Công Chúa Hành Phong: Quang Minh Thiên Hạ - Chương 9
11
Không lâu sau, biên giới có chiến sự.
Dương Cảnh Chi chủ động xin ra chiến trường, nhưng phụ hoàng không cho phép, vì ông muốn giữ lại chút huyết mạch cuối cùng của nhà họ Dương. Dương Cảnh Chi không nghe lệnh vua, lên đường ra chiến trường trong đêm.
A Tị tức giận đuổi theo hắn, rồi quay lại mà miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng đã không còn.
Ta hỏi A Tị: “Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
A Tị xấu hổ không giấu nổi, dưới sự truy hỏi liên tục của ta, cuối cùng vừa ngượng ngùng vừa vui mừng mở lời: “Ta cũng không biết nữa, có lẽ là từ lúc huynh ấy ném ngọc bội vào ta. Ta vì muốn báo thù, nên ngày nào cũng đi tìm huynh ấy để trả đũa. Không ngờ, huynh ấy ngày nào cũng tránh ta. Huynh ấy trốn, thì ta đuổi theo…”
Ồ, thật là một câu chuyện chàng chạy, thiếp đuổi, chàng khó lòng thoát thân!
Nghe vậy, ta cảm thấy phấn khích.
A Tị lại hỏi: “Xin lỗi, có phải ta đã c//ướp người của ngươi không?”
Ta ngạc nhiên, không hiểu sao nàng ấy lại nghĩ như vậy.
A Tị thở dài: “Thật lòng mà nói, mỗi lần nhìn thấy hai người bên nhau, ta luôn có cảm giác hai người là một cặp trời sinh.”
“Ta cứ thấy như mối lương duyên này và cả thân phận công chúa của ta đều là ăn tr//ộm mà có.”
Nàng ấy đầy tâm sự. Ta bảo nàng đừng nghĩ như vậy.
“Ta và Dương Cảnh Chi không thể nào thành đôi. Nếu ngươi thật lòng thích hắn, hãy giữ lại một chút tình cảm. Đợi sau khi chiến sự kết thúc hãy quyết định có nên trao trọn trái tim mình không.”
Ta nghi ngờ Dương Cảnh Chi vẫn còn nắm trong tay một đội quân trung thành. Lần chiến sự này có thể cho thấy liệu hắn thực sự tin tưởng phụ hoàng, hay chỉ muốn nhân cơ hội để nắm binh quyền, chuẩn bị cho việc tạo phản.
Ta không muốn A Tị lần đầu trao trái tim lại trao nhầm người.
Chiến sự ở tiền tuyến trở nên cam go, Dương Cảnh Chi nhanh chóng thể hiện vẻ uy phong trong quân đội.
Đúng lúc này, mọi chuyện lại càng thêm phức tạp, khi phủ Triệu Quốc công ở Tây Nam nhân cơ hội nổi dậy.
Khi Vân Hi Nguyệt xuất hiện với vai trò quân sư bên cạnh Triệu Tiểu Công gia, cùng hắn nổi danh, ta chợt thấy lo lắng vô cùng. Điều gì đến cuối cùng cũng đã đến.
Tiểu Công gia cũng đã xuất hiện.
Đã xảy ra chuyện tồi tệ nhất, vậy đành chờ khi tất cả ngã ngũ mới biết hoa sẽ rơi vào tay ai, hươu chet sẽ về tay ai.
Phụ hoàng nổi trận lôi đình, liên tiếp ra thánh chỉ mắng nhiếc kẻ phản nghịch Triệu Quốc Công đầy dã tâm.
Không may là chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra. Tam hoàng tử bị Tiểu Công gia của họ Triệu bắt giữ.
Có Tam hoàng tử trong tay, Tiểu Công gia họ Triệu liên tục giành thắng lợi, chiếm được nhiều tỉnh và tuyên bố trong tay có bốn mươi vạn quân. Họ đánh đến Giang Châu, mà quân giữ thành ở Giang Châu chỉ có ba vạn.
Ba vạn đối đầu với bốn mươi vạn, xem thế nào cũng là thua.
Mọi người ai cũng lo lắng. Ta không hiểu về triều chính, đành hỏi Tiêu Khởi.
Tiêu Khởi trấn an ta rằng chỉ cần Giang Châu giữ vững năm ngày, ba mươi vạn quân triều đình sẽ tới, lúc đó có thể tiêu diệt sạch bọn giặc họ Triệu.
Không phải như vậy.
Trong giấc mơ của ta, quân triều đình bị tiêu diệt hoàn toàn, mà bên Vân Hi Nguyệt không tốn một binh một tốt nào.
Ta giữ chặt Tiêu Khởi, bảo huynh ấy nhất định phải gửi tin đến Giang Châu, khi giao chiến với Vân Hi Nguyệt nhất định phải giả vờ thất bại, rút lui mười dặm, sau đó mới phản công.
Tiêu Khởi nhìn ta, vẻ mặt khó đoán.
Ta biết rằng đây là một quyết định vô cùng lớn đối với huynh ấy. Tin ta, hay không tin ta.
Nếu ta nói sai, mà xảy ra sự cố lớn như vậy, e rằng ngôi vị Thái tử của huynh ấy cũng khó mà giữ được. Huynh ấy nhìn ta chăm chú, rồi đột nhiên đặt tay lên đầu ta.
“Di Quang, ông trời cho muội trở về cung, nhất định là có ý nghĩa riêng.”
Huynh ấy nhanh chóng viết thư, cùng với các tướng quân triều đình bàn bạc chiến lược, vạch ra nhiều kế hoạch phản công sau khi giả bại.
Huynh ấy tin ta, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn phương án phòng bị.
Những lá thư được liên tiếp gửi đến Giang Châu, chúng ta chỉ có thể chờ tin tức.
Ngày thứ năm, bỗng dưng trời biến sắc, cơn gió lớn cuốn qua khắp kinh thành, cát bay đá chạy khắp nơi, làm người ta không mở mắt nổi.
Gió lớn thổi suốt đêm.
Ngày hôm sau, kinh thành phủ dày một lớp bụi đất, các cung nữ, thái giám quét sạch cát bụi, cảm thán thời tiết năm nay sao kỳ lạ đến thế.
Ta bước ra khỏi cửa cung, lòng đầy bất an.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, ta ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy Tiêu Khởi đang chạy đến.
Huynh ấy dáng người cường tráng, khó mà che giấu được niềm vui.
Khoảnh khắc đó, huynh ấy không phải là vị Thái tử chững chạc, mà là một thiếu niên phấn khởi, tràn đầy khí thế.
“Di Quang, muội đã đúng, Giang Châu đại thắng.”
Quân giữ thành ở Giang Châu đã giả vờ thua chạy ra mười dặm, Tiểu Công gia họ Triệu vô cùng vui mừng, lập tức truy kích.
Kết quả, một thiên thạch rơi xuống.
Nó giet chet hơn một nửa trong số bốn mươi vạn đại quân, những người còn lại nhìn thấy lập tức đầu hàng.
Khi Tiểu Công gia họ Triệu truy kích, có gián điệp nghe thấy có người trong quân địch hô to, khuyên Tiểu Công gia đừng đuổi theo.
Tiếc là Tiểu Công gia bị cơn say chiến thắng làm cho mù quáng, không tin lời đó, bị thiên thạch đ//ập trúng. Hiện giờ, cái hố lớn kia vẫn đang bốc cháy dữ dội, Tiểu Công gia không còn mảnh x//ương nào.
Tiêu Khởi cảm thấy vô cùng may mắn.
“May mà nghe theo muội, nếu không, người bị đ//ập thành th//ịt v//ụn sẽ là quân của chúng ta, đến lúc đó, nếu có ai lợi dụng việc này để tấn công phụ hoàng…”
Nói tới đây huynh ấy toát mồ hôi lạnh.
Ta cũng vậy.
Đêm đó, ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ, ba vạn quân giữ thành ở Giang Châu bị thiên thạch đ//ập chet, Tiểu Công gia họ Triệu nói phụ hoàng vô đức, gây ra thiên phạt, không xứng đáng làm vua.
Vì chuyện này, thiên hạ đại loạn, người khởi nghĩa nổi lên khắp nơi.
Trong số đó, nổi bật nhất là quân Dương gia của Dương Cảnh Chi và quân của Tiểu Công gia họ Triệu.
Cuối cùng, Dương Cảnh Chi tiêu diệt Tiểu Công gia họ Triệu, trở thành người quyền lực nhất thiên hạ, tiến thẳng đến kinh thành…
Khi tỉnh dậy, Tiêu Khởi báo cho ta tin tốt thứ hai.
Dương Cảnh Chi không phụ lòng phụ hoàng, hắn đã đánh tan quân địch, trở thành lưỡi d//ao sắc nhất trong tay phụ hoàng.
12
Rõ ràng Giang Châu đã thắng trận lớn, nhưng trong cung lại không tổ chức mừng rỡ linh đình.
Bởi vì khi kiểm điểm binh lính đầu hàng, phát hiện Tam hoàng tử cũng đã chet dưới tảng thiên thạch…
Cảnh phi đau đớn đến ngất đi, phụ hoàng cũng buồn rầu không vui.
Dù ta và A Tị cảm thấy cái chet của Tam hoàng tử là đáng, nhưng cũng không dám nói gì nhiều. Bởi vì, chúng ta nghe rằng Tam hoàng tử bị Vân Hi Nguyệt lừa đến đó.
Hắn, một kẻ vô dụng, cứ tưởng rằng chỉ cần có thân phận hoàng tử thì khắp nơi sẽ là nhà của mình.
Không lâu sau, Dương Cảnh Chi dẫn đại quân triều đình tiêu diệt toàn bộ phản quân, phụ hoàng phong cho hắn làm Trấn Quốc Công, cha truyền con nối, đồng thời ban cho cuộn thư sắt, chỉ cần không phản quốc làm loạn thì bất kể việc gì khác cũng có thể tha tội chet.
Dương Cảnh Chi trở về triều.
Hắn còn mang về một người — Vân Hi Nguyệt.
Lúc đó, Vân Hi Nguyệt bị giam trong xe tù nhân, trên đường bị dân chúng ném rau héo, vỏ trứng, mùi hôi thối không chịu nổi.
Khi nàng ta bị giam vào ngục, nghe nói đã phát đ//iên. Miệng liên tục nói những điều lạ lùng.
“Không thể nào, ta là nữ chính thiên mệnh, sao có thể thua?”
“Các ngươi đều nên yêu ta, Dương Cảnh Chi ngươi nên yêu ta, ngươi nên tạo phản, ta có thể giúp ngươi làm Hoàng đế, ngươi nên phong ta làm Hoàng hậu.”
“Kẻ họ Triệu vô dụng, ta đã bảo hắn đừng theo đuổi nữa, cứ chờ mà xem kịch vui, tại sao không nghe lời, đều là lỗi của hắn! Đều là lỗi của hắn!”
“Tam hoàng tử cứu ta, ta nguyện làm phi của ngươi, nguyện cả đời ở bên cạnh ngươi, chỉ cần ngươi chịu cứu ta.”
“Thần y ca ca, cứu ta, cho ta một liều thuốc giả chet, đưa ta đi, đừng bỏ rơi ta.”
Nàng ta lảm nhảm những điều vô nghĩa, vô cùng đ//iên cuồng. Đôi khi, nàng ta còn nói những điều nghe khá thú vị.
“Ta biết đọc ba trăm bài thơ Đường, có thể góp phần cho các ngươi về thi từ.”
“Ta còn biết bảng tuần hoàn các nguyên tố, biết số Ả Rập, còn biết tiếng Anh, các ngươi có thể phái ta đi sứ ngoại quốc, ta chắc chắn không làm nhục sứ mệnh.”
“Ta còn biết làm xà phòng, làm thí nghiệm hóa học, ta đến từ vài trăm năm sau, chỉ cần thả ta ra, ta sẽ giúp các ngươi tiến bộ.”
Những điều nàng ta nói khiến Tiêu Khởi khá hứng thú, liền lợi dụng những gì nàng ta nói, sai thợ thủ công thử nghiệm.
Nhưng cuối cùng phát hiện, bỏ ra một lượng lớn sức người vật lực, thất bại nhiều hơn thành công, vì dường như có một số thứ bị đứt gãy, dù nghe rất hợp lý nhưng với năng lực hiện tại dường như không thể làm được.
Tiêu Khởi mất hứng, chỉ để vài quan lại nhỏ trong bộ Công tiếp xúc với Vân Hi Nguyệt, nghe xem nàng ta còn nói ra điều gì mới mẻ.
Tiêu Khởi xin phụ hoàng rằng tất cả điều tốt đẹp đều xảy ra sau khi ta trở về cung, xin phong ta làm Hộ Quốc Phúc Xương Công chúa, phụ hoàng lập tức phê chuẩn, đồng thời đại xá thiên hạ, cho cả nước biết về phúc khí của ta.
Ta an tâm rồi, có hai chữ “Hộ Quốc” ở phía trước, cuộc đời này của ta sẽ được yên ổn.
Một ngày nọ, ta bỗng nhiên nảy ra ý muốn đi thăm Vân Hi Nguyệt.
Nàng ta đang giả đ//iên, làm trò đòi ăn đòi uống với các quan lại nhỏ trong Bộ Công.
Vừa nhìn thấy ta, nàng ta lập tức thu lại bộ dạng ngớ ngẩn, ánh mắt tràn đầy hận thù, cả người trở nên tỉnh táo sắc bén.
Ta liền biết, nàng ta chỉ đang giả vờ. Làm sao nàng ta có thể dễ dàng phát đ//iên như vậy.
Ta bảo mọi người lui ra,trong căn phòng giam tối tăm chỉ còn lại ta và nàng ta. Cách nhau qua song sắt, nàng ta bất ngờ lao đến, cố gắng chụp lấy ta qua hàng rào.
“Đều là do ngươi hại, đồ tiện nhân! Nếu không phải vì ngươi, ta đã không rơi vào tình cảnh này. Yên phận làm công chúa của ngươi không tốt sao? Tại sao lại phá hoại việc tốt của ta?”
Ta nhìn Vân Hi Nguyệt: “Làm công chúa thật sự tốt sao? Cuối cùng chẳng phải ta cũng sẽ chet dưới tay ngươi, ngươi vốn dĩ sẽ không để chúng ta sống sót.”
“Ngươi biết? Ngươi lại biết được? Không thể nào, ngươi chỉ là một nhân vật nhỏ trong sách, ngươi không nên biết gì cả, rốt cuộc lỗi là ở đâu? Không thể nào!”
Lần này, nàng ta thực sự phát đ//iên.
Nàng ta ôm đầu, liên tục đ//ập vào tường, rất nhanh sau đó tự mình đ//ập cho ngất đi.
Ta rời khỏi nhà lao, nhìn ánh nắng bên ngoài, lần đầu tiên thật sự thấy nhẹ nhõm.
A Tị đang ngồi trên xe ngựa vẫy tay gọi, khi thấy ta, nàng ấy lập tức rắc lên ngườita chút nước cam để trừ tà, trong xe ngựa cũng đã đốt sẵn hương thơm.
Và người điều khiển xe ngựa lại chính là Dương Cảnh Chi.
Hắn quay đầu lại lễ phép gật đầu chào ta, sau đó liền nhìn A Tị với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Hôm nay muội muốn đi đâu dạo chơi?”
A Tị đếm ngón tay kể ra những nơi muốn đến, Dương Cảnh Chi chăm chú lắng nghe và bắt đầu sắp xếp lộ trình ngay lập tức.
Ta cảm thấy mình đã lên nhầm xe.
“Thả ta xuống, ta không ngồi nữa.”
A Tị kéo ta lại. Dương Cảnh Chi vung roi điều khiển xe.
Ta: “…”
Cặp đôi chet tiệt này. Bọn họ còn chưa thành thân mà đã bắt đầu học theo kiểu phu xướng phụ tùy rồi.
Tiếng cười của A Tị vang lên từ trong xe ngựa, Dương Cảnh Chi đầy hào hứng.
Tâm trạng ta vui vẻ như thể mọc cánh.
Tháng năm dài đằng đẵng, thời gian thật đẹp.
Chúng ta sẽ sống an lành cả đời, nhất định sẽ vậy.
[HẾT]