Công Chúa Hòa Thân - Chương 5
14
“Nương nương, thứ nhất tần thiếp không đưa rượu, thứ hai không ép hai người uống rượu tâm sự. Tần thiếp sai là sai ở chỗ nể tình nghĩa chủ tớ, cầu xin Hoàng thượng thông cảm, trong lúc bận trăm công ngàn việc còn đến thăm nương nương.”
Ta vẫn luôn giữ dáng vẻ không mặn không nhạt.
“Đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi chính là muốn để Hoàng thượng nhìn thấy ta và Hoài An ở cạnh nhau mà sinh lòng tức giận, đồ nô tài phản chủ nhà người, ngươi không được chết yên…”
“Nếu như ngươi không làm những chuyện bẩn thỉu này, đương nhiên trẫm sẽ không trách tội ngươi. Chuyện đến nước này ngươi còn đẩy tội lên người Nguyệt Nhi, độc phụ nhà ngươi, nếu không phải Nguyệt Nhi cầu xin, ngươi có chết già ở trong cung trẫm cũng không muốn đến. Trẫm thấy, ngươi mới là người ác độc nhất.”
“Không, không phải đâu, Hoàng thượng, người tin thần thiếp, thần thiếp không có… đúng, người tư thông với thị vệ là Giang Nguyệt, bọn họ tình đầu ý hợp, hôm nay ta đến thuyết phục Hoài An phải rời khỏi Giang Nguyệt, nào, Hoài An, ngươi nói với Hoàng thượng đi, có phải như vậy không?”
Từ Hoài An quỳ dưới đất, nâng mắt nhìn Mộ Nghiên Ninh xốc xếch bên cạnh, cúi đầu nói to:
“Hoàng thượng minh giám, người tâm ý tương thông với thần là Nguyệt quý nhân, người ngày ngày uống rượu làm thơ với thần cũng là Nguyệt quý nhân, hôm nay Mộ phi nương nương khuyên nhủ thần, đừng quá thân thiết với Nguyệt quý nhân. Từng câu từng chữ của thần đều là sự thật, nguyện lấy cái chết đền tội.”
Nói xong, gã liền muốn rút đao tự vẫn.
Một chân của ám vệ bên cạnh Hoàng thượng đá bay vũ khí, một tay tóm lấy Từ Hoài An.
Kiếp trước, vì để rửa sạch tội danh cho Mộ Nghiên Ninh, gã nói dối ta và gã tâm đầu ý hợp, cũng là lý do của ngày hôm nay.
Sau đó mượn cái cớ này, ta bị loạn côn đánh chết.
Kiếp trước gã bắt tay với Mộ Nghiên Ninh đẩy ta vào chỗ vạn kiếp bất phục, kiếp này còn muốn lấy cái chết đổ tội lên đầu ta.
Đã từng nhìn thấy kế hoạch này của ngươi, kiếp này sao ta có thể đánh trận chiến không chuẩn bị chứ?
15
Tất cả hạ nhân trong cung làm chứng, người nấu rượu pha trà với thị vệ là Mộ Nghiên Ninh, thậm chí đến quần áo mà Mộ Nghiên Ninh may cho thị vệ cũng được tìm thấy.
Nhân chứng vật chứng có đủ, Hoàng thượng ra lệnh vô tình, thị vệ bị loạn côn đánh chết, ban rượu độc cho Mộ Nghiên Ninh.
Mộ Nghiên Ninh ở trong lãnh cũng xin gặp ta.
Ta chậm rãi đi vào lãnh cung.
Ánh mắt Mộ Nghiên Ninh mơ màng, dáng vẻ điềm đạm như cúc.
Trong lòng ta có thêm một suy đoán.
“Nguyệt Nhi, bổn cung, sao đến lãnh cung rồi? Tại sao lần này ngươi không bảo vệ bổn cung?”
“Không đúng, kiếp này tại sao không giống kiếp trước? Tại sao ngay từ lúc bắt đâu ngươi đã không bảo vệ bổn cung? Tại sao đuổi Giang Bạch ra khỏi cung, nó còn phải gả cho đại thái giám bên cạnh Hoàng hậu làm đối thực, truyền tin tình báo cho bổn cung nữa, sao ngươi lại phản chủ?”
Mộ Nghiên Ninh sống lại rồi.
Ta đạp lên mặt đất ẩm ướt bẩn thỉu, nhẫn nại giải thích: “Còn có thể vì sao chứ, đương nhiên là không muốn làm hòn đá kê chân của ngươi rồi.”
“Ngươi cứ luôn ra vẻ bình thản không tranh không giành, thắng được danh tiếng có được ân sủng, còn bọn ta thì sao, mỗi một lần xung phong lâm trận vì ngươi, chảy máu bị thương, ngươi có lúc nào cảm động không? Có một chút đau lòng không? Ngươi vô tình, ta bèn vô nghĩa, từ xưa đến nay tình cảm luôn là hai phái. Nếu ngươi đã coi thường bọn ta, vậy thì kiếp này bọn ta cũng sẽ bỏ rơi ngươi.”
“Dù sao thì dựa núi núi đổ, dựa cây cây ngã, cuối cùng mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân.”
Vẻ mặt nàng ta chán nản, ngập ngừng nói: “Nhưng mà, cuối cùng chúng ta là một thể, vinh cùng vinh, hoạn nạn cùng nhau mà.”
“Ngươi cũng biết chúng ta là cùng một thể đấy à, khi Giang Bạch bị thái giám kia làm nhục, khi ta uống thuốc tuyệt dục hộ ngươi, khi ngươi và thị vệ tình tứ bắt ta gánh tội, khi ta bị loạn côn đánh chết, tại sao ngươi không nói chúng ta cùng chung vinh nhục chứ?”
“Bổn cũng cũng không biết làm thế nào, dù sao tiêu hao quá nhiều tình cảm, nó cũng sẽ trở nên mỏng manh, thế nên ta không thể không tính toán cho bản thân…”
“Hai kiếp rồi, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng rồi, ngươi không hề mềm lòng mà hi sinh bọn ta để tính toán cho bản thân. Thế nên kiếp này, bọn ta cũng học được rồi, tính toán cho bản thân.”
“Mọi chuyện hôm nay đều là nhân trong quá khứ. Công chúa Nghiên Ninh, Mộ phi nương nương, chủ tớ một lần, ta tiễn người lên đường.”
“Không, không, bổn cung không thể chết, bổn cung là công chúa Nam Chiêu, ngươi chỉ là một nô tỳ, ngươi không thể nào gánh được sứ mệnh hòa thân, ngươi không được sủng ái, ngày sau ngươi ở trong hậu cung sẽ thụ địch bốn bề, ngươi cứu bổn cung, sau này bổn cung giúp người, giúp ngươi tranh sủng, giúp ngươi đánh bại nữ nhân trong hậu cung.”
Mộ Nghiên Ninh bò xuống ôm lấy chân ta cầu xin.
Ta không hề lưu tình đá bay nàng ta.
“Ngươi tưởng rằng ai cũng giống như ngươi, luôn luôn nghĩ về tình yêu, trong đầu toàn là chuyện tranh sủng? Hậu cung có gì tốt chứ, ăn thịt người không nhả xương. Tình yêu còn buồn cười hơn, ngươi còn mơ tưởng tình yêu của đế vương? Nói ngươi ngu ngốc cũng là đánh giá cao ngươi rồi.”
“Ta đó, trước nay chưa từng muốn vào hậu cung, càng chưa từng yêu Hoàng thượng. Tiễn ngươi đi, ta cũng sẽ nghĩ cách rời cung, sống cuộc sống tự do tự tại.”
Ta lắc đầu: “Nói gì với đồ ngu nhà ngươi thế này? Nói rồi ngươi cũng không hiểu. Kiếp sau ngươi đầu thai làm một người thông minh, làm một người quang minh lỗi lạc, đừng trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, khiến người ta xem thường.”
Mộ Nghiên Ninh quỳ trên đất, đầu tiên nàng ta kiêu ngạo cười, sau đó đau buồn khóc.
Ta ra khỏi lãnh cung không lâu, liền truyền đến tin Mộ Nghiên Ninh chết.
16
Trong cung điện của Vân quý phi, ta quỳ xuống tạ ơn.
Từ khi ta vào cung, ta liền bày tỏ lòng thành với Vân quý phi.
Lợi dụng chuyện xảy ra kiếp trước, giúp cho nàng ấy tránh được mấy lần gia tộc rủi ro, nàng ấy con ta là người của bản thân.
Khi Mộ Nghiên Ninh đoạt sủng hậu cung, chọc giận Vân quý phi, ta lấy lý do lật đổ Mộ Nghiên Ninh, đổi lấy cơ hội để Giang Bạch và ta xuất cung.
“Ngươi thực sự bỏ được vinh hoa phú quý? Bổn cung thấy trong lòng Hoàng thượng có ngươi, ngươi cũng là một người hiểu chuyện. Nếu như không muốn rời cung, bổn cung có thể đảm bảo cả đời người an ổn.”
“Cảm tạ sự yêu thích của nương nương, bản thân nô tỳ tự biết mình không có thực lực, cũng không muốn gian nan tồn tại trong thâm cung, chỉ cầu một đời sống bình an, bình thường.”
Thấy lời nói của ta tha thiết, nàng ấy cũng không khuyên nữa: “Rời cung, ngươi định đi đâu? Nếu như có khó khăn cứ việc truyền lời, hoặc tìm công phủ An Bình xin trợ giúp.”
Vân quý phi là một người giàu tình cảm, sảng khoái, chân thành.
Nhận lấy một đống bạc, cộng thêm ban thưởng ta tích lũy trong thời gian qua, cho dù sau này không có công việc, cũng đủ để tiêu mấy đời.
Dưới sự phối hợp của Vân quy phi, ta giả chết trốn khỏi Hoàng cung.
Dựa vào địa chỉ, ta tìm đến cửa ngôi nhà trên con phố gần sông.
Nhẹ nhàng gõ cửa.
“Đến đây, đến đây.” Một hồi tiếng bước chân vang lên.
Két, cửa được mở ra.
Cô gái bên trong nhìn thấy ta, nhất thời ngẩn người.
“Sao thế, Giang Bạch, không hoan nghênh ta đến?”
Ta chen đi vào bên trong.
Người sau lưng mới phản ứng lại, khóc lóc mắng ta: “Cô nương đáng ghét này, bên ngoài đền truyền tin ngươi chết rồi, đến cũng không báo trước một tin, hại ta lo lắng vô ích. Hôm nay phạt ngươi không được ăn cơm, còn phạt ngươi…”
Nhìn thấy người hai nhà vui mừng chảy nước mắt, lần đầu tiên trong hai kiếp ta cảm thấy chân thực, yên ổn.
Buổi tối, Giang Bạch nằm bên cạnh nửa tỉnh nửa mê: “Giang Nguyệt, ta mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng ta chết vì công chúa Nghiên Ninh, đều chết rất thê thảm. Mở mắt ra, ta lại được đoàn tụ với người nhà ở nước khác, ngươi nói xem, có phải là thần phật thương xót chúng ta, ban cho chúng ta cuộc sống mới?”
Ta vỗ vai nàng ấy: “Mau ngủ đi, còn có tiên tử cho chúng ta rất nhiều tiền bạc, sau này chúng ta là phú bà giàu có rồi, ta tìm cho ngươi tám mười lang quân xinh đẹp hầu hạ ngươi, để ngươi đêm đêm xuân tiêu.”
“Vẫn là Giang Nguyệt tốt, ta đã nhìn trúng Lục lang quân đầu phố rồi, ngươi nạp chàng ấy qua đây giúp ta trước đi…’
Trăng tròn ngả về tây.
Chim bay mỏi về rừng.
Người từ nơi xa về nhà.
Trái tim trầm bổng của ta, cũng được an ổn.
Từ nay về sau, đều là cuộc sống mới.
Hoàn