Công Chúa Hòa Thân 3: Quy Tắc Ở Góa Của Công Chúa Hòa Thân - Chương 5
Bởi vì ta là đế nữ, chỉ biết chua ngoa nói xấu người khác, căn bản không biết mắng chửi thẳng mặt!
Hiền thê khó nấu được bữa cơm không có gạo, ta không có vốn từ vựng, lấy gì để sắp xếp kết hợp.
Tông Tỳ thấy ta há miệng lắp bắp hồi lâu, cọ vào mặt ta, không nhịn được cười ha ha: “Hóa ra trên đời cũng có thứ đế cơ không giỏi.”
Ta tức đến đau cả ngực, trong lòng hắn, tức giận đạp đôi giày thêu nhỏ vào án kỷ trước mặt, trợn mắt ngây người.
Tông Tỳ ôm ta, hôn lên má ta mấy cái: “Những bà vợ cay nghiệt trên thảo nguyên thường mắng đàn ông như thế nào, đế cơ cũng chưa từng nghe sao?”
Ta buồn bã cúi đầu… đã nghe… nhưng họ dùng lời thô tục của Bắc quốc, không học được…
Tông Tỳ dùng trán chạm vào trán ta, cười thích thú.
Ta vẫn không chịu thua, tức giận cào một cái vào cánh tay hắn.
Nhìn hắn cười đến ngực rung lên, mày mắt đều cong, ta vuốt ngực, lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, nói móc: “Vợ gì, chồng gì, nam nữ thụ thụ bất thân, đợi đến khi ca ca đến, ta lập tức hồi triều, buông tay.”
Ta đi bẻ tay hắn, lại bị hắn dùng tay kia đè lại.
Bốn bàn tay quấn lấy nhau, đôi tay to của hắn thô ráp hơn nhiều so với đôi tay nhỏ trắng trẻo của ta.
Ta nhíu mày, Tông Tỳ dùng trán áp lên trán ta: “Đều nói tâm tư nữ nhân nhỏ nhen, quả nhiên là vậy, chỉ thua một lần như vậy, liền muốn về nhà mẹ đẻ?”
Ta nhìn vào mắt hắn, thật ra rất muốn hỏi hắn——”Khi đại vương bị đàn đại bàng tấn công ở Ưng Sầu Giản, có muốn giết ta không?”
Nhưng nghĩ lại, có vài chuyện không cần phải nói ra, có vài chuyện cũng không chịu được kiểm chứng.
Vẫn thôi đi, chỉ ngoảnh đầu, nghiêng vào hõm cổ hắn, nhe răng, cắn nát cả bên vai kia của hắn.
17
Tông Tỳ vừa để ta cắn, vừa bóp như bóp mèo, cười khẽ xoa bóp gáy ta: “Ca ca của nàng khí phách hơn nàng nhiều.”
Mắt ta sáng lên, từ hõm cổ hắn ngẩng đầu lên, như một chú chó nhỏ được chủ gọi, tai gần như dựng đứng: “Ca ca đến rồi sao? Ca ca ở đâu?”
Tông Tỳ dùng hai ngón tay kẹp mặt ta: “Ở trướng tiếp khách, mau đứng dậy đi, chúng ta đi gặp ca ca của nàng.”
Ca ca quả nhiên đến nhanh hơn ta, nhất định là phi ngựa đến.
Ta chỉnh lại dung nhan, trong lòng có chút căng thẳng, ta và ca ca gần hai năm không gặp, ta đương nhiên là vô cùng kích động nhưng đối mặt với thất bại toàn diện như vậy, cũng là lần đầu tiên của huynh muội chúng ta, không biết ca ca có buồn bã như ta không.
Nhưng ca ca vẫn như vậy, ôn hòa, bình tĩnh, trầm ổn, khí độ phi phàm.
Giống như trăng sáng trên trời, nửa dựa vào cuối thu, sáng lấp lánh, vẫn chỉ mỉm cười mà không nói.
Ca ca chính là có ma lực như vậy, chỉ cần đứng trước mặt ta, liền như suối nước trong chảy vào lòng ta, trong nháy mắt xoa dịu mọi khô cằn và nóng nảy của ta.
Ca ca trước tiên hành lễ với Tông Tỳ.
Tông Tỳ cử chỉ tiêu sái: “Thái tử điện hạ, nhường nhịn.”
Ta trừng mắt nhìn hắn, thật là vô liêm sỉ, trên thực tế chiếm tiện nghi, trên miệng cũng chiếm.
Chỉ vì hắn thị uy với ca ca, nếu không phải còn có người khác ở đây, ta thật muốn cắn cho hắn một cái nữa.
Ca ca hoàn toàn không hề lay động, ôn hòa bình tĩnh: “Thất đại vương, Cẩn Hoài xin lĩnh giáo.”
Tông Tỳ liếc nhìn ta, nói với những người bên dưới: “Mọi người đều đi xuống sắp xếp đi, ta và thái tử điện hạ uống vài chén.”
Đợi người đi hết, ta không nhịn được nữa, chạy vài bước về phía ca ca.
Lúc nhỏ trong cung, ta cơ bản đều không đi giày, chỉ đi một đôi tất lụa màu hồng, do ca ca bế ta đi xem khắp hoa xuân và tuyết mịn trong cung.
Từ sau khi mẫu phi đi, huynh muội chúng ta không chỉ phải bảo vệ tính mạng, mà còn phải báo thù cho mẫu phi.
Ta quyết tâm làm chỗ dựa cho ca ca, muốn biểu hiện cho ra dáng trưởng thành, trầm ổn hơn nên ít khi làm nũng với hắn.
Lần này huynh muội chúng ta tính sai với Tông Tỳ, đã thua không thể thua hơn, ta ngược lại lười che giấu, có chút thừa nhận sự vô năng của mình.
Ca ca dịu dàng xoa đầu ta, nhẹ giọng nói: “Trước khi xuất giá không phải đã nói rõ ở Bắc quốc vào hạ mới được đi giày lụa sao, sao muội không nghe lời?”
Ta bĩu môi, cúi đầu kéo tay áo hắn chỉ làm bộ không nói gì.
Ca ca nhìn Tông Tỳ: “Muội muội ta nhát gan lại thích làm nũng, mong đại vương có lòng thương hoa tiếc ngọc, đừng làm muội ấy sợ hãi.”
Tông Tỳ bật cười: “Hai người các ngươi quả nhiên là cùng một mẹ sinh ra. Nàng nói ngươi nhân hậu, ngươi lại nói nàng nhát gan?”
Ta trừng mắt nhìn hắn, ca ca thay ta chỉnh lại trâm cài, cười nhẹ: “Muội muội từ nhỏ thể chất yếu, rất nhát gan, trước năm tuổi chiến tích dũng cảm nhất, chính là lấy hết can đảm đẩy ngã một con ốc sên.”
Tông Tỳ cũng cười theo.
Ta có chút ngượng ngùng, kéo tay áo hắn: “Ca ca!”
Ca ca nhìn vào mắt ta, trong mắt lóe lên một tia đau lòng nồng đậm, vẫn không đổi sắc mặt, trầm giọng nói với Tông Tỳ: “Thất đại vương, Cẩn Hoài lần này đến đây, là phụng mệnh phụ vương, nghênh đón hộ quốc công chúa hồi triều, đồng thời tặng cho đại vương vài vị tông thất nữ tử làm Yên thị, nghi trượng tú nữ lập tức lên đường, năm ngày sẽ đến. Đại vương có thể tùy ý lựa chọn, Cẩn Hoài trước tiên ở đây chúc mừng đại vương lại được mỹ nhân.”
Ánh mắt Tông Tỳ như đuốc, giọng nói như trăng đêm, trầm thấp sâu lắng: “Hôm đó hòa thân, hai nước kết giao là tình Tần Tấn, ta và đế cơ bái lạy trời đất nhật nguyệt, ở thảo nguyên, nữ tử thủ tiết, mới có thể trả về nhà mẹ đẻ, bản vương còn sống, thê tử hồi triều, thái tử đây là muốn nguyền rủa bản vương sao?”
Ca ca không hề nhượng bộ: “Hôm đó hòa thân, cũng không biết nhà Hoàn Nhan không lập đại phi, cả Nam quốc đều cho rằng muội muội và đại vương là phu thê nhưng nếu bách tính biết được hộ quốc công chúa chỉ là bình thê, hoặc là thiếp thất thì chẳng phải đánh vào mặt Nam quốc ta sao?”
“Đại phi chỉ là một danh phận, Nam quốc lại coi trọng như vậy, hay ho thì nói là so đo danh phận, không bằng nói thái tử muốn đưa muội muội về, là định đem đế cơ tái giá Lâu Lan?”
“Ngươi ta đều là thượng quốc, chỉ có phiên bang tiến cống nữ tử hầu hạ, há có đế cơ lại phải hạ giá? Lâu Lan chỉ là một tiểu thuộc quốc, còn chưa đủ tư cách cưới một đế cơ Nam triều. Đại vương, chuyện trước kia đều không truy cứu, cô lần này nhất định phải đưa muội muội đi, đế cơ Nam triều, nữ tử nhà họ Triệu, muội muội của Triệu Cẩn Hoài ta. Tuyệt đối không thể làm thiếp cho người khác!”
Ca ca tính toán mọi việc trong lòng, rất am hiểu đạo lý quanh co, thủ đoạn vẫn luôn ôn hòa, ít khi kiên trì mãnh liệt như vậy, đối mặt với cơn thịnh nộ như mây đen của Tông Tỳ, chỉ nhẹ nhàng che chở ta ở phía sau, hiên ngang như một cây trúc hàn mai trong tuyết.
Tông Tỳ im lặng hồi lâu, nhượng bộ, nguyện ý ban cho ta vị trí đại phi.
Trong lòng ta không có nhiều gợn sóng nhưng lại có nghi hoặc.
Chuyện này mặc dù là do nhà Hoàn Nhan của hắn làm không được chính đáng nhưng thảo nguyên không lập đại phi là lệ cũ từ xưa, nữ đế nhà ai gả đến đều là Yên thị.
Đây chỉ là một cái cớ ta cố chấp với hắn mà thôi.
Bây giờ qua lời ca ca nói, cũng là một cái cớ muốn đưa ta đi.
Ca ca ép hắn ở đây, nếu hắn muốn giữ ta lại, nhất định phải lập ta làm đại phi.
——Nhưng tại sao hắn nhất định phải giữ ta lại?
18
Đêm trước lễ sách phong, ca ca cầm một quân cờ trắng cười nói: “Bởi vì hắn thích muội.”
Ta kinh ngạc trợn tròn mắt: “Ca ca uống say rồi nói bậy sao?”
Ca ca chỉ cười; “Đi sai một nước cờ không được hối hận.” Sau đó đặt quân cờ xuống: “Khanh khanh thua ta một ngàn lượng vàng.”
Ta mặc cho hắn một nước cờ chiếu hết ta, giơ tay đẩy bàn cờ, những quân cờ bằng ngọc cẩm thạch rơi loảng xoảng xuống đất.
Ta giống như hồi nhỏ, quỳ ngồi bên cạnh hắn, gác cằm lên đầu gối ca ca, chớp chớp mắt.
Ca ca lại cười: “Muội muội ta, sao gả chồng rồi lại càng thích làm nũng thế?”
Ta bĩu môi, ta vốn thân thiết với ca ca nhưng từ khi mẫu phi mất, đến lúc cuối cùng tự tay giết chết quý phi rồi đến đây hòa thân, những năm này chúng ta không cố ý bất hòa thì cũng cách xa nhau, chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nương tựa vào nhau, dựa vào nhau mà sống, số lần gặp mặt đều ít, làm sao có cơ hội làm nũng.
Ngày mai ca ca tham gia lễ sách phong đại phi của ta, rồi lại phải đi.
Không biết đời này còn có thời gian thoải mái, thân thiết như vậy nữa không, cho nên dạo này ta càng bám lấy hắn, vô thức lấy ra dáng vẻ tiểu nữ nhi ngày xưa: “Ca ca đừng vòng vo, nhanh nói cho muội nghe đi.”
“Hoàng tổ mẫu đã nói, bất kể là nữ nhân trong thâm cung hay hậu trạch, muốn mưu sinh, trước tiên phải mưu cầu tình yêu, từng bước một của ngươi dệt lưới tình, không sai nhưng thủ đoạn này ngươi dùng được, người khác không dùng được sao? Ngươi có phát hiện Tông Tỳ cũng đang mưu cầu tình yêu của ngươi không?”
Ta sửng sốt, cúi mắt suy nghĩ kỹ, nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng ta không bị hắn ảnh hưởng.”
Ca ca cười hỏi: “Nếu ngươi không bị ảnh hưởng thì năm mới vừa rồi là vì ai mà bệnh?”
Giống như một tiếng búa tạ đập vào tim nhưng đầu óc lại dần dần tỉnh táo.
Ca ca lại nói: “Tông Tỳ lấy sự ra đi thực sự của mình, để kiểm chứng trong lòng ngươi có hắn hay không, dù sao thì là ngươi và ta bày mưu giết hắn, hắn lại là người nằm bên gối ngươi, trong lòng ngươi luôn mang theo sự hổ thẹn, huống hồ ngoài Tông Tỳ ra, thảo nguyên không có người nào lọt vào mắt xanh, trong lòng ngươi khó tránh khỏi cô đơn, sao có thể hoàn toàn vứt bỏ hắn ra sau đầu?”
Đúng vậy… Cho dù ta có vứt bỏ hắn ra sau đầu thì ban đêm hắn cũng có thể đóng giả ma quỷ đến trêu chọc ta!
Người đàn ông này mượn sức đánh, từ khi xảy ra họa Kim ca, đã bắt đầu mưu cầu tình yêu của ta!
Cho nên dẫn dụ ta khuyên Thổ Châu đừng chọn thảo nguyên Bích Tuyết là nơi có địa hình thuận lợi nhất nhưng lại là nơi dân chăn nuôi sinh sống, mà mở chiến ở Mặt Trăng Hà là nơi quan trọng thứ hai!
Hắn đã sớm phòng thủ ở Mặt Trăng Hà rồi! Nếu không phải ca ca cẩn thận, không hề có động thái gì trên mặt, chỉ sợ trận chiến này, những ám vệ, thám tử, quân đội riêng của Nam quốc chôn ở Bắc quốc cũng bị hắn đào ra hết!!
Ta tức giận, đầy mặt xấu hổ, vừa định đứng dậy, ca ca đưa tay vuốt tóc ta, lại ấn ta xuống: “Đi đâu? Đêm trước lễ sách phong vợ chồng không được gặp nhau, cũng không được thấy máu.”
Ta vừa tức vừa tủi, mím môi trừng mắt nhìn ca ca.
Dáng vẻ đó hẳn là tủi thân lắm, ca ca biết ta bị đả kích, trong lời an ủi dịu dàng lộ ra sự bình tĩnh: “Tông Tỳ khó đối phó không phải một sớm một chiều, chúng ta là con cháu họ Triệu liên thủ, nhiều năm như vậy đã từng toàn thắng lần nào chưa?”
Ta quay đầu, chu môi nói: “Ca ca đi nói với Tông Tỳ, ta không làm đại phi của hắn nữa, ta muốn hồi triều.”
Ca ca cười nhạt không nói, thong thả thu lại từng quân cờ, phong thái sáng sủa như trăng rằm: “Vậy là muốn nhận thua, không giống Khanh Khanh của ta.”
“Tông Tỳ tâm cơ thâm sâu, có thể địch mười quý phi, bây giờ hắn lại nắm quyền, nói một câu không muốn cường điệu, ta thật sự không thể.” Thực ra ta biết mình không thể là thật nhưng ngoài ta ra, Nam triều càng không có nữ tử nào có thể chế ngự được Tông Tỳ, không thể cùng ca ca đi cũng là thật.
Có lẽ đối mặt với cục diện đã định, lúc này ta chỉ muốn làm nũng.
Ca ca vỗ tay ta: “Ngốc ạ, nếu trong lòng Tông Tỳ không có muội, sao lại đi mưu cầu tình yêu của muội?”
Ta ngẩng đầu: “Ca ca có ý gì?”
“Với quyền thế hiện tại của Tông Tỳ, thật sự không cần phải giữ một người ranh mãnh như muội ở bên cạnh, không những phải ngày đêm lo lắng đối phó đề phòng, muội lại là thân muội muội của ta, còn không thể tùy tiện giết chết, đổi một tông cơ tộc cơ nào đó, tâm tư của hắn ở hậu cung chẳng phải sẽ tiết kiệm được nhiều hơn sao.”
Ta vẫn ngây người: “Tốn kém mà không có lợi như vậy, quả thực không phải là lựa chọn thường thấy của hắn nhưng ta và hắn đã nhiều lần sống chết với nhau, cho dù ta bị hắn tính kế, hấp dẫn nhưng khi hãm hại hắn cũng chưa từng mềm tay. Hứa cho ta làm đại phi, phải chăng là muốn tính kế ta lần nữa cũng chưa biết chừng.”
“Tình cảm của con người, trong nháy mắt có thể thay đổi, có thể hắn lúc trước muốn chinh phục muội nhưng đến lúc sau, lại thật sự thích muội.”
Ta nhướng mày, tỏ vẻ nghi ngờ sâu sắc, thích ta mà còn lợi dụng ta như vậy, nếu hận ta, chẳng phải là muốn chặt ta ra cho chim ưng ăn.
Ca ca vuốt ve lông mày và đôi mắt ta: “Muội càng lớn càng giống mẫu phi, yên tâm đi, sao trên đời lại có người không thích Khanh Khanh của ca ca chứ?”
19
Ngày mùng 6 tháng 8 năm Vĩnh An thứ 27, công chúa Phúc Trinh được sách phong làm đại phi của thái tử giám quốc Tông Tỳ.
Ta lại mặc áo bào, cùng Tông Tỳ tay trong tay tế trời đất, bái lạy thần Mông Cổ.
Lần trước ta mặc áo bào là khi còn ở Nam quốc được phong làm hoàng thái nữ, Tông Tỳ ở dưới đài nhìn ta từ xa, ánh mắt của chúng ta như sói rượt hổ cắn, giết chóc lẫn nhau.
Lần này, hắn đứng bên cạnh ta, tay trong tay cùng ta đi qua thảm nhung đỏ trải đầy cánh hoa tử đằng, hoa tử đằng vạn dặm đường, sáng sớm liên tục không ngừng, một lần nữa trên bề mặt phô trương hết tình cảm vợ chồng sâu đậm, tình hữu nghị hai nước.
Đoạn đường hoa tử đằng này là ca ca sai người từ Nam quốc mang đến làm quà sách phong cho ta.
Thể hiện vinh quang và sủng ái không ai sánh bằng của ta.
Lần trước, ta ngạo mạn vô cùng khiêu khích Tông Tỳ: “Từ nay ta đấu với ngươi.”
Lần này ta vẫn ngẩng cằm, khẽ hừ với Tông Tỳ bên cạnh: “Cô là hoàng thái nữ duy nhất của Nam quốc, là đại phi đầu tiên của thảo nguyên, là nữ tử không thể coi thường nhất thiên hạ.
Đại vương cưới ta, coi như đại vương có phúc.”
Tông Tỳ nhướng mày, kinh ngạc vì sau khi hoàn toàn thất bại, ta lại nhanh chóng điều chỉnh như vậy, cũng nhất định kinh diễm trước sự tự tin và kiêu ngạo tràn đầy sức sống của ta.
Ta nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, thấy bóng hình rực rỡ của chính mình, cũng thấy ngọn lửa hiếu thắng của Tông Tỳ bùng cháy trong đáy mắt, hắn cười nhẹ, một lần nữa tiếp nhận chiến thư: “Đế cơ nói đúng, thời gian dài đằng đẵng, phúc khí này, vi phu sẽ rửa mắt mà chờ.”
Ta hai tay nâng ấn vàng đại phi, nhìn xuống các sứ giả các nước và mục dân thảo nguyên đến dự lễ, nhìn về phía ca ca của ta.
Đêm qua, giọng nói của ca ca lại vang lên bên tai: “Tình yêu mà muội muốn, đã mưu được rồi, giờ nên muốn những thứ khác đi.”
Bàn tay nóng bỏng của Tông Tỳ phủ lên bàn tay nhỏ của ta, tim ta khẽ run, thứ ta muốn thật sự đã mưu được rồi sao?
Có lẽ vậy…
Cho dù đã mưu được, ta vẫn còn muốn nhiều hơn nữa, ví như hắn và thiên hạ của hắn.
-HẾT-