Công Chúa Hành Phong: Quang Minh Thiên Hạ - Chương 2
Tối đó, ta mơ thấy cha mẹ về trong giấc mơ.
Thật ra ta đã lờ mờ nhận ra mình không phải con ruột của họ. Có năm, quê ta gặp nạn đói, nhà quá nghèo không còn gì để ăn.
Cha ta lôi ra một chiếc áo nhỏ tinh xảo, nói nếu không còn cách nào khác thì đành phải đem đi cầm. Mẹ không nỡ, nói rằng cầm rồi, sau này sẽ không có gì để làm tin, con bé sẽ về nhà thế nào?
Lúc đó, ta không hiểu mẹ nói đến ai. Nhưng ta đã hỏi người, chiếc áo đó là của ai.
Bà bảo đó là của ta. Khi đó ta không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng thỉnh thoảng nhớ lại, lại thấy có gì đó kỳ lạ.
Năm đó nạn đói, mẹ đã bán tóc cho một phu nhân trong huyện làm tóc giả để lấy tiền mua gạo. Từ đó về sau, bà luôn đội khăn che đầu, đến khi mất, tóc bà vẫn chưa dài đến vai.
Ta giữ A Tị ở lại.
Không rõ vì sao.
Chỉ là, linh cảm bảo ta nên làm vậy.
Ta không muốn tranh giành với nàng ấy, cũng không muốn cha mẹ phải tuyệt tự, càng hi vọng nàng ấy hiểu rằng, nếu không bị trao nhầm, cuộc sống của nàng ấy hẳn sẽ giống như của ta.
Ta không trách nàng ấy hưởng cuộc sống giàu sang mà đáng ra thuộc về ta, nhưng nàng ấy cũng không nên khinh thường ta là quê mùa nghèo khó.
Hôm sau, ta dậy nấu cơm, A Tị cũng dậy.
Nàng ấy đã một ngày một đêm không ăn, chắc là đói lắm rồi, cuối cùng cũng lạnh lùng hỏi ta hôm nay ăn gì?
Ta chỉ vào tủ chén: “Hôm qua ngươi làm vỡ ba cái bát, lãng phí hai bát gạo, nửa rổ rau, hãy nói cho ta tại sao lại như vậy?”
“Bát là do ta trượt tay, gạo là để cho gà ăn, còn mấy rau đó chẳng phải để cho heo ăn sao?” Nàng nói với giọng kiêu ngạo.
Nhưng ta biết, nàng ấy đang nói dối.
Tổ mẫu chắc chắn đã bảo nàng ấy, gạo và rau là dành cho người ăn. Nàng ấy chính là cố ý phá rối.
“Ngươi muốn gây rối để ta cho ngươi về nhà sao?”
Nàng không nói gì, nhưng biểu hiện chột dạ cho thấy đúng là nàng có ý định đó.
Ta quay đầu đi, không nổi giận như nàng mong đợi mà bình tĩnh nói: “Muốn ăn cơm thì được, lát nữa đi cắt cỏ cho heo cùng ta.”
“Cái gì?”
A Tị tròn mắt nhìn ta: “Lý Di Quang, ngươi đừng hòng, ta sẽ không làm những việc bẩn thỉu như vậy.”
“Tùy ngươi!”
Nói xong, ta bận rộn tiếp. Ta kiểm soát phần ăn rất kỹ, ta và tổ mẫu ăn hết sạch, không dư thừa bát nào.
Chỉ là trong bữa ăn, ta không thể không nghĩ đến những chuyện vẩn vơ.
Ta tên là Lý Di Quang. Cha mẹ ta không biết nhiều chữ.
Khi đặt tên cho ta, họ cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Họ không muốn đặt cho ta một cái tên giống như những đứa trẻ khác trong làng như Hoa, Đào, hay Liễu, nhưng cũng không quen ai có học thức.
Một lần, cha đến huyện bán da thú, nghe thầy kể chuyện về Tây Thi, tên là Di Quang, một đại mỹ nhân thời xưa.
Ông liền ghi nhớ và khi về nhà đã đặt tên ta là Di Quang.
Từ đó, ta có cái tên Lý Di Quang.
Sau này, làng ta có một tiên sinh nghe tên ta, chỉ cười.
Đến khi ta biết đọc viết, mới hiểu, cha ta biết Tây Thi là một mỹ nhân nhưng không biết cuộc đời bà gian truân.
Tiên sinh nhân hậu, không kể cho cha ta nghe điều đó. Đến khi ông qua đời, ông vẫn tin rằng đó là cái tên rất đẹp, xứng với ta.
Ta sống như trước, không để A Tị ảnh hưởng đến mình. Và A Tị quả là có sức chịu đựng, nàng cắn răng nhịn đói suốt ba ngày.
Đêm thứ ba, ta bị đánh thức bởi tiếng thút thít nén lại.
Ta lắng nghe. Tổ mẫu khe khẽ nói: “Nó khóc rồi.”
“Người nghe nhầm rồi, đó là chuột kêu.”
Bên cạnh vang lên giọng nói giận dữ của A Tị: “Ngươi mới là chuột kêu, cả nhà ngươi đều kêu như chuột.”
Ta không nhịn được cười. Tổ mẫu cũng cười.
Ta cầm đèn đến, ngồi ở đầu giường A Tị: “Ngươi khóc lóc gì thế?”
“Không lẽ ta không được khóc sao, ta đã ba ngày không ăn gì rồi, ta chưa bao giờ phải chịu đói.”
“Hà, ta cũng đã ba ngày chưa ngủ ngon, ngày đầu ngươi kêu có chuột, ngày thứ hai bụng ngươi réo to, hôm nay ngươi lại khóc…”
“Ngươi coi thường ta, ngươi muốn so khổ với ta sao?”
“À, không đâu, ngươi khổ nhất, chẳng ai khổ bằng ngươi, cả nhà chỉ có ngươi là khổ nhất.”
“Lý Di Quang!!!” Nàng ấy tức đến mức khóc to hơn.
Ta cố nén cười, nhẹ nhàng ôm nàng ấy. A Tị định vùng vẫy, nhưng ta thường ngày làm việc, sức lực lớn, ôm chặt đến mức khiến nàng ấy không thể cử động.
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng, nàng ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tổ mẫu lúc này bưng tới một bát cháo loãng, món đơn giản nhất và dễ làm nhất.
Bà nhìn A Tị đầy yêu thương và đút cho nàng ấy từng muỗng. A Tị chần chừ, nhưng cơ thể thành thật hơn miệng. Vừa húp ngụm cháo đầu tiên, nàng ấy đã ngoan ngoãn hơn.
Nàng cầm bát, dùng muỗng ăn nhanh, suýt chút nữa bỏng miệng.
Vừa ăn vừa khóc: “Ngon quá!”
Ta và tổ mẫu đều mỉm cười.
Sáng hôm sau, ta và tổ mẫu thức dậy sớm như thường lệ, không ngờ A Tị cũng dậy. Nàng ấy hơi đỏ mặt, nhưng vẫn kiêu ngạo ngẩng cằm lên.
“Ta không muốn mắc nợ ngươi, ta sẽ làm việc cùng ngươi, ngươi đừng hòng để ta phải nhịn đói nữa.”
Ta chỉ đáp một tiếng “Ừ”.
Nói ai cũng nói được, nhưng làm được hay không thì là chuyện khác.
Mùa đông phải chuẩn bị cỏ khô cho lợn, triều đình có quy định mỗi nhà phải nuôi lợn, nuôi gà, nên cỏ cho lợn nhà nào cũng thiếu.
Gần nhà cỏ đã cắt hết, chỉ còn cách đi xa.
Khó khăn lắm mới đến nơi, ta đưa cho A Tị một con d//ao, còn phải chỉ cho nàng cách dùng.
“Thực ra, làm cùng ngươi còn mệt hơn tự làm.”
Mặt nàng ấy đỏ lên, không muốn làm. Ta cảm thấy nàng vẫn không thể buông bỏ sĩ diện, nghĩ rằng làm những việc này sẽ hạ thấp mình.
Nhưng trước việc chuẩn bị cho mùa đông, sĩ diện chẳng đáng gì. Người nghèo, sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Ta đi chặt củi, còn nàng ấy thì chậm chạp cắt cỏ, dần dần cũng quen tay.
Nhưng chỉ nửa canh giờ, nàng đã:
“Ái da” chảy m/á/u rồi.
“Đau quá.”
Nàng ấy nhìn ta đầy mong đợi, dường như hy vọng ta sẽ nói hai từ “về nhà.”
Làm sao có thể chứ.
Ta đã phát hiện ra một cây cỏ cầm m/á/u gần đó, bẻ cây cỏ xuống, đặt lên hòn đá, đập dập nó bằng chiếc rìu, sau đó đắp lên ngón tay nàng ấy, rồi băng lại bằng vải bông.
Rất nhanh, m//áu đã ngừng chảy.
“Tiếp tục làm việc đi.”
A Tị: “……”
Đến khi mặt trời lên cao, chúng ta mới xong việc và về nhà. Ta mang củi, còn A Tị mang cỏ cho heo.
Nàng ấy không mang nổi nhiều nên chỉ có thể mang một ít về trước. Khi chúng ta quay lại để lấy phần còn lại thì phát hiện toàn bộ đã biến mất.
A Tị tức đến rơi nước mắt.
“Là ai đã vô liêm sỉ c//ướp đồ của ta chứ, chẳng lẽ không biết tự đi c//ắt sao? Tay ta còn bị thương, sao lại c//ướp đồ của ta, hu hu hu…”
A Tị khóc rất thương tâm. Ta cũng giận.
Ta nói: “Đi theo ta.”
Mỗi thợ săn giỏi đều là người tài giỏi trong việc lần theo dấu vết. Ta phân tích những dấu vết xung quanh, dẫn nàng ấy theo một hướng, quả nhiên trên đường thấy một người đang mang cỏ cho heo.
Ta không quen người đó. Vừa thấy người kia, A Tị đã vội hét lên.
“Chính là cỏ ta cắt, ta nhận ra bông hoa đó.”
Chúng ta chặn người kia lại. Người đó rất hoang mang nhưng lại coi thường vì chúng ta là hai nữ nhi, chẳng quan tâm.
“Chó tốt không cản đường, tránh ra, nếu không cẩn thận ta đ//ánh chet hai ngươi đấy.”
Người này không biết lý lẽ, nên ta cũng không cần khách khí. Ta rút ná bắn đá ra, lạnh giọng nói: “Để đồ xuống, nếu không một viên đá sẽ khiến ngươi mù mắt.”
“Ngươi dám thì b//ắn thử xem!”
Ta chưa từng nghe lời thách thức nào vô lễ đến thế, ngay lập tức b//ắn một viên đá trúng đầu gối của hắn ta. Hắn ta quỳ xuống, kêu la, ôm lấy đầu gối lăn lộn.
Ta và A Tị nhanh chóng c//ướp lại bó cỏ. Nàng ấy nhanh chóng mang cỏ trên lưng, quay người chạy.
Ta vừa chỉa ná vào hắn ta vừa lùi lại. Khi nhận thấy đã hoàn toàn an toàn, chúng ta cười phá lên.
Cười mãi, A Tị lại bật khóc.
“Ta chưa bao giờ nghĩ, có một ngày lại tranh giành với người khác chỉ vì một bó cỏ, nếu sau này trở về kinh thành, người khác biết được, chắc chắn sẽ cười chet mất.”
Có lẽ nàng ấy đang nói về những tiểu thư quý tộc ở kinh thành.
Ta không biết phải nói gì. Không sống trong hoàn cảnh đó, ta không thể cảm nhận giống nàng ấy.
Nhưng, cha mẹ từng nói với ta một câu.
“Vì để sống, làm những điều này không có gì đáng xấu hổ.”
A Tị ngừng khóc. Nàng ấy nhìn ta, không nói gì, đôi mắt sáng ngời như bầu trời sau cơn mưa.
Ngày hôm đó, ta mang bó cỏ, kéo A Tị cùng nhau về nhà.
Tổ mẫu đứng chờ chúng ta ở cửa.
Đôi mắt người nheo lại như sắp không còn thấy rõ nữa, nhưng nụ cười thì vẫn nở rộ như vậy.
Thật đẹp!