Công Chúa Khắc Phu - Chương 2
4
Ta phát kẹo cho đám trẻ con đầy sân, đưa tay về phía Lâm Viễn Sơn đang đứng một bên xem náo nhiệt: “Diều của ta đâu?”
Lâm Viễn Sơn không trả lời, quay đầu nhìn về phía cửa: “tiểu Tùng đại nhân mang đến cho công chúa rồi.”
Tùng Dã cũng mặc một thân áo xanh, tay cầm một con diều hình hổ lắc lắc về phía ta.
“Con diều lần trước cũng là do tiểu Tùng đại nhân tự tay làm.”
Lâm Viễn Sơn cười nói: “Trời lạnh rồi, tiểu Tùng đại nhân mang đồ đông đến cho bọn trẻ phòng thân.”
Ta thở dài đi về phía Tùng Dã: “Ngươi không nhận được thánh chỉ của phụ hoàng sao?”
Tùng Dã cũng cười khổ tỏ ý đã nhận được nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn làm diều cho ta: “Cảnh Tây Sơn đẹp lắm, điện hạ có muốn đi thử con diều này không?”
Ta nhận lấy con diều trong tay Tùng Dã, quay đầu ném vào lòng Lâm Viễn Sơn: “Lâm đại ca đưa diều cho bọn trẻ chơi đi, bản cung không thích hổ.”
Nhưng vừa lên xe ngựa, Tùng Dã đã như một cơn gió thổi lao vào trong xe làm cho ta giật mình, ta giơ tay đấm Tùng Dã một cái: “Trời ơi! Dọa chết ta rồi.”
Tùng Dã ngã vào vai ta: “A Triệt có thật sự muốn đập chết ta không?”
Ta trợn mắt: “Bây giờ là thời buổi rối loạn, nếu để Lâm Viễn Sơn phát hiện ra manh mối, hoàng huynh ta sợ rằng sẽ không tha cho ngươi.”
“Bây giờ hôn sự mà ta đã dày công cầu xin cũng tan thành mây khói, thái tử tình như thủ túc cũng trở mặt với ta.”
Tùng Dã càng nói càng đáng thương, ấm ức nói: “Ở triều đình cũng liên tục bị bệ hạ quở trách, nhìn là thấy đã bị rơi xuống đáy vực.”
Tùng Dã đổi giọng, mang theo chút không kiên nhẫn: “Nhị vương gia sao còn chưa đến tìm ta?”
“Thân tín của ông ta là Lâm Viễn Sơn ẩn núp lâu như vậy rồi cũng đã lộ diện, vương thúc của ta sợ rằng cũng không chờ được nữa mà sẽ ra mặt đòi lại công bằng cho Tùng gia các ngươi.”
Ta vỗ đầu Tùng Dã: “Phụ hoàng vì ơn cứu mạng của nhị vương thúc mà thiên vị ông ta, hoàng huynh đã nộp bằng chứng nhị vương thúc nuôi quân riêng, phụ hoàng vẫn không tin.”
Tùng Dã ngoan ngoãn để ta vuốt ve: “Bây giờ hôn ước của chúng ta đã hủy bỏ, Lâm Viễn Sơn sợ rằng sẽ thiết kế thừa cơ mà vào. Ta cũng phải đi đầu quân cho nhị vương gia.”
“Tay của nhị vương thúc đã vươn đến kỳ thi mùa xuân rồi, bài thi của Lâm Viễn Sơn bị đóng dấu son đỏ trực tiếp vào bảng, tiếp theo hãy xem Lâm Viễn Sơn bị nhét vào bộ nào.”
Ta đẩy mặt Tùng Dã ra: “Hoàng huynh nói muốn đào người của nhị vương gia chôn ở lục bộ thì phải có người của mình ứng phó.”
“Đây là thổ huyết hoàn ta mới làm, nhai một viên nôn ra một chậu máu, còn có thể thanh nhiệt.”
Tùng Dã lấy ra một hộp gấm từ trong lòng, thở dài: “A Triệt hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân, ta phải về tiếp tục giả vờ rồi.”
Nhưng Tùng Dã chưa kịp giả vờ được mấy ngày thì đã bị Tùng phụ đánh một trận rồi phạt quỳ ở từ đường.
Nghe nói là vì có lời đồn trong kinh rằng bệ hạ muốn gả ta cho tân quý của hộ bộ là Lâm Viễn Sơn nhưng Lâm Viễn Sơn thế lực mỏng manh, liên tục gặp khó khăn, Tùng Dã vì muốn ta vui vẻ nên không tiếc giúp đỡ tình địch.
Tùng phụ tức giận nói rằng Tùng gia không có tình chủng, đánh Tùng Dã một trận bằng roi mây đến nỗi hắn không xuống nổi giường, còn nôn ra máu.
Lê Thanh kể xong còn cảm thán với ta: “Điện hạ, nghe nói tiểu Tùng đại nhân nôn ra mấy chậu máu, khiến cả Tùng phủ đều sợ hãi.
Hoàng thúc của ta quả thật biết nắm bắt thời cơ, tối qua đã cho người đưa hai danh y vào Tùng phủ.
Hoàng huynh cười khẩy một tiếng: “Hôm nay Tùng Dã cũng không vào triều nhưng tấu chương xin tha thứ cho con trai của Trương Thượng thư Bộ Binh đã được đệ lên tay phụ hoàng rồi.
“Phụ hoàng quả là độ lượng, nhân cơ hội này đã tha thứ luôn cho đứa con trai vô dụng của Trương gia.”
“Hay là hoàng huynh cũng nôn ra máu thử xem?”
Ta lấy lọ thuốc trong người ra đưa cho hoàng huynh: “Hôm nay tha cho người của Trương gia, ngày mai lại tha tiếp, phụ hoàng sắp thành người thả ngựa rồi.”
Hoàng huynh nhận lấy lọ thuốc trong tay ta: “Lâm Viễn Sơn có động tĩnh gì không?”
“Hắn hẹn ta đến Tây Sơn thả diều, Tùng Dã cũng sai người đưa thư cho ta nói Lâm Viễn Sơn cũng hẹn hắn.”
Ta nhún vai tỏ ý Lâm Viễn Sơn còn tinh hơn cả khỉ, đây là muốn thử xem ta và Tùng Dã có thật sự tan đàn xẻ nghé hay không.
Ta và Tùng Dã có tan hay không thì chưa nói, ta thấy Tùng Dã sắp tan rồi.
Tùng Dã vừa xuống xe ngựa đã ho ba tiếng, tay run rẩy như thể ngoại tổ của ta.
Lâm Viễn Sơn nói là giữa ta và Tùng Dã có hiểu lầm, không bằng lần này nói rõ ra, tránh bỏ lỡ người có duyên.
“Bản cung không ưa những kẻ bất chấp thủ đoạn, vì tư dục của mình mà khiến bản cung mang tiếng khắc phu.”
Ta nhếch mép: “Giờ Tùng đại nhân cũng thế này, e là báo ứng đấy.”
“Hụ… hụ… hụ, điện hạ thật sự nhẫn tâm như vậy…”
Tùng Dã ho đến kinh thiên động địa, còn chưa nói hết câu đã ngất đi.
Một trận hỗn loạn, Lâm Viễn Sơn còn muốn khuyên hòa, ta đã mở miệng ngăn lại: “Lâm đại ca nếu còn như vậy, đừng trách bản cung không nể tình xưa.”
Ta vừa dứt lời, một mũi tên sượt qua mặt ta cắm vào thành xe.
Lâm Viễn Sơn sửng sốt một chút, đột ngột đứng dậy chắn trước mặt ta, đỡ cho ta hai mũi tên.
Ta hoảng hốt: “Người đâu! Hộ giá!”
Lê Thanh cũng vội vàng chạy đến bịt vết thương của Lâm Viễn Sơn, bịt một lúc mới gật đầu với ta: “Điện hạ, người đau quá ngất đi rồi.”
Ta nắm lấy lông tên, rút mũi tên cắm trên thành xe ra, không biết từ lúc nào, Tùng Dã chui vào xe ngựa đã nhận lấy mũi tên trong tay ta.
“Ồ! Huy hiệu của Tùng gia, đây là muốn mượn tình sát vu oan cho ta sao.”
Ta giật lấy mũi tên từ tay Tùng Dã, dùng sức véo mạnh vào đùi mình, đôi mắt đẫm lệ: “Mau về xe ngựa của ngươi mà tiếp tục ngất đi.
“Sân khấu đã dựng xong, bản cung phải về cung diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân này.”
Ta còn chưa về cung, bên ngoài đã bắt đầu truyền rằng Lâm Viễn Sơn vì cứu ta mà mạng sống đã ngàn cân treo sợi tóc.
Máu được bưng ra từng chậu, ta khóc như mưa như gió, nói chưa từng có ai nguyện hy sinh tính mạng vì ta, ta không phải Lâm Viễn Sơn thì không lấy.
Vương gia cũng rưng rưng, nói bị tình cảm này làm cảm động, đến lúc đó sẽ nhận Lâm Viễn Sơn làm con nuôi, nhất định sẽ thúc đẩy chuyện tốt này.
Ta nhào đến chỗ vết thương vừa được băng bó của Lâm Viễn Sơn: “Lâm đại ca nếu chết, bản cung phải làm sao đây!”
Lâm Viễn Sơn run rẩy toàn thân, đột ngột mở mắt: “Điện hạ… ừm…”
Ta lại dùng sức ấn xuống thêm hai phần: “Lâm đại ca, huynh tỉnh rồi, thật tốt quá! Sao huynh lại ngốc như vậy! Còn đỡ tên thay ta.”
Vương gia cũng đúng lúc sáp tới: “Tiểu Lâm đại nhân là người tốt, đợi khi ngươi khỏi bệnh, bản vương sẽ xin hoàng huynh ban hôn cho hai người.”
Ta cũng gật đầu nhưng không nhúc nhích, đợi đến khi Lâm Viễn Sơn lại đau đến ngất đi mới bắt đầu một vòng khóc lóc thảm thiết mới.
Hoàng huynh lén đá ta hai cái, nhắc nhở ta diễn quá lố rồi.
Ta cầm lấy tay áo Lâm Viễn Sơn lau nước mũi: “Nói bậy bạ gì thế, Tùng Dã đã nói ta diễn rất tốt!”