Công Chúa Hành Phong: Quang Minh Thiên Hạ - Chương 4
04
Việc của cữu cữu khiến mọi người đều nghĩ ta thực sự có liên hệ gì đó với quan huyện, ngay cả Lý Chính cũng bắt đầu cư xử khách sáo với ta hơn.
Nhân cơ hội này, ta nhờ Lý Chính đứng ra đòi lại mảnh ruộng bị chiếm mất của nhà mình.
Chuyện này phải nói lại từ lâu.
Vài mẫu ruộng ít ỏi của nhà ta, từ khi cha qua đời, chỉ mình ta làm không hết.
Nhiều người trong làng thấy ta và tổ mẫu chỉ là hai kẻ yếu ớt, bèn chiếm chút bên đông, lấy chút bên tây, chiếm đi một nửa số ruộng nhà ta.
Ta và bà từng tìm gặp Lý Chính để nhờ giúp đỡ, nhưng lần nào ông ta cũng tìm cách né tránh.
Lần này, Lý Chính rất vui vẻ đứng ra lấy lại ruộng và yêu cầu những người kia đền bù lại cho ta một ít tiền.
Nhân dịp gần cuối năm, ta cầm tiền đưa A Tị đi xa một chuyến đến huyện mua sắm ít đồ.
Trên chiếc xe ngựa xóc nảy, A Tị đầy vẻ bất mãn.
“Tại sao trước đây không xử lý, đến giờ tưởng chúng ta dựa dẫm vào quan huyện mới xử lý. Đúng là loại quan lại tồi tệ, thật phụ lòng thiên tử, đáng lẽ phải bị cắt chức mới phải.”
A Tị nói không sai, Lý Chính thật không công bằng.
Nhưng ở một số nơi, người công bằng không phải lúc nào cũng có thể trụ lâu dài.
Ta bình tĩnh nói: “Ông ta không phải là người hoàn toàn tốt, cũng không phải là kẻ hoàn toàn xấu. Ta và tổ mẫu ở trong làng chưa từng bị tr//ộm c//ướp, ông ta quản lý an ninh tốt. Còn việc ông ta không đứng ra hoàn toàn bênh vực cho chúng ta, cũng chỉ là theo lẽ thường thôi. Sớm muộn gì ta cũng phải xuất giá, bà cũng sẽ ra đi sớm. Người cao tuổi nhất trong làng chúng ta chỉ sống đến sáu mươi tư, bà đã hơn năm mươi rồi. Việc đứng ra bênh vực chúng ta và đắc tội với những người khác trong làng đối với ông ta không có lợi. Ông ta chỉ đảm bảo chúng ta sống sót, chứ không đảm bảo chúng ta sống tốt.”
A Tị sững người.
Ta tiếp tục nói: “Hơn nữa, trên đời này nào có người hoàn toàn tốt hay hoàn toàn xấu, cả ta và ngươi cũng đều có mặt tốt và xấu, chỉ tùy vào việc cụ thể là tốt hay xấu mà thôi.”
A Tị không nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, buông một tiếng thở dài.
Đến huyện, ta dẫn A Tỷ đi dạo khắp nơi.
Nàng ấy có chút hứng thú với các món đồ trên các quầy hàng, nhưng thấy chúng thô kệch, lại buồn bã đặt xuống, chỉ chọn mấy con vật nhỏ bằng tre đơn giản để chơi, còn mặc cả với người bán.
Ta rất vui mừng, A Tị đã biết tiết kiệm.
Đến trưa, ta dẫn nàng ấy đến Phù Dung Lâu, đây là quán rượu lớn nhất huyện. A Tị đã hai tháng không được ăn ngoài, nên lần này cứ ăn thỏa thích.
Trên đường về, chúng ta còn gói thêm một ít đồ ăn mang theo, thuê một chiếc xe ngựa.
Nhưng vừa lên xe, ta đã bị một con d//ao kề sát vào cổ.
Đó là một nam nhân có đôi mắt sáng, mặc áo xám.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Cô nương đừng động đậy, ta sẽ không làm hại tính m//ạng cô, chỉ cần cô đừng lên tiếng, xin đừng để người khác phát hiện ta trên xe.”
Người đánh xe dường như không biết có thêm người trên xe, vẫn đang bận trao đổi gì đó với những chiếc xe khác.
A Tị lúc này hoảng sợ, lạnh giọng quát nhỏ: “Thả nàng ấy ra, chúng ta sẽ không đi xe này nữa.”
“Cô nương đây xin hãy ngoan ngoãn lên xe, tránh để cả hai chịu khổ.”
Hắn ta cố nén đau đớn, nhưng ta cảm nhận được, hắn ta chắc chắn đang bị thương.
Ta gạt con d//ao của hắn ta ra, bình tĩnh nói: “Làm ơn nhường chỗ chút, người bỏ tiền thuê xe là ta, một mình ngươi chiếm nửa xe là thế nào?”
Nam nhân đó im lặng, nhìn ta với vẻ kỳ quặc rồi xích qua một bên. Ta ngồi xuống, tiện tay kéo A Tị ngồi bên cạnh.
A Tị chưa hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh ta, dù không nói gì nhưng đôi mày cau lại.
Vị nam nhân này, ta đã thấy trong giấc mơ. Hắn là người mà nữ nhân xuyên không yêu thích.
Ban đầu hắn không phải người xấu, nhưng những biến cố đã khiến họ kết hợp lại với nhau, đưa hắn ta tiến vào hoàng cung, lật đổ triều đại và trở thành Hoàng đế khai quốc.
Dù ta không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, cũng không biết tại sao bị thương, nhưng trong mơ hồ, ta cảm thấy mình đã cắt ngang cơ duyên của nữ nhân xuyên không.
Nghĩ đến đây, ta bỗng thấy phấn khích. Nam nhân quay qua hỏi ta: “Cô nương cười gì vậy?”
“Chỉ là muốn cười thôi.”
“Ngồi cùng người lạ, cô không sợ sao?”
“Ngươi sẽ làm hại ta sao?”
Nam nhân im lặng không đáp.
Ta hơi dựa vào phía A Tị một chút.
“Vậy ngươi tránh xa ta ra.”
“Hừ!”
Hắn giận dỗi tựa vào một bên, khoanh tay lạnh giọng nói: “Đến nơi an toàn, ta tự nhiên sẽ xuống xe.”
“Thật là tốt quá.”
Nam nhân ấy như bị ta chọc tức, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng càng cố nghỉ ngơi, hắn ta lại càng phát ra tiếng rên rỉ kìm nén, rồi ngất đi trong phút chốc…
Ta lén vén áo của hắn ta lên nhìn, thấy từ vai xuống ngực được quấn đầy băng gạc, nhưng m//áu đã thấm qua. Ta còn tìm thấy một tấm ngân phiếu giấu sát bên người hắn ta.
Giàu thật đấy!
Ta tiện tay lấy ngân phiếu.
Ngay khoảnh khắc đó, ta nhìn chằm chằm vào ngân phiếu, rồi lại nhìn khuôn mặt hắn, bỗng dưng trong lòng nảy ra ý định: Nếu giờ giet tên này, có phải mọi chuyện sau này sẽ không xảy ra nữa không?
Nhưng rất nhanh, ta bỏ qua ý nghĩ đó.
Giet một người vì những chuyện chưa xảy ra, cũng chẳng khác nào đắm chìm vào m//a đạo.
Hơn nữa, đời người vô lường, ta cũng không chắc rằng giet tên này thì số phận sẽ xoay chuyển như ý mình.
A Tị vội vàng kéo ta xuống xe. Người đánh xe chẳng hiểu chuyện gì, cũng ngừng xe lại.
Không nỡ lòng, ta rút từ xấp ngân phiếu ra một tờ có mệnh giá nhỏ nhất, bảo là để mua lại chiếc xe ngựa từ người đánh xe.
Người đánh xe rối rít cảm ơn, sợ ta đổi ý nên nhanh chóng cầm lấy tờ ngân phiếu rồi rời đi.
Chờ đến khi ông ta đi xa rồi, ta mới hét lớn: “Có ai không?”
Tiếng ta vừa dứt, mấy người áo đen đột ngột xuất hiện từ bốn phía, quỳ xuống trước mặt ta và A Tị.
“Cô nương có gì dặn dò?”
Ta cảm thấy hài lòng, trong lòng đoán chắc rằng Lưu Anh hẳn là cho người ở đây bảo vệ chúng ta. Nếu không, hắn đã chẳng bị bắt nhanh như vậy.
Ta chỉ vào xe ngựa.
“Trên xe có một người.”
Một người áo đen vào xe, lập tức kêu lên kinh ngạc: “Tiểu tướng quân Dương Cảnh Chi!”
Người áo đen nói cho ta biết người này là con trai của Trấn Quốc Tướng Quân, Dương Cảnh Chi. Trấn Quốc Tướng Quân đã tử trận nơi chiến trường, còn Dương Cảnh Chi thì bặt vô âm tín, không ngờ lại gặp ở đây.
Người áo đen bảo chuyện này rất hệ trọng, Dương Cảnh Chi có lẽ là nhân chứng quan trọng, nên họ phải đưa hắn về kinh thành ngay lập tức.
Ta đồng ý. Nhưng trước khi họ đi, ta mượn của A Tị một miếng ngọc bội đặt lên người hắn ta.
A Tị chẳng hiểu gì.
Ta giải thích: “Đặt thứ gì đó lên người hắn, để sau này hắn còn biết ai là ân nhân cứu m//ạng, về kinh còn có thể hỏi xin tiền cảm tạ.”
Thật ra, ta chỉ muốn hắn ta nhớ rõ ai đã cứu mình, sau này đừng làm hại chúng ta.
Dù sau này có thực sự phải đối mặt với binh đao, ta cũng mong mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Người áo đen kéo xe ngựa rời đi, ta và A Tị đành phải đi bộ về nhà. May mà quãng đường cũng không còn xa lắm.
Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện, chẳng thấy cô đơn. A Tị kể chuyện thú vị ở kinh thành, ta kể những câu chuyện vui ở làng.
Cả hai đều nhận ra rằng không ai có một cuộc sống thuận buồm xuôi gió cả.
Không lâu sau, một chiếc xe ngựa hối hả đuổi đến gần, khi đến chỗ chúng ta thì dừng lại, một thiếu nữ trên xe kéo rèm lên, dịu dàng nói: “Hai cô nương xin dừng bước, cho hỏi hai cô nương có thấy một người bị thương đi qua đây không?”
Ta ngoái lại, nhìn thấy nàng ta chính là nữ nhân xuyên không. Nàng ta dường như cũng nhận ra ta, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Nhưng rất nhanh, nàng ta đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười mô tả lại diện mạo nam nhân ấy, rồi nhìn chúng ta với vẻ đầy tự tin.
Ta và A Tị nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
“Chưa thấy qua.”
05
Chúng ta chuẩn bị rời đi thì nữ nhân xuyên không chặn lại.
“Hai vị định đi đâu vậy? Vừa rồi đã làm phiền hai vị, chi bằng để ta tiễn hai vị một đoạn.”
“Cảm ơn ý tốt, nhưng không cần đâu. Cô nương có việc gì thì cứ tự nhiên.”
Nữ nhân xuyên không nhìn chúng ta một lúc lâu rồi gật đầu cáo từ rời đi.
Đợi nàng ta đi xa, A Tị nói rằng nàng không thích nữ nhân này, vì ánh mắt nàng tta nhìn chúng ta lộ rõ vẻ không thiện cảm.
Trực giác của A Tị không sai. Nữ nhân xuyên không này đã chiếm thân phận của một thứ nữ ở Hầu phủ.
Thứ nữ ấy từng phạm sai lầm trong nội trạch, bị đưa ra nông trang và không may chet bệnh ở đó. Khi sống lại, thân thể đó đã bị nữ nhân xuyên không chiếm lấy.
Vì nắm được lợi thế xuyên không, nàng ta tỏ ra am hiểu thế sự, tự cao tự đại, nên xem thường chúng ta là chuyện bình thường. Nhưng…
Ai quy định rằng kẻ tự phụ sẽ chắc chắn sống sót được trong thế gian này?
Ta an ủi A Tị: “Chỉ là một kẻ qua đường thôi, không đáng để chúng ta bận lòng.”
Nhưng ta đã sai. Ta không bao giờ nghĩ rằng khi trở về nhà, người mở cửa lại chính là nữ nhân xuyên không ấy.
Nàng ta tươi cười nói: “Hai vị cô nương, chúng ta thật có duyên.”
Cái duyên này rõ ràng là do nàng ta tự tạo ra. Tổ mẫu ta nói rằng bà thấy một người ngất trước cửa, nên đã cứu người đó vào nhà.
Ta tức giận.
Nữ nhân xuyên không có thể mưu cầu một cuộc sống tốt hơn cho bản thân, nhưng nàng ta không nên lợi dụng tổ mẫu. Điều này có thể sẽ gây phiền phức cho bà.
Trong giấc mơ, nơi nào có mặt nàng ta thì nơi đó sẽ đầy rẫy rắc rối.
Với tài trí của mình, nàng ta có thể thành công thu hút hoàng tử, tướng quân, công tử, thần y, và đủ mọi nhân vật.
Các tiểu thư ở kinh thành, dù trước đây thông minh lanh lợi đến đâu, gặp nữ nhân xuyên không thì như bị mất trí. Họ ghen tị, đố kỵ và mưu hại nàng ta, rồi lần nào cũng bị nàng ta “vả mặt” và mất hết danh tiếng, nhưng vẫn hăng hái không ngừng.
Ta và A Tị cũng từng là một trong số những kẻ bị “vả mặt” ấy. Với bàn tay khéo léo của mình, nàng ta làm cho nước trong kinh thành ngày càng đục ngầu.
Ta để A Tị ở đây cũng để tránh xa nàng ta. Không ngờ nàng ta lại tìm đến tận cửa, còn lừa dối cả tổ mẫu.
Nàng ta cố ý ngất ở cửa nhà ta, có lẽ nghĩ rằng ta đang giấu Dương Cảnh Chi trong nhà.
Hừ! Đã đến đây thì đừng hòng thoát.
Nữ nhân xuyên không tự xưng là Vân Hi Nguyệt. Sau vài câu cảm tạ, nàng ta chuẩn bị rời đi. Ta giơ tay chặn lại.
“Khoan đã!”