Công Chúa Hòa Thân - Chương 4
10
Hoàng thượng và Mộ Nghiên Ninh không ai chịu thỏa hiệp, hai người chiến tranh lạnh một khoảng thời gian.
Vẫn là Hoàng thượng nhung nhớ dáng vẻ điềm đạm như cúc của Mộ Nghiên Ninh, cúi đầu trước.
Nhân dịp tết Trung thu, ban thưởng cho cả cung.
Ngoài trừ phần thưởng cung nào cũng có, còn tặng cho Mộ Nghiên Ninh một hộp cúc tím độc nhất.
Tối hôm đó, Mộ Nghiên Ninh bèn lấy danh nghĩa đưa điểm tâm, áo đỏ thêm hương, thành công ở lại qua đêm trong tẩm điện của Hoàng thượng, lại một lần nữa trở thành sủng phi tiền đồ rộng mở.
Nàng ta bày hoa cúc tím ở cửa sổ, đặc biệt gọi ta đến thưởng thức cùng nàng ta.
“Nguyệt quý nhân, ngươi xem, rốt cuộc giữa người với người vẫn khác nhau. Người hèn mọn, có cố gắng ra sao, cũng không thượng vị được. Mà người sinh ra đã tôn quý, định sẵn là phải đứng trên đỉnh cao, ngươi nói có đúng không?”
Ta lặng lẽ chia hết ân sủng của Hoàng thượng, một mức không muốn tấn thăng, đương nhiên là không muốn tham gia và tranh đâu hậu cung.
Nàng ta lại ngu xuẩn cho rằng ta không có cách nào được tấn thăng.
“Từ xưa đến nay nương nương luôn thanh cao như tiên tử, sao giờ đây há miệng mở miệng cũng chia tôn ti rồi? Lẽ nào trong mắt tiên tử, chúng sinh không bình đẳng sao?”
Ta uống một ngụm trà, khẽ cười.
Sắc mặt Mộ Nghiên Ninh lạnh xuống: “Ngươi giả vờ cái gì với ta chứ? Người bổn cung nói chính là ngươi, ngươi có nhảy nhót thế nào, có dựa dẫm đeo bám thêm nữa cũng chỉ là quý nhân cấp thấp, ngươi có tin không, chỉ cần một đầu ngón tay của ta liền có thể nghiền chết ngươi.”
“Đương nhiên là tần thiếp tin. Nhưng mà câu nói đứng trên đỉnh cao của người, nếu như truyền ra ngoài, chắc hẳn không phải một bát thuốc tuyệt dục là có thể kết thúc được nữa rồi. Tần thiếp khuyên nương nương, ăn nói cẩn thận, đừng gây ra họa cho Nam Chiêu.”
Ta đứng dậy cáo từ, đi đến cửa quay đầu lại, mỉm cười nói: “Nghe nói mấy ngày nữa lại có thêm vài vị mỹ nhân tiến cung, có một vị là công chúa của Tây Vực, nghe nói mỹ mạo không thua người đâu, tình cách tùy tiện kiêu căng, vô cùng phong tình, giả dụ ngày sau mang thai long tử, chắc hẳn địa vị sẽ không kém nương nương. Thay vì tìm tần thiếp để gây phiền phức, chẳng bằng nương nương nghĩ cách củng cố địa vị của người đi.”
Ta thong thả rời đi, sau lưng vang tiếng chén vỡ.
Thế đã không nhịn được rồi? Đợi sau này mỹ nhân vào cung, ngày tháng nhọc lòng còn ở phía sau kìa.
11
Năm ngày sau, mấy vị mỹ nhân lục tục vào cung.
Công chúa Lạc An của Tây Vực vào tiến cung, nữ nhân lục cung không còn màu sắc.
Nếu như trước kia Mộ Nghiên Ninh còn giữ được hình tượng, sau khi nhìn thấy công chúa Lạc An, nàng ta không còn một chút dáng vẻ khi xưa.
Sự hoảng sợ của nàng ta có thể trông thấy bằng mắt thường.
Vào buổi tối Hoàng thượng sủng hạnh công chúa Lạc An, nàng ta ăn mặc phong phanh, đứng trong sân tẩm cung, đón gió gảy đàn, âm thầm rơi lệ.
Cung nữ khuyên nhủ không có tác dụng, lặng lẽ làm việc của mỗi người.
Lúc nửa đêm, có rất nhiều người không thể thức nổi nữa đều đi nghỉ rồi. Mộ Nghiên Ninh vẫn còn đang đau lòng vì tình yêu không bền vững của nàng ta.
Một thị vệ điển trai to gan khuyên nhủ nàng ta: “Nương nương, đêm khuya nhiều sương, người nên yêu quý cơ thể mình chứ.”
Mộ Nghiên Ninh đỏ mắt gảy điền, thị vệ lặng lẽ đứng bên.
Tô Vị báo cáo hành động của bọn họ, trợn mắt khuyên ta: “Tiểu chủ, người dùng bông gòn nhét lỗ tai, tranh thủ ngủ một chút đi, chút nữa còn phải thỉnh an Hoàng hậu nương nương đấy.”
“Không sao, tiếng đàn vui tai, lam nhan bên cạnh, chắc hẳn trái tim tổn thương của Mộ phi cũng được an ủi đôi chút rồi nhỉ.” Ta cười cười rồi ngủ.
Hoàng thượng nghe cả một đêm Mộ Nghiên Ninh không chợp mắt, ngất xỉu trên đường thỉnh an, vừa hạ tảo triều hắn liền đến thăm mĩ nhân.
Hai người nắm tay nhìn nhau, nói không hết tương tư.
Hoàng thượng rất hưởng thụ một tấm tính ý của Mộ Nghiên Ninh.
Nhưng mà, liên tiếp mấy lần đều như vậy, tình cảm có tốt đến đâu cũng đổi vị rồi.
Lại một lần cả đêm không ngủ rồi ngất xỉu, Hoàng thượng cũng không đến thăm nàng ta nữa, chỉ lạnh lùng cho người truyền lời: Ghen tị như vậy, thiếu hụt đức hạnh, phạp chép Nữ đức 100 lần để cảnh cáo.
Nhìn thấy Mộ Nghiên Ninh đỏ mắt, ta che miệng mà cười:
“Mộ phi nương nương, người trong lòng của người, hình như yêu người mới rồi, ai ya, mất đi tình yêu, còn không thể sinh con, đời này nhiều nhất cũng chỉ như vậy thôi, nghĩ đi nghĩ lại, công chúa một nước rơi vào bước đường này, cũng thê thảm đấy.”
Nàng ta xé hết giấy, ném nghiên mực xuống đất: “Ai nói? Người Hoàng thượng yêu nhất là ta, với tất cả mọi người đều là gặp dịp thì chơi thôi. Đúng, Hoàng thượng nhất thời ham mới mẻ, chàng nói ta khác biệt nhất, chàng yêu ta nhất.”
Nàng ta lại sai người chuẩn bị giấy mực mới, bắt đầu chép Nữ đức: “Nguyệt quý nhân muốn xem trò cười của bổn cung, e là không xem được rồi. Bổn cung và Hoàng thượng tâm ý tương thông, bọn ta chỉ tạm thời hiểu nhầm và xa cách, không như Nguyệt quý nhân, sợ rằng Hoàng thượng không nhớ trong hậu cung có nhân vật như ngươi rồi.”
Không có ta với Giang Bạch xả thân bảo vệ, nàng ta tự mình ra trận, bắt đầu tranh giành, chém giết, nào còn có thể tìm lại được hình dáng thanh thản khi xưa.
Không có sự hy sinh và gánh trọng trách của bọn ta, nàng ta đã mất đi tôn nghiêm, cơ thể bị tổn thương, sống trong nơm nớp lo sợ của hậu cung, không ngừng tẩy não cho mình, gắng gượng ý chí tiếp tục chiến đấu.
Mộ Nghiên Ninh đã là nỏ mạnh hết đà, còn đang trầm mê trong tình yêu, tìm kiếm chứng cứ hắn đối xử đặc biệt với mình.
12
Công chúa Lạc An mang thai rồi, còn chưa kịp chúc mừng đã sảy thai.
Đế vương trẻ tuổi, đây còn là đứa con đầu tiên của hắn, bởi vậy hắn khá coi trọng, hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt.
Cuối cùng, ở trên một đôi bình ngọc xanh mạ vàng, thái y kiểm tra ra được xạ hương làm sảy thai.
Kiểm tra nguồn gốc, lại là đồ Mộ Nghiên Ninh mang tặng.
Khi đám hạ nhân truyền đại câu hỏi cho Mộ Nghiên Ninh, nàng ta không còn dáng vẻ thản nhiên của kiếp trước nữa rồi.
Kiếp trước có ta chứng minh trong sạch cho nàng ta, điều tra tìm chứng cứ cho nàng ta, cuối cùng rửa sạch hiềm nghi.
Kiếp này, bên cạnh nàng ta không có trợ thủ đắc lục, nàng ta hoảng loạn rồi.
Vẻ mặt nàng ta trắng bệch, lảo đảo quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự chưa từng làm. Lạc phi tiến cung, tỷ muội các cung đều tặng quà chúc mừng, thần thiếp cũng sai người lấy một đôi bình ngọc từ trong kho mang đi tặng. Từ đầu đến cuối, thần thiếp chưa từng đụng vào bình ngọc đó một cái, có hạ nhân làm chứng.”
“Thuốc ở trên đó thần thiếp thật sự chưa từng nhìn thấy, huống chi thần thiếp một lòng hướng về Hoàng thượng, nào còn tâm tư đi hãm hại người khác chứ.”
Hóa ra, người điềm đạm như cúc như Mộ Nghiên Ninh cũng biết giải thích.
Chỉ là kiếp trước, có ta và Giang Bạch xung phong ra trận, nàng ta chỉ cần nói “thần thiếp trăm miệng khó cãi, thần thiếp không biết, thần thiếp chưa từng làm.”
Kiếp này không có lá chắn, nàng ta trở nên có chứng có cứ, hiểu được lấy lý thuyết phục, lấy tình lay động.
Quả nhiên Hoàng thượng do dự rồi.
Hắn nhớ đến Mộ Nghiên Ninh từng một lòng một dạ đối xử với mình.
Nhưng mà những người khác thì không cho phép.
Lạc phi liên tục khóc lóc, khóc thương cho đứa con chết yểu, đau lòng quá mức mà ngất xỉu.
Vân phi lại tra hỏi cung nữ của Mộ Nghiên Thanh, một cung nữ nói, Mộ Nghiên Thanh để bình ngọc trong tẩm cung của mình một đêm, sau đó mới tặng cho Lạc phi.
Đối mặt với lời khai của hạ nhân, mặt mũi của Mộ Nghiên Ninh trở nên dữ tợn.
Gậy không đánh lên người thì làm sao mà biết đau chứ.
Khi gậy thực sự đánh lên người, mất đi khoan dung, cũng mất đi từ bi.
Không ai nói giúp cho nàng ta, nàng ta lại nhớ đến ta: “Giang Nguyệt, Nguyệt Nhi, ngươi và bổn cung ở cùng một cung điện, nhanh nói rõ tình hình cho bệ hạ, bổn cung không hại Lạc phi.”
Ta kéo tay nàng ta ra khỏi ống tay áo nàng ta, nhìn về phía Hoàng thượng: “Tuy rằng thần thiếp và Mộ phi ở cùng một cung điện, nhưng thật ra rất ít khi đi đến tẩm cung của nàng ấy, nên không rõ chuyện này.”
Ánh sáng trong mắt nàng ta lụi tàn rồi.
Giang Nguyệt trước nay luôn che chở nàng ta, sớm đã chết từ kiếp trước rồi, chôn trong bụng của chó hoang.
Sống lại, thứ bọn ta có là không đội trời chung, không còn một tia tình nghĩa.
13
Mộ Nghiên Ninh bị cấm túc rồi.
Vốn Hoàng thượng muốn ta dọn ra khỏi cung Mộ Thanh, nhưng ta lại lấy lý do từng sơ suất, vẫn ở trong cung Mộ Thanh, chỉ là ra vào tự do.
Tô Vị hỏi ta, tại sao không chuyển ra ngoài, ta chỉ vào hai người đang tâm sự trong vườn:
“Ta phải thay Hoàng thượng trông coi hậu viện.”
Mộ Nghiên Ninh cực kỳ đau lòng.
Tình lang của nàng ta không tin tưởng nàng ta.
Hôm nay say rượu nói ra tâm sự.
Ngày mai pha trà nhìn trăng nhớ lại thuở xưa.
Nàng ta nói, gã nghe.
Nàng ta khóc, gã khuyên.
Đến sau này, gã đắp thêm áo ngoài của mình cho nàng ta.
Nàng ta khâu tay áo cho gã.
Lại vào một đêm trăng, ta mời Hoàng thượng đến thăm Mộ Nghiên Ninh, nhưng lại nhìn thấy Mộ Nghiên Ninh rót rượu cho thị vệ, thị vệ giơ tay lau vết rượu bên môi Mộ Nghiên Ninh.
Hoàng thượng nhấc chân đạp thị vệ ngã, cho Mộ Nghiên Ninh một cái bạt tai: “Tiện nhân, nếu như trẫm đến muộn hơn một chút, có phải các ngươi chung chăn gối rồi không?”
Bị bắt tại trận, Mộ Nghiên Ninh nóng ruột giải thích, một lúc nói hai người chỉ là bạn, là tri kỷ, tuyệt đối không có tư tình.
Một lúc lại nói bản thân nhớ thương Hoàng thượng, mượn rượu giải sầu, thị vệ chỉ âm thầm bầu bạn với mình.
Hoàng thượng đá bàn: “Gã sắp hôn ngươi rồi, còn không vượt quá quy tắc? Trẫm thấy ngươi nói dối hết lần này đến lần khác.”
Búi tóc của Mộ Nghiên Ninh rơi ra, nâng mắt nhìn người từ đầu đến cuối đều thản nhiên là ta, giống như phát hiện ra cái gì đó, quỳ lạy Hoàng thượng, lớn tiếng kêu oan.
“Oan cho thần thiếp, thần thiếp chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hoàng thượng, tất cả đều là kế hoạch của Nguyệt quý nhân. Nàng ta cố ý để Hoàng thượng nhìn thấy cảnh này, muốn hại chúng ta lục đục, Hoàng thượng, người đừng bị người gian che mắt mà Hoàng thượng.”
Trước kia, Mộ Nghiên Ninh luôn thản nhiên, ta có những tội chịu mãi không hết, những lần xin tha vô tận, còn có bao nhiêu chuyện nhọc lòng lo mãi không xong, lời khuyên giải nói đến rách cả miệng.
Mà nay, tình cảnh của bọn ta đổi chỗ cho nhau.
Ta trở nên thản nhiên, dáng vẻ nằm ngoài chuyện này.
Mộ Nghiên Ninh lại lo được lo mất, chửi bới, bịa đặt, hình phạt, thuốc độc, nàng ta nhếch nhác vô cùng.