Công Chúa Thanh Nhạc - Chương 5
Hoàng thượng nhìn miếng ngọc bội của Yến Hứa hồi lâu, rồi đứng trước mặt hắn: “Hài từ, trẫm chính là phụ thân con, miếng ngọc bội này là năm xưa trẫm tặng cho Như nhi, là trẫm có lỗi với mẫu thân con.”
“Từ nay về sau, con chính là con của trẫm.” Tay Hoàng thượng vỗ mạnh vào vai Yến Hứa.
Hoàng thượng con cái ít ỏi, chỉ có một nhi tử của Hoàng hậu, bởi vì Hoàng hậu Thẩm thị đã tặng túi thơm cho các phi tần trong hậu cung, còn không cho phép họ tháo xuống. Hoàng thượng biết rõ ý nghĩa của việc này, nhưng vẫn dung túng, chỉ vì thiên hạ này của ông ta có được là nhờ vào Thẩm gia.
Nhưng trước khi ông ta thành thân với Thẩm thị, ông ta và tiểu thư Yến gia đã sớm đính ước, có một đứa con. Lúc đó, Thẩm thị đã biết đến sự tồn tại của Yến Hứa, bà ta mua chuộc nhũ mẫu bên cạnh Yến Như, để bà ta âm thầm hại chết Yến Hứa.
Nhũ mẫu đó quá nhát gan, chỉ dám bỏ đứa trẻ bên đường, rồi vội vàng quay về phủ, nói dối rằng đứa trẻ bị kẻ xấu giết hại. Còn Yến Như vốn đã yếu ớt vì sinh nở, lại nghe tin dữ như vậy, không lâu sau liền qua đời.
Khuôn mặt Thẩm thị có chút méo mó: “Hoàng thượng, người không thể nhận nhầm người đâu.”
“Hài tử của trẫm, trẫm tự nhiên nhận ra. Lông mày và đôi mắt của nó giống hệt như lúc nhỏ.”
Ta nghiêng đầu nhìn Yến Hứa, hắn thần sắc bình tĩnh, cúi đầu gỡ xương cá cho ta.
Dường như mọi thứ đều nằm trong dự liệu của hắn.
“Khụ khụ khụ.”
Ta lờ mờ thấy khăn tay hắn che miệng có vết máu, trong lòng căng thẳng: “Bệnh của chàng sao lại nặng thêm rồi, thuốc của lão Kỳ không còn tác dụng nữa sao?”
Lão Kỳ quanh năm chữa bệnh cho Yến Hứa, tuy trông có vẻ hơi điên khùng, nhưng lại là một vị y thánh nổi tiếng trong giới, đã nuôi dưỡng Yến Hứa nhiều năm.
Hắn nắm lấy tay ta: “Ta không sao.”
Ta vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Dung Trăn dùng ánh mắt căm hận nhìn ta, dường như muốn lăng trì ta.
Điều này khiến ta phấn khích, ta rót một chén rượu, nhìn nàng ta từ xa: “Hoàng huynh trở thành tù nhân, ngươi có vui không?”
Ta thấy ánh mắt nàng ta, như muốn xông đến xé xác ta, nhưng Giang Hành bên cạnh đã ngăn cản hành động của nàng ta.
Dung Trăn hất mạnh tay Giang Hành ra, vô tình làm đổ chiếc bát sứ, bát sứ rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh. Còn Giang Hành chỉ lùi ra xa, dường như muốn phân định ranh giới với nàng ta.
Thật thú vị, hai người thành thân cũng mới được một năm rưỡi, sao nhìn đã thấy tình cảm rạn nứt rồi?
Cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Sao vậy? Vẫn còn nhớ nhung người trong lòng à?” Giọng điệu chua chát vang lên bên tai ta.
“Hả?”
“Nhìn Giang Hành lâu như vậy, mà không thèm nhìn phu quân một cái.”
Ta cười tủm tỉm tiến lại gần hôn lên khóe miệng Yến Hứa: “Chàng ghen với hắn ta làm gì? Hắn ta không đẹp trai bằng chàng, không giàu có bằng chàng, cũng không chung thủy bằng chàng. Hắn ta nào có tư cách so sánh với chàng chứ?”
Sắc mặt nam nhân lập tức tốt hơn, như mưa tan mây tạnh.
Sau đó, Dung Cẩn không biết làm sao mà chọc giận Hoàng thượng, bị phế truất ngôi vị Thái tử, còn Yến Hứa, đương nhiên trở thành tân Thái tử.
Nghe nói Hoàng hậu Thẩm thị đã làm ầm ĩ trước mặt Hoàng thượng nhiều ngày, nhưng lại bị phạt đóng cửa suy nghĩ lại trong Phượng Loan điện.
Trong ấn tượng của ta, đây là lần đầu tiên Hoàng thượng và Hoàng hậu cãi nhau gay gắt như vậy.
Hai năm sau, tiên hoàng băng hà, Yến Hứa kế vị.
Sau khi lên ngôi, hắn đã nhốt Thẩm thị vào ngục tối, tội danh là mưu hại hoàng tự.
Ta và Yến Hứa ngồi dưới gốc cây, hắn hâm rượu hoa: “Người nữ tử mà Từ Hoài cứu vào phủ thực ra là ta giả dạng.”
Ta nhìn dung mạo tuấn tú của hắn, hiểu rõ gật đầu.
“Ta từng vì sinh kế mà bán nghệ làm xiếc ở Nguyệt Lâu. Hôm đó đệ đệ của Thẩm thị là Thẩm Kim nhìn thấy ta, tưởng ta bán thân, muốn cưỡng bức ta. Đúng lúc Từ Hoài đi ngang qua, đã cứu ta mang vào phủ.”
Giọng nói của Yến Hứa có chút trầm xuống, đầu ngón tay nắm chặt chén rượu trắng bệch.
“Tại sao phải làm vậy? Chàng biết võ công, giết Thẩm Kim dễ như trở bàn tay.”
“Bởi vì ta và Từ Hoài là huynh đệ sinh đôi, hắn là ca ca của ta, nhưng bản thân hắn không biết, cho đến khi gặp ta, mới biết bản thân có người đệ đệ này.”
Điều này thật nằm ngoài dự đoán của ta.
“Vậy Từ gia bị diệt môn là vì sao?”
“Bởi vì Thẩm thị tình cờ nhìn thấy Từ Hoài, hai chúng ta và mẫu thân có ngoại hình giống nhau. Thẩm thị theo nguyên tắc thà giết nhầm một vạn người, cũng không thể bỏ sót một người, nên đã diệt cả Từ gia.”
Nói đến đây, mặt hắn đỏ lên vì tức giận, đã lâu rồi ta không thấy hắn dao động cảm xúc lớn như vậy.
“Báo thù cho Từ gia và mẫu thân chàng, đó là mục đích chàng tiếp cận Dung Cẩn sao?”
“Ừ.” Miệng hắn mím chặt, ánh mắt long lanh như nai con, đầy vẻ tủi thân: “Nàng đã biết sự thật, còn nguyện ý ở bên ta không? Hình như ta cũng coi như đã hại mẫu hậu của nàng.”
“Phụt.”
Ta bật cười: “Để trao đổi, ta cũng nói cho chàng một bí mật được không?”
“Tiên hoàng căn bản không phải là phụ hoàng của ta, Thẩm thị cũng không phải là mẫu hậu của ta. Ta là con mà mẫu thân ta sinh ra trước khi vào cung, đứa con của mẫu thân và tiên hoàng vừa sinh ra đã chết, mẫu thân ta cũng là người gan dạ, trực tiếp đánh tráo, đưa ta vào cung.” Ta nháy mắt với hắn.
“Vậy tại sao nàng lại biết võ công?”
“Để sống sót trong cung.”
Ta mặc hoa phục, đi đến ngục tối, Thẩm thị ngày xưa ăn mặc lộng lẫy giờ đang ngồi xổm ở góc phòng, đầu bù tóc rối, móng tay đầy bùn đất.
“Mẫu hậu, người có khỏe không?”
“Thanh nhi, Thanh nhi ngoan của mẫu hậu, con nói với Tiểu Hứa một tiếng, thả mẫu hậu ra ngoài được không? Ở đây vừa lạnh vừa ẩm ướt, còn có đủ loại côn trùng, mẫu hậu rất sợ.”
Ta nhìn bàn tay bẩn thỉu của bà ta nắm lấy vạt váy của mình, nhíu mày, đá một cái: “Mẫu hậu, à không, nên gọi ngươi là Thẩm thị.”
“Năm đó ngươi ép mẫu thân ta tự sát trước Kim Loan điện, có từng nghĩ đến ngươi sẽ có ngày hôm nay không? Hửm? Ngươi dung túng Dung Trăn làm lưng ta bị thương, cạo trọc đầu ta, rút móng tay của ta, có từng nghĩ đến ngươi sẽ quỳ trước mặt ta, cầu xin ta đưa ngươi ra khỏi ngục tối này không?”
“Dung Thanh, ta nuôi ngươi lớn, ta không có công lao cũng có khổ lao chứ–”
Ta thổi thổi móng tay, ngồi xổm xuống: “Thẩm thị, ngươi muốn sống phải không?”
Bà ta gật đầu, ánh mắt đục ngầu.
“Ta cho ngươi một cơ hội.”
Thị vệ đưa Dung Trăn vào, giật miếng vải bịt miệng nàng ta ra.
Nhưng không đợi hai mẫu thân con họ nhận nhau và ôn lại tình xưa, ta đã mở miệng nói: “Các ngươi hãy tự giết lẫn nhau đi, người thắng ta sẽ tha cho một con đường sống.”
Nói xong, ta xoay người bước ra khỏi cửa.
Khoảng một khắc sau, ta nhìn thấy Thẩm thị đờ đẫn, mặt đầy máu, còn Dung Trăn nằm trên mặt đất, máu thịt be bét, mắt mở trừng trừng.
Người ta nói hổ dữ còn không ăn thịt con…
“Ngươi đã nói, sẽ tha cho ta một con đường sống.”
“Đúng vậy, ta đã nói.” Ta liếc nhìn người ở góc phòng, hắn đâm một nhát vào ngực Thẩm thị.
“Ta chỉ nói ta không giết ngươi, chứ không nói không để người khác giết ngươi.”
…
Sau khi Yến Hứa lên ngôi, sức khỏe hắn ngày càng yếu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thái y trong cung đều bó tay.
Cho đến khi ta ra khỏi cung cầu phúc cho hắn, gặp một người ăn xin, thấy người đó đáng thương, ta tiện tay cho người đó vài cái bánh bao.
Người đó đi theo một đường ta, đến khi ăn hết bánh bao, lại đến gần ta: “Cô nương, ngươi có tin vào kiếp trước kiếp này không?”
“Tên điên nào đây–” Tiểu Thúy định đuổi đi, ta ngăn cản hành động của nàng ấy: “Tiên sinh, ta tin.”
“Tiên sinh có biết tại sao thân thể của hắn ngày càng suy yếu không?”
Lão ăn xin nhắm mắt lại một cách thần bí: “Thiên địa này là một vòng tròn, có người kiếp trước đã xin thêm một mạng cho cô nương, tự nhiên phải dùng mạng sống của mình để bù đắp.”
“Ý ông là, ta được trọng sinh là dùng mạng của hắn để đổi lấy? Vậy có cách giải cứu nào không?”
“Thiên cơ bất khả lộ, thiên cơ bất khả lộ.”
Người vừa đi vài bước đã phải nghỉ ngơi hồi lâu, đột nhiên lại biến mất.
Ta đứng yên tại chỗ, không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy đầy mặt.
Ta trở về cung, tiểu Thái tử năm tuổi đã theo phụ hoàng của mình tập luyện kiếm thuật.
Trách không được.
Trạch không được, kiếp trước thân thể hắn khỏe mạnh đến mức có thể cứu người rơi xuống vực, kiếp này lại yếu ớt như một cơn gió cũng có thể thổi bay.
“Mẫu hậu đã về rồi.”
Ta vội vàng lau mặt, bước nhanh tới.
Yến Hứa nắm lấy tay ta: “Hôm nay đi đâu vậy? Trông mặt nàng không vui lắm.”
“Đi dạo ngoài cung, mua bánh dầu mà chàng thích ăn…”
“Thanh nhi, tối qua ta nằm mơ, mơ thấy nàng chết, ta ôm thi thể nàng đi tìm sư phụ nhờ ngài chữa trị, sư phụ lại nói không thể cứu được, làm ta sợ đến mức không dám nhắm mắt. Ta sợ, khi ta mở mắt ra sẽ không còn nhìn thấy nàng nữa.”
Ta vuốt ve khuôn mặt hắn: “Ta không phải đang đứng trước mặt chàng đây sao?”
Hắn ôm ta rất chặt, dường như muốn khảm ta vào cơ thể hắn. Nhưng da thịt chạm vào nhau, ta mới biết hắn đang run rẩy vì sợ hãi.
…
Năm Thái tử lên mười, ta và Yến Hứa ngồi trên xe ngựa du ngoạn khắp các nước, đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, cả người gầy gò chỉ còn da bọc xương, trông như một khối ngọc dễ vỡ.
Đầu hắn gối lên đùi ta, ta vuốt ve mái tóc đen của hắn.
“Thanh nhi, từ cái nhìn đầu tiên khi ta gặp nàng, ta đã có cảm giác chúng ta quen biết nhau từ lâu.”
Giọng hắn rất yếu ớt, nói một câu phải thở dốc mấy lần.
“Chứng tỏ chúng ta có duyên phận.”
“Đúng vậy, có duyên.”
Hắn nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy tay ta dường như mất hết sức lực rơi xuống đệm.
Ta nghĩ hắn đã ngủ thiếp đi.
Nếu không, sao hắn dám bỏ ta lại, để ta một mình chứ?
-HẾT-