Công Chúa Khắc Phu - Chương 1
1
Ta là công chúa duy nhất của Đại Yến, từ nhỏ được cưng chiều hết mực, ngay cả chuyện hôn sự cũng do phụ hoàng tỉ mỉ lựa chọn.
Nhưng ta mệnh cứng, những vị hôn phu mà phụ hoàng chọn cho ta thì hoặc là nhà phạm tội bị sưu nhà, hoặc là bị kỹ nữ lầu xanh đoạt mạng, thậm chí còn có người cưỡi ngựa trên phố làm ngựa giật mình rồi bị ngã xuống ngựa thành liệt nửa người.
Ta đã chuẩn bị ở trong cung dưỡng lão thì phụ hoàng lại càng ngày càng hăng hái.
Nhưng hình như dùng sai chỗ rồi, phụ hoàng cầm một danh sách cao bằng đầu người hớn hở giới thiệu với ta:
“Đây là trưởng tử Trương gia, hôm trước phụ thân hắn ngủ gật trên triều, lơ là triều chính!
“Đây là con trai độc nhất của Ngụy gia, hôm trước hắn quanh co lòng vòng mắng trẫm keo kiệt, bủn xỉn!
“Còn có tiểu tử Tùng gia là Tùng Dã, già thì tấu trẫm đầu óc có vấn đề, trẻ thì thâm hiểm khiến trẫm mất mặt!”
Tùng Dã cũng là tân khoa Trạng nguyên, vừa nhậm chức đã ra vẻ thanh cao nói muốn thi hành chính sách mới nhưng thi hành chính sách mới thì khó tránh khỏi động đến mệnh mạch của thế gia.
Phụ hoàng ra vẻ nghiêm khắc nói rằng chính sách mới tuy tốt nhưng cũng phải phân biệt được thứ tự nặng nhẹ, thêm vào đó phụ thân của Tùng Dã còn mắng thế gia chỉ biết ăn mà không biết làm.
Một thời gian, ba người trên triều đình tranh luận qua lại, không cho người khác chen vào nói một câu nào.
Mãi đến khi phụ hoàng tức giận ngất xỉu, chuyện này mới kết thúc.
Ta lập tức hiểu ý của phụ hoàng, gật đầu lia lịa: “Được, vậy trước tiên con đi khắc chết lão già Tùng gia, rồi mới khắc chết con trai Tùng gia.”
Phụ hoàng vội vàng xua tay: “Tiểu Triệt, con cứ khắc chết thằng con là được, lão già kia dù có cố gắng cũng không sống qua được hai năm nữa.”
Thánh chỉ của phụ hoàng vừa đến Tùng phủ, lão già Tùng gia liền trợn mắt lăn đùng ra ngất.
Nghe nói vừa mở mắt ra đã ôm lấy Tùng Dã mà khóc: “Con trai của ta ơi!”
“Con của ta, đi đi, đi khắc chết…”
Phụ hoàng vui vẻ đưa cho ta một xe quà tặng, đổi giọng nói: “Đi thăm lão đại nhân nhà họ Tùng đi~”
Lão già họ Tùng nhìn thấy ta, lại trợn mắt một cái, ngã thẳng xuống giường.
Tùng Dã đưa cho ta một tách trà, chậm rãi nói: “Điện hạ thứ lỗi, phụ thân ta tuổi đã cao, hay buồn ngủ.”
Ta ngượng ngùng nhìn Tùng Dã: “Ngươi không thấy chóng mặt sao?”
“Thần vì sao phải chóng mặt?”
“Hay là ngươi giả chết đi, phụ hoàng ta nói muốn ta khắc chết ngươi.”
Ta nhìn chằm chằm vào Tùng Dã nghiêm túc nói: “Nhưng ngươi trông đẹp trai quá, bản cung thấy ngươi chết thì hơi tiếc.”
Tùng Dã cong mắt cười, cười đến mức tim ta như muốn tan chảy mới từ từ mở miệng: “Thần mệnh cứng, điện hạ không ngại thì cứ thử xem.”
2
Mệnh của Tùng Dã quả thực rất cứng.
Phụ hoàng để ta có thể khắc chết Tùng Dã, cách ba bữa lại cho ta mang quà đến Tùng phủ.
Nhưng ta thấy Tùng Dã nhất thời không chết được nhưng Tùng phụ thì không chắc – Tùng phụ từ một ngày ngất một lần biến thành một ngày ngất ba lần.
Chủ yếu là Tùng Dã biết chơi quá, hắn không chỉ biết chỗ nào ở kinh thành có đồi cao, thích hợp thả diều, còn biết quán nào bán hoành thánh không cho tôm khô cũng ngon, thậm chí còn biết chỗ nào có mỹ nam chỉ nhảy múa chứ không bán thân.
Ta chơi đến mức quên cả trời đất không về kịp giờ giới nghiêm, Tùng Dã còn mời ta ở lại nhà hắn.
Nhưng ta còn chưa kịp uống một ngụm trà thì phụ hoàng đã dẫn người đến Tùng phủ: “Tùng Dã! Ngươi dám dụ dỗ con gái ta đi đêm không về nhà sao?”
Tùng phụ vừa chống nạng chuẩn bị ra ngoài ngắm trăng, thấy ta và phụ hoàng ở trong viện, thành thạo trợn trắng mắt.
Tùng Dã bình tĩnh đưa cho phụ hoàng một tách trà: “Không sao, phụ thân thần tuổi đã cao, dễ buồn ngủ.”
Ta: “Tiếng ngã này hơi to, thừa tướng không sao chứ?”
Phụ hoàng: “Con gái trẫm linh đến vậy sao?”
Phụ hoàng vui đến mức cả đêm không ngủ, còn nói lo cho Tùng phụ, muốn ở lại Tùng phủ.
Ta thấy phụ hoàng cũng không phải thật sự lo lắng, rốt cuộc là ai lại tốt bụng đến mức trời chưa sáng đã kéo cha con Tùng gia về cung để lên triều.
Hoàng huynh nói cha con Tùng gia buồn ngủ đến mức ngay cả phản bác phụ hoàng cũng không có sức, phụ hoàng lại tinh thần gọi tên cha con nhà họ mấy lần.
Ta ân cần bảo phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm, định đến Tùng phủ để nhân lúc hắn yếu mà đổ thêm dầu vào lửa, khắc chết Tùng Dã.
Nhưng vừa vào đến viện nhà Tùng Dã, ta đã nghe thấy tiếng mắng chửi hùng hồn của Tùng phụ.
“Giờ ngươi gan lớn lắm nhỉ, chứng cứ Ngụy gia bị sao gia là do ngươi ngầm đưa đến tay Hình bộ Thượng thư.
“Kỹ nữ Lâu Minh Nguyệt giết Trương Uyên để báo thù cho muội muội cũng là do ngươi ngầm giúp đỡ.
“Trưởng tử Lâm gia cưỡi ngựa trên phố làm ngựa giật mình cũng là do ngươi ném đá!”
Tùng phụ đè thấp giọng, giận dữ mắng: “Hình bộ đã tra ra con ngựa chết kia có vết đá xước ở mắt!
“Bọn chúng đáng chết.”
Giọng nói của Tùng Dã vang lên u uất: ” Ngụy gia coi thường mạng người, tham quyền cố vị, ngỗ ngược bất kính, không nên tru di tam tộc sao?
“Trương Uyên đùa giỡn nữ tử, hại người thì không nên chết sao?
“Lâm Đào cưỡi ngựa trên phố giẫm đạp bà lão, hắn đáng bị tàn phế.
“Ngươi nói thì hùng hồn lắm! Ta còn thấy xấu hổ không muốn nghe!”
Trong phòng truyền đến tiếng tát giòn giã: “Ngươi còn không phải là vì Tống Triệt sao? Giờ hoàng thượng đã ban hôn, ngươi toại nguyện rồi!”
“Đúng vậy, con thấy bọn họ đều không xứng với điện hạ.”
Tiếng mở cửa vang lên, ta bất ngờ đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tùng Dã.
Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng, ta yếu ớt giơ hộp điểm tâm trên tay: “Mặc dù nghe lén là không tốt. Nhưng ta vẫn muốn hỏi, như vậy ta còn có thể khắc chết ngươi không?”
Khóe miệng Tùng Dã cong lên một đường: “Nếu điện hạ muốn thần chết, thần cũng có thể chết.”
3
Ta đã về cung nói với phụ hoàng rằng ta có thể không khắc chết được cha con Tùng gia.
Phụ hoàng ngẩn người: “Sao thế? Pháp lực nhà họ cao hơn sao?”
Ta gãi đầu: “Không phải, Tùng Dã cũng nói nếu con muốn hắn chết, hắn cũng có thể chết.”
Phụ hoàng nhìn ta đầy suy tư, một lúc sau mới hỏi: “Lão Tùng có nói hắn có thể chết không?”
Phụ hoàng quay đầu thấy mắt ta hơi đỏ, vội an ủi: “Tiểu Triệt, chết không được thì thôi, đừng áp lực quá!”
“Phụ hoàng, thật ra mệnh con không cứng đâu, họ đều không phải do con khắc chết.”
Ta khóc nức nở, kể cho phụ hoàng nghe lỗi lầm của ba vị hôn phu trước của ta.
Phụ hoàng nghe xong xoa đầu ta: “Ta tưởng thằng nhóc Tùng gia kia là người điềm tĩnh, không ngờ cũng không biết nhẫn nhịn.
“Trương Uyên không có chức quan mà giết người thì cũng có người cha làm Thượng thư chống lưng, muốn ra tay cũng phải từ cha hắn mà ra tay.
“Lâm Việt cưỡi ngựa giữa đường giết người cũng là dựa vào việc nhà có tước vị, tước vị nhà họ Lâm còn một ngày, nhà họ Lâm còn dám giết người một ngày.
“Hai người này đều do mẫu hậu con chọn, chỉ coi trọng thể diện, không xem xét kỹ nhân phẩm.”
Phụ hoàng gõ trán ta: “Ta định trị cả gốc lẫn ngọn nhưng lại quên mất Tiểu Triệt nhà ta tuy hoạt bát nhưng cũng để ý đến danh tiếng.
“Tiểu Triệt không muốn gả thì không gả, chuyện danh tiếng cũng dễ giải quyết, trẫm sẽ cho Khâm thiên giám tính vài lần mưa, rồi đưa con đến chùa cầu mưa, đến lúc đó Tiểu Triệt có khi đã thành thần nữ rồi.”
“Vậy con không gả nữa.”
Ta lau sạch nước mắt: “Con không quan tâm đến danh tiếng, con chỉ sợ mệnh con thực sự không tốt, khắc phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng huynh.”
“Chỉ cần con không chọc giận phụ hoàng, phụ hoàng một ngày ăn sáu bát cơm, mẫu hậu con một quyền có thể đập vỡ gạch lát nền, hoàng huynh con giám thị kỳ thi mùa xuân ba ngày ba đêm không ngủ cũng không sao.”
Phụ hoàng cười nói: “Tâm trạng đã tốt hơn chưa? Nếu vẫn chưa tốt, để hoàng huynh con về cung diễn cho con xem một màn lộn ngược được không?”
Hoàng hôn dần buông, hoàng huynh mặt mày tái mét bước vào cung Thiên Nguyệt, chưa kịp nói câu nào đã lộn ngược mười vòng.
Ta sợ hãi vội đỡ hoàng huynh: “Không phải nói là huynh phải giám thị kỳ thi mùa xuân ba ngày ba đêm không ngủ sao, sao lại đến đây làm loạn?”
“Cha già của chúng ta nói tâm trạng muội không tốt.”
Hoàng huynh uống một ngụm trà: “Lâm Viễn Sơn dạy học ở Cục Từ Dục có tên trong bảng vàng, hắn còn bảo ta chuyển lời cảm ơn muội, nếu không có muội giúp đỡ, hắn cũng không thể tham gia kỳ thi mùa xuân lần này.”
Ta cong môi: “Vậy ngày mai ta đến Cục Từ Dục tìm hắn chơi, lần trước hắn nói sẽ làm cho ta một con diều mới.”
“Ngày mai phụ hoàng sẽ hạ chỉ hủy hôn ước của muội và Tùng Dã.”
Hoàng huynh vừa nhai bánh vừa hỏi ta: “Ta thấy muội ở bên Tùng Dã cũng khá vui vẻ, nếu lúc này hối hận vẫn còn kịp.”
“Không gả.”
Hoàng huynh ngẩn người: “Muội không phải thích người đẹp sao?”
Ta gật đầu: “Nhưng phụ hoàng muốn ta làm thần nữ.”
Hoàng huynh hít một hơi thật sâu, tức giận bỏ ra ngoài: “Cha già một ngày nghĩ ra một kiểu, đáng lẽ nên để mẫu hậu dùng búa đập chết ông ấy rồi cho ta lên ngôi!”