Công Chúa Hành Phong: Quang Minh Thiên Hạ - Chương 5
“Di Quang cô nương, còn chuyện gì sao?”
Vân Hi Nguyệt ngạc nhiên.
Ta lạnh lùng nói: “Giao đồ ra đây.”
Sắc mặt nàng ta thay đổi, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị: “Cô nương thật thính tai. Trong lòng ta quả có báu vật, nhưng là của riêng ta, vì sao cô nương lại bắt ta giao ra?”
Ta nhìn thẳng vào nàng ta. Trong người nàng ta có một cây nhân sâm.
Cây nhân sâm này là do ta cực khổ tìm được trong rừng sâu trên núi.
Từ khi cha mất, ta luôn muốn chuẩn bị cho tổ mẫu một thứ gì đó giúp kéo dài tuổi thọ, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy cũng không bao giờ nghĩ đến việc bán nó.
Vậy mà nàng ta lại dám nói rằng đây là đồ của nàng ta?
Ta lạnh giọng: “Ngươi chắc chắn chứ? Vậy ngươi có thể nói rõ cây nhân sâm trong tay ngươi đã bao nhiêu năm tuổi? Ngũ hình như thế nào? Lục thể ra sao không?”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì. Tránh ra, ta muốn đi.” Vân Hi Nguyệt đẩy tay ta và tiến nhanh về phía cửa.
Ta liền vơ lấy mũi tên treo trên tường và ném mạnh ra, mũi tên cắm ngay trước mặt nàng ta, đuôi tên còn khẽ rung rinh.
Vân Hi Nguyệt dừng lại, đôi mắt lộ vẻ kiên định trên khuôn mặt tái nhợt.
“Ngươi định giet người c//ướp của sao?”
Ha! Ta không giet người. Chỉ là bắt tr//ộm thôi.
Ta vỗ tay một cái.
Vài hắc y nhân từ các góc nhà nhanh chóng xuất hiện, vây kín lấy Vân Hi Nguyệt rồi nhanh chóng khống chế nàng ta. Khi bị đè xuống trước mặt ta, sắc mặt nàng ta vẫn còn đầy vẻ bực tức.
A Tị nhanh chóng lấy lại củ nhân sâm rừng từ trong người nàng ta, lè lưỡi trêu chọc: “Tên tr//ộm không biết xấu hổ.”
Khuôn mặt Vân Hi Nguyệt đỏ bừng lên, ánh mắt hiện rõ vẻ phẫn nộ và tủi nhục.
“Ngươi là cái gì chứ? Ngươi cũng chiếm đoạt thân phận của người khác.”
“Ngươi…” A Tị tức giận đến nghẹn lời, không biết phản bác thế nào.
Ta kéo A Tị lại, lạnh lùng nói với Vân Hi Nguyệt: “Không xin mà tự lấy thì mới gọi là tr//ộm. Thân phận của nàng ấy là do cha mẹ ta trao cho, họ nguyện ý trao, nên nàng ấy lấy một cách đường hoàng. Còn ngươi thì sao, làm sao biết được chuyện riêng tư này?”
“Đưa đi nghiêm tra kỹ lưỡng!”
Vân Hi Nguyệt bị dẫn đi. Chẳng bao lâu sau, huyện thái gia cử người đến báo tin.
Họ nói rằng Vân Hi Nguyệt khăng khăng rằng mình chỉ nghe đồn đại mà thôi, dù chịu hình phạt cũng không chịu khai thêm gì khác.
Huyện thái gia đã giam nàng ta vào ngục huyện, phán tội tr//ộm c//ắp và chịu ba năm lao dịch.
Ta rất hài lòng với kết quả này. Ba năm lao dịch qua đi, khi nàng ta trở lại kinh thành, ta có lẽ đã đứng vững chân ở đó rồi.
Đêm hôm ấy, ta mơ thấy một giấc mơ.
Ta thấy Vân Hi Nguyệt gửi tin tức về kinh thành, khiến người trong cung sớm biết đến sự tồn tại của ta và ta bị triệu hồi về kinh thành sớm.
Còn nàng ta thì ở lại đây, gặp gỡ Dương Cảnh Chi, nhận tổ mẫu ta làm bà nuôi và dùng củ nhân sâm nghìn năm để cứu m//ạng Dương Cảnh Chi, kết nên mối tình sinh tử với hắn.
Khi quay lại kinh thành, nàng ta lợi dụng mối quan hệ với tổ mẫu để khiến ta cảm thấy áy náy và tình nguyện để nàng ta lợi dụng.
Lúc đầu, ta là người bị lợi dụng để làm bẽ mặt những tiểu thư quyền quý khác. Đến khi nàng ta leo lên vị trí cao, lại dẫm đạp ta xuống hố bùn.
Tỉnh dậy sau giấc mơ, ta cảm thấy lạnh toát. Một lúc sau mới phân biệt được, rốt cuộc đó chỉ là một giấc mơ…
06
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa.
Nửa năm sau, ta và A Tị đưa tổ mẫu rời khỏi ngôi làng nhỏ nơi chúng ta đã sống nhiều năm.
Hôm đó, đích thân huyện thái gia dẫn người đến đón chúng ta. Đội hộ vệ mặc áo gấm, nha dịch đi theo.
Dân làng kéo nhau tiễn chúng ta từng đoạn đường.
Ở nơi núi non hiểm trở này, thật khó để có một người danh giá xuất hiện, ai cũng muốn “dính” một chút phúc khí của ta.
Trước khi đi, ta đặc biệt đến bái tạ dân làng và nhấn mạnh sẽ hết sức giúp đỡ cho làng quê.
Nhưng nếu có ai muốn mượn danh nghĩa của ta để áp bức người khác, ta cũng sẽ làm theo công lý, tuyệt không dung túng.
Ta bắn ba mũi tên lên cây hoè già để thị uy. Mọi người đều tán thưởng, đồng loạt ba lần quỳ lạy tiễn chúng ta đi.
Lúc đó, ta chợt hiểu tại sao A Tị lại khao khát quyền thế đến thế. Thì ra quyền thế và danh phận thực sự hữu dụng đến vậy.
Chúng ta lên xe ngựa và hướng về kinh thành.
Mười ngày sau mới thực sự đến nơi.
Ở mười dặm bên ngoài kinh thành, ta gặp một nam nhân có ánh mắt rực rỡ – Thái tử Tiêu Khởi. Chính hắn đã cho phép ta giữ lại A Tị và hẹn thời gian nửa năm.
Hắn mỉm cười gật đầu, dẫn chúng ta vào thành.
Dân chúng dọc đường hò reo, ai ai cũng biết Phúc Xương Công chúa thất lạc năm nào của Hoàng đế nay đã trở về.
Đây là lần đầu ta được mọi người chú ý đến vậy, không khỏi hồi hộp.
A Tị nắm chặt tay ta, khẽ nói: “Đừng sợ, đây chỉ là dân chúng thôi. Những con sói mà ngươi đã bắn chet còn hung ác hơn họ nhiều.”
Ta gật đầu mỉm cười với nàng ấy, trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào.
Về cung, phụ hoàng và mẫu hậu mở tiệc chiêu đãi. Ta học theo A Tị, ăn hết mọi món.
Sau bữa tiệc, ta mới có cơ hội ra mắt phụ hoàng mẫu hậu.
Mẫu hậu nhắc lại chuyện năm xưa khi đất nước gặp nạn, bà phải ẩn mình trong trang phục thôn phụ để lẩn trốn. Trên đường lại gặp lũ lụt, trong lúc hoảng loạn bà đã ôm nhầm đứa bé. Khi nói đến đây, bà nghẹn ngào rơi lệ.
Ta cũng thấy lòng mình chua xót, chỉ có thể lên tiếng giải thích rằng cha mẹ nuôi của ta cũng đối xử với ta rất tốt.
Họ biết mình đã ôm nhầm đứa bé nên không dám chuyển nhà suốt hơn mười năm, cố hết sức đem lại cho ta những điều tốt đẹp nhất.
Ta và mẫu hậu khóc òa, còn A Tị đứng bên cạnh trông rất ngượng ngùng.
Ta khẽ kéo A Tị lại, nàng ấy cũng không cầm được mà rúc vào lòng mẫu hậu khóc.
Trong một đêm,ta lại có thêm cha mẹ, có huynh muội, còn có một cung điện riêng để ở. Mọi thứ đều tuyệt vời, chỉ là các quy tắc thật khó học.
Vì Phúc Xương Công chúa đã trở lại, các lời mời dự tiệc nối nhau không ngớt. Ai cũng muốn xem vị công chúa lưu lạc trông như thế nào, nhưng mẫu hậu đều từ chối.
Người cho ta một tháng để học lễ nghi hoàng gia, không được để mất phong thái của công chúa hoàng thất.
A Tị ở bên cạnh dạy ta. Khi ta làm sai, nàng ấy sẽ cười lớn chế nhạo, sau đó lại tận tình chỉ bảo ta.
Nàng ấy nói: “Lý Di Quang, ngươi rơi vào tay ta rồi! Ai bảo trước kia ngươi hà khắc với ta như vậy. Giờ thời thế đảo ngược, đến lượt ngươi phải khóc rồi.”
Nàng ấy thay thế giáo tập của ta, nghiêm khắc chỉ dạy.
Ta nghiến răng, trong lòng hối hận vô cùng: Lúc trước dạy dỗ nàng ấy vẫn còn nhẹ, ta đáng ra nên khiến nàng ấy mệt rã rời, nằm bẹp trên giường không dậy nổi ba ngày mới phải!
Một tháng sau, trong buổi tiệc Bách Hoa, ta diện váy lụa, tay cầm quạt xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ thanh thoát.
Ai cũng đối đãi lịch sự, lời khen ngợi không ngớt. A Tị giới thiệu ta với các tiểu thư quý tộc trong kinh thành.
Những tiểu thư ấy đoan trang, nụ cười hoặc e thẹn hoặc tinh nghịch, ai cũng duyên dáng và không chút nào giống với hình ảnh độc ác, thất thường trong giấc mơ của ta.
Trong giấc mơ, các vị tiểu thư ấy ban đầu cùng A Tị chèn ép ta. Sau khi A Tị qua đời, họ lại quay ra xu nịnh ta và cô lập Vân Hi Nguyệt. Thái độ trở mặt ấy thực sự khó khiến ta liên tưởng tới những con người sống động trước mắt.
Sau buổi tiệc, ta đi thăm tổ mẫu. Bà không quen ở trong cung, nên được sắp xếp ở một tiểu viện trong kinh thành. Tiêu Khởi nói, viện này là quà của huynh ấy dành tặng ta.
Tổ mẫu ở đây trông rõ ràng không quen, bà nghèo khó quen rồi, đã quen làm việc cực nhọc. Đột nhiên không phải làm gì, có người hầu hạ, khiến bà thấy căng thẳng như đi trên băng, cho rằng đây không phải là phú quý dành cho mình.
Nhưng bà cũng không muốn xa ta và A Tị, không muốn lại phải chia ly, nên cố gắng chịu đựng.
Đêm đó, ba người chúng ta ngủ chung trên một chiếc giường.
Tổ mẫu nói: “Đời này có mơ cũng không ngờ các con là công chúa, đây đúng là phúc phần từ bao đời. Giá mà… giá mà…”
Người nghẹn ngào rơi lệ.
“Giá mà cha mẹ con còn sống thì tốt biết mấy.”
Họ đã khổ cả đời, cũng nên được hưởng những phú quý như thế này.
Ta cho người trong viện lui bớt, chỉ giữ lại một ma ma lớn tuổi và một tiểu nha hoàn. Ta dặn dò cả hai, tổ mẫu muốn làm gì thì cứ để người làm, miễn không tổn hại đến sức khỏe thì không cần hạn chế.
Cuối cùng, tổ mẫu cũng cảm thấy thoải mái hơn, tinh thần trở nên vui tươi hẳn lên.
07
Thoáng cái đã đến lễ Trung Nguyên.
Ngày này, ta cùng A Tị ra ngoài thành đ//ốt giấy tiền cho cha mẹ nuôi. Thế nhưng, khi quay lại cung, không khí có gì đó khác lạ, cung nữ và thái giám đều lặng im, né tránh ánh mắt ta, khiến lòng ta có phần nặng nề.
Phụ hoàng và mẫu hậu ngồi uy nghiêm trên cao, bên cạnh có Thái tử Tiêu Khởi, Tam hoàng tử và mẫu phi của Tam hoàng tử – Cảnh Phi nương nương.
Cảnh Phi mỉm cười nói: “Hai vị công chúa đúng là đang độ tuổi như nụ hoa hé nở, nên ra ngoài nhiều để mở mang tầm mắt. Nhưng tuổi trẻ làm gì cũng nên có chừng mực, Hoàng thượng và Hoàng hậu còn đây, sao các con lại ra ngoài đ//ốt giấy tiền? Không nghĩ đến hành động ấy liệu có khiến Hoàng thượng và Hoàng hậu đau lòng hay không à?”
Bà ta lắc đầu nhẹ nhàng, ngọc châu lay động, tiếng thở dài như chim hoàng oanh, tỏ ra như thật sự tổn thương vì hành động của chúng ta.
A Tị á khẩu không nói được lời nào.
Ta nhẹ nhàng kéo tay áo nàng ấy, bình tĩnh nói: “Không biết nương nương làm sao lại nghĩ rằng chúng ta đ//ốt giấy cho cha mẹ nuôi? Ngày này bảy năm trước, quân địch bất ngờ xâm phạm, vô số tướng sĩ nơi biên cương chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Trong trận chiến ấy, chúng ta đã giet được mười vạn quân địch, giành thắng lợi lớn, đến giờ quân địch không dám xâm phạm. Ta chỉ đ//ốt giấy để tưởng nhớ những tướng sĩ đã hy sinh, chẳng lẽ không được sao? Chẳng lẽ họ không đáng để được ghi nhớ?”