Công Chúa Khắc Phu - Chương 3
5
Trước khi chiếu chỉ ban hôn được ban ra, phụ hoàng đã nhắc nhở Lâm Viễn Sơn về chuyện ta khắc phu.
Lâm Viễn Sơn lại tỏ ra si tình, nói hắn không tin số mệnh, chỉ tin duyên phận, năm xưa ta cứu hắn khỏi tuyết, hắn đã yêu ta sâu đậm, dù chết vì ta cũng cam lòng.
Vương gia còn ở bên phụ họa, nói Lâm Viễn Sơn tài hoa hơn người, nhân tiện để phụ hoàng thăng chức cho Lâm Viễn Sơn trở thành Hộ bộ Thượng thư.
Lê Thanh kể lại cảnh lúc phụ hoàng đồng ý với mọi điều kiện của Vương gia, hoàng huynh đã phun một ngụm máu nhuộm đỏ cả Cần Chính điện.
Ta nghe say sưa, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa.
Ta bưng chùm nho mở cửa sổ ra, thấy Tùng Dã mặc đồ đen, ngồi xổm ở góc: “Hôm nay sao lại đến muộn thế?”
Tùng Dã lấy từ trong người ra một gói giấy da bò bọc hạt dẻ rang, mặt đầy vẻ oán trách: “Có người ban ngày đi đính hôn, có người lại phải ngày đêm làm việc cho huynh muội các ngươi!
“Giúp ta chuyển lời đến hoàng huynh của ngươi, hôm qua ta ở Vương phủ đã thấy Thẩm Nguyên, thủ lĩnh cấm quân trong cung, hắn cũng đã đầu quân cho Vương gia.”
Ta sửng sốt: “Nhưng đêm qua phụ hoàng đã hạ mật chỉ cho Thẩm Nguyên mang theo binh phù đi dẹp loạn ở biên thành.”
Tùng Dã nghiêm mặt: “Vậy chẳng phải binh phù đã rơi vào tay Vương gia rồi sao?”
Ta vội sai Lê Thanh tìm một bộ quần áo thái giám cho Tùng Dã thay vào, lại dán một miếng da giả, cùng nhau vội vã đến Đông cung.
Phụ hoàng đang canh giữ bên giường hoàng huynh mặt tái nhợt, ta đang nghĩ cách đưa thư cho hoàng huynh thì phụ hoàng đột nhiên liếc nhìn ta:
“Tùng Dã, khinh công càng ngày càng tốt, chạy trên tường cũng không làm hỏng một viên gạch.”
” Tiểu Triệt cũng lớn rồi, đến cả thuốc nôn ra máu cũng có thể làm thành thuốc không độc.”
Phụ hoàng đột nhiên biến sắc: “Quả nhiên là cùng một sư môn mà ra.”
Ta vươn tay véo vào phần thịt mềm trên eo Tùng Dã: “Không phải đã nói là không được nói với phụ hoàng của ta sao?”
Tùng Dã mặt vô tội nói rằng hắn không nói.
Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng, tỏ ý đừng tưởng rằng ông không biết ta mượn cớ đến nhà ngoại tổ mẫu để đến Thanh Sơn bái sư học độc.
Phụ hoàng liếc nhìn hai ta: “Sư huynh sư muội, hai người tưởng có thể giấu được trẫm sao?
“Sư phụ của các ngươi chính là huynh đệ kết nghĩa của trẫm!”
Ta và Tùng Dã nhìn nhau, phụ hoàng đấm một cái vào ngực hoàng huynh: “Đừng giả vờ nữa! Mí mắt giật như vậy, đừng tự giật cho mình bị thương.”
“Diễn xuất của các ngươi tệ đến mức nếu không phải trẫm để Thẩm Nguyên cầm binh phù giả vờ đầu quân cho Vương gia để tăng thêm quân cờ cho hắn thì các ngươi đã đánh rắn động cỏ từ lâu rồi.”
Hoàng huynh xấu hổ bò dậy khỏi giường, ngoan ngoãn quỳ xuống: “Phụ hoàng đều biết rồi ạ?”
“Các ngươi thấy Vương gia nhúng tay vào triều chính quá sâu nhưng các ngươi có biết Vương gia cấu kết với ngoại địch, chuẩn bị tấn công biên thành không?
Lâm Viễn Sơn chẳng qua chỉ là thế thân để sau này nếu Nhụy Vương bị phát hiện thì đẩy ra chịu tội thay, nếu Tiểu Triệt thật sự thành thân với Lâm Viễn Sơn, sợ rằng chuyện này sẽ đổ lên đầu Tiểu Triệt.
Ta nhanh chóng suy nghĩ: “Vậy nên Lâm Viễn Sơn biết Nhụy Vương thúc chỉ coi mình là quân cờ nên mới liều mình cứu con? Muốn tìm cho mình thêm một con đường thoát thân?”
Tùng Dã suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy nên thủ bút ngày đó của bệ hạ là để Nhụy Vương cho rằng Tùng gia bị bệ hạ lợi dụng, đã hoàn toàn trở mặt với bệ hạ?”
Hoàng huynh lập tức nói tiếp: “Vậy nên phụ hoàng muốn Thẩm Nguyên xúi giục Nhụy Vương tạo phản?”
Phụ hoàng gật đầu tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, nói: “Nhụy Vương cấu kết với ngoại địch, nếu động thủ thì phải diệt cỏ tận gốc, diệt luôn cả những thế gia có ý đồ khác.”
Ta thuận thế nịnh hót phụ hoàng: “Vẫn là phụ hoàng anh minh.”
Phụ hoàng liếc ta một cái: “Trẫm có thông minh đến mấy cũng không đề phòng được ba đứa các ngươi định hạ độc làm trẫm ngất xỉu trong cung yến, còn tính toán cho trẫm uống thuốc thổ huyết.
“Hai đứa lòng dạ đen tối, nếu nói sớm thì trẫm đã sớm ban hôn cho các ngươi rồi, đỡ phải để Tiểu Triệt mang tiếng khắc phu.”
Ta khoát tay: “Phụ hoàng, nhi thần chẳng phải là vì chia sẻ nỗi lo cho người sao? Bọn môn đệ thế gia này ở ngoài muốn làm gì thì làm, phạm lỗi thì có người giúp đè xuống. Nhưng nếu ban hôn rồi thì khác, con khắc chết bọn họ cũng coi như chết đúng chỗ. Đợi con khắc chết hết lũ sâu mọt trong triều, phụ hoàng vui vẻ, ước chừng còn sống thêm được mười, hai mươi năm nữa.”
Phụ hoàng run rẩy chỉ tay vào Tùng Dã: “Ngươi… ngươi cứ chiều theo nó đi!”
Tùng Dã kính hành lễ với phụ hoàng: “Công chúa cũng là vì lo nghĩ cho bệ hạ.”
Phụ hoàng nói Tùng Dã lòng dạ đen tối làm hư ta, bảo hắn tránh xa ta ra, đề phòng làm hư ta.
Hoàng huynh vừa nôn ra máu vừa biểu thị ai làm hư ai thì thật khó nói.
Ta không đồng tình khoát tay: “Vấn đề là ở quần áo, hắn mặc bộ đồ thái giám này trông không giống người tốt, lần sau đổi bộ quần áo khác là được.”
Ta tính cho Tùng Dã mặc một bộ hoa phục, phụ hoàng trực tiếp ban cho Tùng Dã một bộ quần áo tù nhân.
Lúc phụ hoàng lên triều, trước lời lẽ liên tục khiêu khích của Tùng Dã, ông đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, long nhan đại nộ, trực tiếp đưa Tùng Dã vào ngục.
Để đề phòng ta lén đến ngục tìm Tùng Dã, phụ hoàng đã phái hoàng huynh đang bận tối mắt tối mũi đến trông chừng ta.
Nhưng thật khéo, lại đụng độ Tùng Dã đang lén trèo cửa sổ vào.
Hoàng huynh lạnh mặt quát: “Hoàng cung là nhà ngươi sao?”
“Điện hạ yên tâm, từ nhỏ thần đã khổ luyện khinh công, không ai phát hiện ra thần được.”
Tùng Dã ném cây châm lửa vào lòng hoàng huynh: “Nhụy Vương và bệ hạ đang đánh cờ ở Cần Chính điện, vừa rồi thần đi phóng hỏa, giờ này chắc đã cháy rồi.”
Hoàng huynh sửng sốt, kéo ta vội vàng chạy đến Cần Chính điện nhưng chỉ lo chạy mà không để ý đến một bóng đen vụt qua bên cạnh.
Ta thở đều, giơ ngón tay cái về phía bóng đen: “Chân của vương thúc từ khi nào khỏi vậy? Chạy còn nhanh hơn cả ta.”
Nhụy Vương nghe vậy thì khựng lại, hoàng huynh đỡ phụ hoàng bị khói hun đen cũng đi đến.
Hoàng huynh mở miệng chế giễu: “Vương thúc, đây là tội khi quân đấy?”
Phụ hoàng chỉ thở dài, phất tay với Nhụy Vương: “Trẫm cũng mệt rồi, hoàng đệ chắc cũng sợ hãi, về phủ trước đi.”
Trong mắt phụ hoàng tràn ra hai phần đau lòng, hoàng huynh vội vàng mở lời an ủi: “Phụ hoàng, vương thúc chính là muốn lấy mạng người, người đừng lại mềm lòng.”
Phụ hoàng âm thầm nghiến chặt răng: “Trẫm mềm lòng cái rắm!
“Tên tiểu tử Tùng Dã kia cũng đã phóng hỏa đốt hậu điện của trẫm rồi, trẫm đau lòng cho mấy trăm bản sách quý mới sưu tầm được của trẫm!”
6
Trận hỏa hoạn này đã đốt cháy không ít lời bàn tán nhàn rỗi trong kinh thành.
Có người nói Nhụy Vương giả què một là không nỡ rời bỏ quyền thế ở kinh thành, hai là thấy đất phong nghèo nàn, không muốn đi.
Thậm chí còn có người nói thích khách năm xưa ám sát phụ hoàng chính là người của Nhụy Vương, tự biên tự diễn một màn kịch lớn cứu giá.
Nhụy Vương liên tiếp dò xét phụ hoàng mấy ngày, thấy phụ hoàng không có ý trách tội, liền mở miệng mời phụ hoàng đến Tây Sơn cầu phúc.
Thấy phụ hoàng từ chối, còn lén lút hỏi chuyện hôn sự của ta và Lâm Viễn Sơn khi nào thì tổ chức, nói rằng kinh thành đã lâu không có chuyện vui rồi.
Phụ hoàng khoát tay, tỏ ý chuyện hôn sự không vội nhưng tiệc Trung thu có thể mở tiệc chiêu đãi bách quan vào cung cùng nhau vui vẻ.
Nhưng triều đình lại náo nhiệt trước tiệc Trung thu, Tùng phụ ngày đêm kêu gào, không tiếc lấy ân tình năm xưa ra uy hiếp phụ hoàng thả Tùng Dã.
Phụ hoàng cũng hiếm khi ra tay máu lạnh, trực tiếp phán Tùng Dã đi lưu đày.
Không ngờ lại là trực tiếp lưu đày đến cung của ta.
Ta nhìn Tùng Dã đội tóc giả, giả vờ làm tiểu thái giám, không nhịn được mà chỉ trích phụ hoàng vẽ vời thêm chuyện.
Lời ta còn chưa dứt, Lê Thanh đã vào điện truyền đạt rằng Lâm Viễn Sơn muốn gặp ta.
Lâm Viễn Sơn vén vạt áo quỳ xuống trước mặt ta, đau khổ cầu xin ta cứu mạng hắn: “Thần nguyện không màng gì hầu hạ bên cạnh điện hạ, chỉ cầu điện hạ bảo toàn tính mạng cho thần.”
Ta lập tức mang bộ dạng như một đóa hoa bách hợp trắng: “Hiện tại Lâm đại ca đã là nghĩa tử của vương thúc, sao lại đến cầu xin ta?”
Lâm Viễn Sơn quỳ sụp xuống đất, nói chắc như đinh đóng cột: “Thần vừa biết được Nhụy Vương và Thẩm Nguyên tướng quân cấu kết với nhau, có ý định tạo phản!”
Lâm Viễn Sơn nói đến khi mặt trời lặn về phía tây, ta gật đầu tỏ ý sẽ bẩm báo với phụ hoàng.
Tùng Dã nhìn theo bóng lưng Lâm Viễn Sơn như có điều suy nghĩ: “Vẫn là bệ hạ có tầm nhìn xa trông rộng, nếu không thì góc tường này của ta cũng sắp bị người ta đào thông rồi.”
Ta không để ý đến lời nói bóng gió của Tùng Dã, chỉ bình tĩnh dẫn Tùng Dã đến Cần Chính điện tìm phụ hoàng.
Phụ hoàng ngẩn người, hỏi: “Lâm Viễn Sơn đây là đầu hàng sao?”
Hoàng huynh suy nghĩ rồi lắc đầu: “Chưa chắc, sợ là trò đánh lạc hướng để thăm dò thái độ của phụ hoàng.”
” Thẩm tướng quân có tin tức gì truyền đến không?”
Hoàng huynh lắc đầu: “Hoàn toàn không có.”
Mãi đến tiệc Trung thu vẫn yên bình, phụ hoàng chỉ có thể âm thầm cho cấm vệ trong cung tăng cường tuần tra, phái thêm người theo dõi Nhụy Vương.
Ngay cả tiệc Trung thu cũng bố trí cấm quân nhưng mãi đến khi dọn thức ăn, Nhụy Vương vẫn không xuất hiện.
Tiệc Trung thu thiết đãi quần thần, nam nữ ngồi riêng nhưng ta không muốn bỏ lỡ cảnh náo nhiệt này nên đã thay một bộ đồ thái giám, cùng Tùng Dã vào tiệc phục vụ quý nhân.
“Chuyện gì náo nhiệt cũng muốn chen vào.”
Tùng Dã ghét bỏ đẩy ta sang một bên, đưa tay gắp thức ăn cho hoàng huynh: “Nghỉ ngơi đi, đưa tay cũng không nhìn xem trong bát đựng canh gì, lại làm bỏng tay.”
Ta ngoan ngoãn lui sang một bên, cảm thán: “Quả không hổ danh là chỗ ngồi của Thái tử, có thể thu hết mọi thứ vào tầm mắt.”
“Hai tiểu thái giám các ngươi chú ý một chút.” Hoàng huynh ho hai tiếng: “Nhưng tiệc đã qua nửa, sao hoàng thúc vẫn chưa tới?”
Hoạn quan đi mời hoàng thúc ở vương phủ trở về bẩm báo, nói rằng vương phủ không có một bóng người, thủ thành cũng nói vương thúc và đoàn người của thúc ấy cũng chưa ra khỏi thành.
Trong lúc ca múa đang náo nhiệt, một loạt tiếng bước chân đột ngột nhưng có trật tự truyền đến từ bốn phía của buổi tiệc.
Những Ngân giáp vệ đen kịt vây kín Trường Ninh điện, đứng giữa chính là Vương thúc mặc giáp đen của ta.
Vương thúc nhìn phụ hoàng đang kinh ngạc, đắc ý nói: “Hoàng huynh có biết tại sao người của huynh không tìm thấy tung tích của ta không?