Công Chúa Hành Phong: Quang Minh Thiên Hạ - Chương 7
09
Vị tiểu thư kia là con gái của ngự sử Lý đại nhân. Nàng không giấu nổi cơn giận, quỳ xuống kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
“Nữ nhi của Vĩnh Khang Hầu phủ này không biết có lai lịch thế nào. Thần nữ chỉ đang trò chuyện với các tỷ muội, nàng ta lại đến muốn mua ngọc bội của thần nữ. Chiếc ngọc bội này là do trưởng bối tặng, thần nữ đeo từ nhỏ, làm sao dám giao dịch với người khác?”
“Nhưng nàng ta lại không ngừng quấy rầy, còn có ý muốn ép buộc mua, nói rằng không lâu nữa nhà thần nữ sẽ gặp tai họa, nếu bán ngọc bội cho nàng ta thì nàng ta sẽ chỉ cho thần nữ con đường sống. Thần nữ không muốn nghe những lời vô căn cứ nên định bỏ đi, nhưng nàng ta không chịu buông tha, vì thế mới suýt ngã. Đầu đuôi câu chuyện là như vậy, mong công chúa minh xét, đòi lại công bằng cho thần nữ.”
Ta nhìn về phía Vân Hi Nguyệt, người đang trốn sau lưng Tam hoàng tử: “Ngươi có gì để nói không?”
Vân Hi Nguyệt lạnh lùng đáp: “Thần nữ chỉ là có ý tốt nhắc nhở nàng ấy một câu, ai ngờ nàng không phân rõ phải trái. Một miếng ngọc bội đáng giá bao nhiêu? Chẳng qua là mượn cớ này để cứu m//ạng, nàng không muốn thì đành thôi vậy, coi như là duyên số không tới.”
Tam hoàng tử cười nhạt: “Vân Hi Nguyệt sẵn lòng xem giúp ngươi là phúc phận của ngươi. Ngươi có biết bản cung nhờ lời nhắc của nàng ấy mà thoát chet không? Nàng ấy đã nói vậy, nhất định nhà ngươi sẽ xảy ra chuyện lớn. Ngươi tiếc một miếng ngọc bội mà bỏ lỡ cơ hội cứu nguy, sau này đừng hối hận. Còn bây giờ thì hãy xin lỗi nàng ấy, chuyện này ta sẽ bỏ qua, nếu không, bản cung tuyệt đối không dung tha.”
Khuôn mặt Lý tiểu thư tái nhợt, đôi môi đỏ nhạt dần sắc, nàng run rẩy, vừa giận vừa xấu hổ, đôi mắt ngấn lệ.
“Thần nữ… thần nữ không có lỗi.” Nàng cắn môi, khuôn mặt kiên định: “Xin công chúa minh xét!”
Là một người thông minh đấy.
Lòng ta nhẹ nhõm, tự tay đỡ nàng đứng dậy.
“Đang yên lành sao phải quỳ? Có quỳ thì cũng là Vân Hi Nguyệt quỳ!”
Ta bình thản nhìn Vân Hi Nguyệt. Nàng ta ngớ người, trên mặt hiện lên nét giận dữ nhưng không dám cãi lại, chỉ có thể nhìn về phía Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử vung tay áo, mặt lộ rõ vẻ không vui.
“Phúc Xương, trong mắt ngươi còn coi ta là hoàng huynh không?”
“Phúc Xương không dám, nhưng hoàng huynh có biết vì sao vị cô nương họ Vân này bị phạt làm khổ sai không?”
“Tam hoàng tử!” Vân Hi Nguyệt đột ngột quỳ xuống, ấm ức cúi đầu: “Điện hạ, thần nữ không muốn đòi lại công bằng nữa, xin điện hạ đừng tức giận, thần nữ muốn rời khỏi nơi này, điện hạ có thể tiễn thần nữ được không?”
Tam hoàng tử nhìn nàng ta, rồi lại nhìn ta, rõ ràng là chột dạ. Hắn lạnh lùng liếc ta, rồi đỡ Vân Hi Nguyệt dậy, chuẩn bị đưa nàng ta rời đi.
Ta điềm nhiên nói: “Vân Hi Nguyệt, bản cung cho ngươi đi sao?”
Vân Hi Nguyệt cắn răng: “Công chúa muốn thế nào?”
“Xin lỗi!”
Tam hoàng tử định nói gì đó, nhưng Vân Hi Nguyệt nhanh chóng ngăn lại, dứt khoát xin lỗi Lý tiểu thư. Nhưng ngay sau khi xin lỗi, nàng ta liền ngất đi, vừa vặn ngã vào lòng Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử vội vàng đỡ lấy nàng ta, giận dữ trừng mắt nhìn ta rồi bước đi vội vàng.
Lý tiểu thư cảm ơn ta, nhưng đôi mắt nàng trống rỗng, trông rất mơ màng.
Ta có phần hiểu được tâm trạng của nàng. Dù nàng có vẻ thắng, nhưng thực chất lại đắc tội với Tam hoàng tử.
Nếu Tam hoàng tử muốn gây khó dễ cho cha nàng, nàng cũng không làm gì được. Mọi chuyện chỉ bắt nguồn từ vài câu nói đơn giản của Vân Hi Nguyệt.
Nhưng nếu nàng không kiên định, thì phải nhẫn nhịn, nuốt trôi cục tức này. Lúc ấy nàng đã quyết định, nhưng sau khi nghĩ lại thì khó tránh khỏi sợ hãi.
Ta hỏi: “Ngươi có tin tưởng cha mình không?”
“Cha thần nữ là người chính trực, cương nghị, luôn làm việc thực chất, là người mà thần nữ kính trọng và tin tưởng nhất.”
“Ngươi đã tin thì còn sợ gì nữa?”
Lý tiểu thư mỉm cười.
“Đa tạ người đã khai sáng, thần nữ đã hiểu rồi. Binh đến thì tướng đỡ, nước dâng thì đất chắn. Thần nữ tin rằng ông trời tự có an bài. Chiếc ngọc bội này là tổ mẫu tặng cho thần nữ, không phải món đồ quý giá, nhưng với thần nữ thì lại rất đặc biệt. Thần nữ xin tặng nó cho người để bày tỏ lòng biết ơn.”
Ta nghĩ rằng, thứ mà Vân Hi Nguyệt muốn hẳn là một vật tốt, liền ra lệnh người nhận lấy.
Lý tiểu thư cảm ơn rối rít rồi rời đi. Dương Cảnh Chi khẽ thở dài: “Vị cô nương họ Vân kia và Tam hoàng tử quan hệ không hề tầm thường.”
Ta nhìn hắn một cách kỳ quái. Hắn ta có lẽ đang ghen tị chăng?
Trong giấc mơ của ta, hắn nên sánh vai cùng Vân Hi Nguyệt, cùng tiến cùng lùi.
Tiệc cài hoa đến đây đã chẳng còn gì đáng xem nữa.
Ta và A Tị sớm trở về cung.
Trên đường về, A Tị không ngừng mắng: “Trước đây ta còn nghĩ tam hoàng huynh là người có khí chất, ai ngờ lại là một cái gối thêu hoa, đầu óc u tối. Một là không biết bảo vệ huynh muội trong nhà, hai là không biết tự trọng, ai đến chui vào lòng cũng đón nhận, cứ như thể chỉ có hắn có tay.”
Ta hiểu nàng đang tức giận điều gì.
Bề ngoài, có vẻ như Vân Hi Nguyệt đã xin lỗi và thua cuộc. Nhưng ai ai cũng biết mối quan hệ của nàng ta với tam hoàng huynh rất thân mật, danh tiếng của nàng ta không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn có thể được nhiều người tôn vinh hơn.
Thế sự là như vậy.
Dù không phải là người tốt hoàn toàn, ta cũng có mặt xấu của mình, và giờ đây ta muốn để mặt xấu đó bộc lộ ra.
Ta sai người truyền bá những chuyện xấu mà nguyên thứ nữ trước khi bị Vân Hi Nguyệt thay thế đã gây ra, cùng với việc nàng ta từng bị bắt vì tr//ộm c//ắp.
Vân Hi Nguyệt đang là nhân vật nổi tiếng khắp Kinh thành, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào nàng ta, nên những chuyện này nhanh chóng được lan truyền khắp nơi mà chẳng mất mấy công sức.
Vân Hi Nguyệt phô trương không quá hai ngày, liền phải đóng cửa từ chối khách, cáo bệnh không ra ngoài.
Tam hoàng tử đã đến tìm ta hai lần, nhưng ta cũng viện cớ bị bệnh để không gặp. A Tị bảo rằng hắn giận đến muốn ngã ngửa, nhưng chẳng thể làm gì.
Ta thấy vui sướng khôn cùng.
Tiêu Khởi tìm cớ mắng Tam hoàng tử một trận, nhưng Tam hoàng tử rõ ràng chẳng hề ghi nhận điểm tốt của huynh ấy, ngược lại còn thêm phần oán hận.
Tam hoàng tử vốn là người như vậy, rất thích thấy người khác chịu thiệt, nhưng bản thân thì chẳng chịu nổi chút bất công.
Chẳng mấy chốc, Tết đến gần.
Trong cung yến tiệc xuyên đêm, ngoài dân gian không có giới nghiêm, không khí vui tươi khắp nơi.
Sau Tết, là lúc quan viên các nơi về triều bẩm báo công việc. Đúng lúc này, tin đồn về việc Lý ngự sử nhận hối lộ bắt đầu lan ra. Trong một đêm, nhà họ Lý bị điều tra, cả gia đình bị bắt giam.
Cũng vào lúc này, ở kinh thành bắt đầu rộ lên chuyện trong tiệc cài hoa hôm ấy, Vân Hi Nguyệt đã nói rằng gia đình Lý tiểu thư sẽ gặp họa, nhưng bị Lý tiểu thư từ chối thẳng thừng.
Thậm chí còn có người nói ta tàn nhẫn, hung hăng, không hề biết lễ nghi, lớn lên ở ngoài cung là không có phép tắc.
Ngược lại, mọi người hết lời khen ngợi A Tị, bảo rằng dù không phải con ruột của phụ hoàng mẫu hậu, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ, cử chỉ đúng mực, là hình mẫu của nữ tử quyền quý kinh thành.
Nghe xong, ta biết rằng đây là kế ly gián. A Tị vô cùng tức giận, nhưng cũng có chút sợ hãi.
“Di Quang, không giấu ngươi, nếu không cùng ngươi đồng cam cộng khổ trong nửa năm ấy, có lẽ nghe những lời này, ta đã tin rồi.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Giờ ta chỉ muốn tìm kẻ lắm lời kia, c//ắt cái lưỡi của hắn.”
Ta nghĩ, mấu chốt của việc này là phải sớm trả lại trong sạch cho gia đình Lý ngự sử. Chỉ cần được minh oan, có thể khiến Vân Hi Nguyệt rơi xuống.
Ta đeo ngọc bội mà Lý tiểu thư đã tặng, đến bái kiến Hoàng tổ mẫu.
Hoàng tổ mẫu không thích ta, bà luôn cảm thấy rằng việc ta lưu lạc bên ngoài là một đoạn lịch sử không mấy vinh quang.
Từ khi về cung, ta chỉ gặp bà một lần.
Lần này, bà cũng từ chối gặp ta, nhưng vị cung nữ truyền lời đột nhiên nhìn thấy ngọc bội của ta, sắc mặt bỗng thay đổi.
“Xin công chúa chờ chút, nô tì sẽ truyền lời lần nữa.”
Chỉ một lúc sau, Hoàng tổ mẫu cung kính mời ta vào, Hoàng tổ mẫu đã ngồi dậy, vừa vào, người đã chăm chú nhìn miếng ngọc bội trên cổ ta.
Hiểu ý, ta kể lại xuất xứ của ngọc bội, rồi kể câu chuyện của Lý tiểu thư theo một cách thú vị cho Hoàng tổ mẫu nghe.
Nghe xong, bà chảy nước mắt.
Hoàng tổ mẫu run run lấy ra một miếng ngọc bội từ người mình, hai miếng ngọc ghép lại thành một chiếc hoàn chỉnh.
Người ôm lấy ngọc bội khóc nức nở, liên tục sai người gọi phụ hoàng đến.
Nhìn thấy bà thất thố như vậy, ta không khỏi kinh ngạc.
Cung nữ vui mừng tiễn ta ra ngoài.
“Đã lâu lắm rồi Thái hậu nương nương chưa được vui như vậy, nhờ phúc của công chúa, Thái hậu nương nương đã tìm lại người tỷ muội thất lạc bao năm.”
Tối hôm ấy, ta nghe tin phụ hoàng hạ chỉ xem xét lại vụ án của Lý ngự sử.
Sáng hôm sau, Lý ngự sử cùng gia quyến đã được ra khỏi ngục, khôi phục thanh danh.
Chiều hôm đó, Thái hậu đích thân xuất cung đến thăm lão phu nhân nhà họ Lý, hai người gặp nhau, ôm nhau khóc ròng.
Ngày tiếp theo, Lý ngự sử được trọng dụng, lão phu nhân nhà họ Lý được phong làm cáo mệnh phu nhân, Lý tiểu thư cũng được phong là huyện chủ.
Sự việc tốt đẹp, khiến người ta hân hoan, ta vui sướng cười không ngừng. Còn Vân Hi Nguyệt thì không được may mắn như vậy.
Lời tiên đoán của nàng ta chỉ đúng trong ba ngày, mọi người bắt đầu nói nàng ta là “mỏ quạ đen”, bị nàng ta tiên đoán là gặp xui xẻo.
Ngay cả Cảnh phi nương nương cũng yêu cầu Tam hoàng tử tránh xa nàng ta, vì Tam hoàng tử lại bị phụ hoàng khiển trách, không lo chính sự, mê đắm nữ sắc, chẳng hề có phong thái hoàng gia, mất hết thể diện.
Lần này, hắn lại bị cử ra ngoài, nghe nói phải đến vùng đất hiểm trở ở Thục quốc.
Cảnh phi khóc hết lần này đến lần khác, nhưng cũng không lay chuyển được quyết tâm của phụ hoàng.
Đêm đó, ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Vân Hi Nguyệt thuận lợi lấy được ngọc bội, nhờ tiên đoán thu phục lòng người, khiến Hầu phủ phá lệ đưa nàng ta tham dự yến tiệc trong cung. Trong yến tiệc, nàng ta được Hoàng tổ mẫu ưu ái, từ đó có lý do để đối đầu với ta và A Tị…
Tỉnh giấc, ta hít sâu vài hơi, mừng vì đó chỉ là một giấc mơ.
Cũng mừng vì Lý ngự sử thật sự trong sạch, nếu không, mọi chuyện đã chấm hết.