thụy không trong sạch.
Cho đến khi bị áp giải vào đại lao, Minh Thụy vẫn khóc lóc kêu gào rằng mình là công chúa, là con gái của hoàng đế.
Hoàng đế tức giận công tâm dẫn đến bệnh cũ, cơn bệnh này đến rất nhanh và dữ dội, rất nhanh đã phải nằm liệt giường.
Thái y dùng đủ loại thuốc quý để kéo dài hơi thở nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được.
Khi hoàng đế nằm liệt giường, tam công chúa Văn Viện nắm trong tay trọng quyền từ biên cương trở về hầu hạ.
Mọi người đều cho rằng nàng ta sẽ nhanh chóng chết ở biên cương nhưng không ngờ nửa năm trôi qua, nàng ta không những không chết, mà còn chiếm được trái tim của Biên Dung Vương, nắm giữ quân đội biên cương, trở thành công chúa có quyền lực nhất trên triều đình.
Trong lúc nhất thời mọi người đều muốn nịnh bợ nàng nhưng nàng không gặp một ai, ngược lại còn đến tìm ta đầu tiên.
Lâu ngày không gặp, nàng như biến thành một người khác, lột xác, rạng rỡ hẳn lên.
“Thuốc ngươi đưa ta có hiệu nghiệm kỳ diệu, bệnh đau đầu của Biên Dung Vương đã đỡ nhiều rồi, nhờ vậy mà ta đã chiếm được lòng tin của ông ta, hơn nữa bây giờ ông ta cực kỳ phụ thuộc vào loại thuốc này, ngươi có thể giúp ta làm thêm một ít nữa không?”
Ta lắc đầu.
Sắc mặt nàng ta khựng lại: “Không được sao?”
Ta nói: “Ta có thể trực tiếp đưa đơn thuốc cho người, người muốn bao nhiêu cũng có thể tự làm.”
Văn Viện ngẩn ra một lúc, rồi bật cười ha hả:
“Để ta nghĩ xem, một món quà lớn như vậy, ta nên đáp lễ ngươi thế nào đây.”
12
Một tháng sau, hoàng đế băng hà.
Trước khi chết, ông ta đã viết di chiếu, muốn để Minh Thụy chôn cùng.
Điều này không nằm ngoài dự đoán của ta, vốn dĩ ông ta không có tình cảm cha con với Minh Thụy, mọi tình cảm đều bắt nguồn từ người phụ nữ Lâm Hải Đường kia nhưng khi biết được người nàng ta yêu không phải mình, đứa con nàng ta sinh ra cũng không phải của mình, một bậc đế vương như ông ta chỉ cảm thấy nhục nhã.
Ông ta hận không thể lột da rút gân Minh Thụy, sao có thể chịu đựng được việc để Minh Thụy tiếp tục sống.
Sau đó ta đã xem di chiếu thật, ngoài Minh Thụy ra còn có ta trong số những người chôn cùng.
Trước khi chết, hoàng đế đã nói, con người như ta, sống sớm muộn gì cũng là tai họa, đợi đến khi chiến sự ổn định không cần đến Vân gia nữa thì nhất định phải giết ta.
Nhưng Văn Viện đã trực tiếp đổi di chiếu trước mặt các trọng thần có mặt.
Với quyền lực hiện tại của nàng, không ai dám dị nghị gì.
Đây chính là món quà đáp lễ mà nàng tặng ta.
Trước khi hoàng đế hạ táng, ta đến đại lao gặp Minh Thụy một lần.
Nàng ta tóc tai bù xù, tiều tụy, lẩm bẩm:
“Ta là công chúa, ta là công chúa tôn quý, tại sao lại thành ra thế này…”
Trong mắt nàng ta, nàng ta chính là con gái ruột của hoàng đế nhưng lại bị ta mạo danh thay thế, tất cả mọi người đều tin ta, dù nàng ta có nỗ lực thế nào cũng không chứng minh được mình.
Cảm giác bất lực tuyệt vọng này sắp hành hạ nàng ta phát điên rồi.
Nàng ta không hiểu tại sao.
Tại sao không ai tin lời nàng ta, tại sao hoàng đế không nhận nàng ta, còn có… tại sao Vân Giang Dung ngày trước đối xử tốt với nàng ta như vậy lại đối xử với nàng ta như thế này.
Vừa nhìn thấy ta, Minh Thụy gào lên xông tới, như muốn xé toạc một miếng thịt trên người ta.
“Tại sao! Tại sao ngươi lại hại ta như vậy?”
Ta mặt không biểu cảm nhìn nàng ta nói:
“Minh Thụy, nếu như lúc trước ngươi cứu hoàng đế ở ven đường rồi trở thành công chúa, ngươi sẽ đối xử với Vân gia ta thế nào?”
Minh Thụy có chút chậm chạp nói:
“Ngươi… các ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên sẽ báo đáp các ngươi.”
Ta nghe mà muốn cười:
“Không, ngươi sẽ không, ngươi sẽ thiết kế cướp đoạt gia sản của nhà ta, biến cha mẹ ta thành những người lao động cực khổ nhất, bẻ gãy xương sống của ca ca, đưa huynh ấy vào kính sự phòng, còn ta đã từng được ngươi hầu hạ, sẽ bị ngươi mang theo bên mình, ngày qua ngày hành hạ.”
Minh Thụy ngẩn ra, nàng ta không tin nhìn ta.
Có vẻ như những suy nghĩ đê tiện nhất trong thâm tâm bị công khai nói ra, nàng ta bắt đầu tức giận xấu hổ:
“Ngươi nói bậy! Đây đều là do ngươi tưởng tượng ra! Ta không có!”
Ta lặng lẽ đến gần bên tai nàng ta, nhỏ giọng nói:
“Đây đều là những gì ta đã trải qua, Minh Thụy, đây là nợ của ngươi với Vân gia ta, ngươi không vô tội.”
Nói xong ta quay người bỏ đi.
Phía sau Minh Thụy gào khóc thảm thiết, cầu xin ta cứu nàng ta, ta không ngoảnh đầu nhìn lại.
13
Có một bí mật mà có lẽ không ai biết.
Rất lâu sau đó, ta đột nhiên biết được một chuyện, Minh Thụy sinh ra vào tháng thứ mười sau khi Lâm Hải Đường trốn khỏi vương phủ, nghĩa là khi còn ở vương phủ đã có nàng ta.
Còn bức họa mà Lâm Hải Đường vô cùng trân trọng kia, vẽ một buổi gia yến vào một năm nào đó. Tiên hoàng từng cho các con trai múa kiếm trợ hưng, Hoàn vương giỏi kiếm nhưng hoàng đế lại không biết, để không chọc giận tiên hoàng, ông ta chỉ có thể cầm kiếm vung vẩy vài cái.
Nghe những thái giám còn sống kể lại, lúc đó hoàng đế đang đứng dưới gốc cây mai.
Bức họa đó vẽ Hoàn vương hay hoàng đế, chỉ có Lâm Hải Đường biết, nàng ta yêu ai, cũng chỉ có nàng ta biết.
Sau khi kể xong chuyện này, thái giám già qua đời, trên đời này không còn ai quan tâm đến chuyện tình yêu hận thù của mấy người đã chết nữa.
Cũng không liên quan gì đến ta nữa.
Sau khi tân đế đăng cơ, Văn Viện phụ chính, nàng ta có ý định đá văng hoàng đế để tự mình đăng cơ nhưng chuyện này phải từ từ tính toán.
Nàng ban cho ta một vùng đất phong rộng lớn, nghe nói nơi đó hướng ra biển, mùa xuân ấm áp, hoa nở rực rỡ. Ta vội vàng cùng cha mẹ và ca ca mang theo gia tài vạn quán dọn nhà. Nơi tồi tàn này, ta không muốn ở thêm một ngày nào nữa.
Hết.