Công Chúa Hành Phong: Quang Minh Thiên Hạ - Chương 1
01
Sau khi tỉnh dậy, tổ mẫu nói rằng có người tìm ta ở ngoài cửa.
Bà tỏ vẻ bồn chồn, bàn tay khô ráp nắm chặt lấy tay ta, ánh mắt đầy cảnh giác.
Những người ngoài cửa rõ ràng là những quý nhân mà chúng ta thường ngày không thể nhìn thấy.
Người đứng đầu có làn da trắng, tuy tuổi khá cao nhưng không có râu. Ông ấy cười, ánh mắt sắc bén, lời nói không cho phép ai nghi ngờ.
Ông ấy lịch sự nói muốn nói chuyện với ta một lát.
Tổ mẫu đứng chắn trước ta, ta nhẹ nhàng vỗ vai bà, trấn an rằng sẽ không có gì, rồi đi theo ông ấy đến một nơi yên tĩnh.
Trong lúc chúng ta di chuyển, những người ông ấy mang theo đã nhanh chóng tản ra xung quanh, tự động cảnh giác, không cho ai đến gần, trông rất chuyên nghiệp.
Người mặt trắng tự xưng là Lưu Anh, bảo ta gọi ông ấy là Lưu quản gia.
Ông hỏi ta nhiều điều vụn vặt như: năm nay bao nhiêu tuổi, gia đình đối xử với ta thế nào, cha mẹ mất khi nào, ta và tổ mẫu sống ra sao.
Ta ngoan ngoãn trả lời từng câu một.
Ông ấy trầm ngâm một lúc, nói: “Nếu không nhầm, sẽ có một cơ hội tốt đến với ngươi, ngươi chỉ cần ở nhà đợi thôi.”
Ông ấy đưa cho ta một túi bạc, bảo ta cứ ở nhà yên tâm chờ, rồi mang người rời đi.
Cái túi đựng bạc ấy còn tinh xảo hơn cả chất liệu trang phục của các quý nhân mà ta từng thấy qua.
Mọi thứ đều trùng khớp với cảnh trong giấc mơ của ta.
Sau khi quay về, ta trằn trọc không ngủ được suốt đêm. Tổ mẫu dường như cũng nhận ra điều gì đó.
Người muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng tổ mẫu đã nước mắt, bà nắm tay ta và nói: “Ta đã để con chịu nhiều thiệt thòi rồi.”
Người lặp đi lặp lại câu nói đó rất nhiều.
Ta an ủi bà: “Cha mẹ đối với con rất tốt, người cũng vậy, chẳng có gì là thiệt thòi cả, trong làng chỉ mình con biết đọc biết viết, gia đình mình đã dốc hết sức để mang lại cho con điều tốt nhất, người đừng nghĩ nhiều, con sẽ không bỏ rơi người, con đi đến đâu sẽ mang người theo đến đó.”
Ba ngày sau, những người đó lại đến.
Lần này, từ chiếc xe ngựa xa hoa một cô nương ăn mặc lộng lẫy bước xuống. Nàng nhìn xung quanh một chút, trong ánh mắt không giấu nổi sự khinh thường.
Nàng cười nhẹ, rồi không thèm để ý đến ta nữa.
Ta nhìn về phía Lưu Anh. Lưu Anh giải thích cho ta và tổ mẫu về đầu đuôi câu chuyện.
Ông ấy nói sơ lược, không nhắc đến cung đình, cũng không nhắc đến Hoàng hậu.
Chỉ nói rằng năm đó có một vị quý nhân và mẹ ta trong lúc loạn lạc đã bế nhầm con, nay tìm được ta, tất nhiên phải đưa ta về.
Cô nương hôm nay đến chính là thiên kim giả đã sống dưới gối vị quý nhân kia nhiều năm, đã có tình cảm, dự định sẽ nuôi cả hai chúng ta cùng nhau.
Ông cười nói: “Người chắc sẽ không bận lòng chứ?”
Ông ấy tự tin, cho rằng chắc chắn ta sẽ đồng ý.
Ta nhìn tổ mẫu, bà đang nhìn cô nương ấy, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận, quay lưng đi với vẻ không kiên nhẫn.
Đúng vậy.
Nàng lớn lên trong sự giàu có, xem thường ta, cũng xem thường tổ mẫu. Nhưng tổ mẫu rõ ràng đã nhìn thấy dấu vết của cha ta trên gương mặt nàng, đôi mắt bà đỏ hoe.
Lưu Anh nói tiếp: “Người là người nhân từ, quý nhân sẽ đối đãi tốt với tổ mẫu người, để bà được dưỡng lão. Nhưng vì người, tốt nhất bà nên ở lại đây, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Ta hiểu rồi.
Ta ngẩng đầu kiên định nhìn Lưu Anh, bình tĩnh nói: “Nếu muốn ta quay về thì được thôi, nhưng hãy để nàng ấy ở lại làng cùng ta trong nửa năm. Nếu không, các người cứ quay về đi, ta sinh ra số mệnh hèn kém, không gánh nổi sự giàu sang này.”
“Chuyện này sao có thể được?”
Người phản đối đầu tiên chính là cô nương ấy. Đôi mắt hạnh của nàng trợn tròn, tức giận và giận dỗi, tay nắm chặt khăn tay, vặn xoắn mạnh mẽ.
Ta không trả lời, mà dìu tổ mẫu quay về nhà.
Về đến nhà, đóng cửa lại.
Bà đã khóc hết nước mắt.
Bà nắm lấy tay ta, nói: “Quang Quang, con phải về, đó là nhà của con, tổ mẫu có tiền rồi, tự nhiên sẽ sống tốt.”
Bà nói dối. Bà đã lớn tuổi, thứ bà cần không phải là tiền bạc, mà là mong có người bên cạnh bầu bạn.
Hai người cháu gái, không giữ được ai, dù bà có nhiều tiền đến đâu cũng không hạnh phúc.
Ta không biết vì sao trong giấc mơ mình không đưa tổ mẫu về kinh thành, nhưng bây giờ ta sẽ không làm như vậy. Ta đi đến đâu, sẽ mang tổ mẫu theo đến đó.
Lưu Anh đến thương lượng vài lần nữa, ta đều không bận tâm. Sự có mặt của ông ta đã thu hút sự chú ý của dân làng, nên ông không thường xuyên đến nữa.
Một đêm nọ, ta vừa ngủ không lâu, chợt phát hiện trong phòng có người. Giật mình tỉnh dậy, liền thấy một nam nhân ăn mặc lộng lẫy đứng yên lặng trong phòng.
Vị nam nhân mày mắt tuấn tú, trông rất đẹp trai. Hắn hỏi ta: “Vì sao nhất quyết giữ A Tị lại? A Tị ở lại đây chỉ làm phiền ngươi, chẳng phải sống cuộc sống giàu sang tốt hơn sao?”
Lúc này ta mới biết, cô gái đó tên là A Tị.
Ta không biết nói gì, nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói: “Nàng ấy xem thường ta, cũng xem thường xuất thân của mình, nhưng con người không thể quên đi nguồn gốc, có như vậy mới có nơi để trở về.”
“Tốt! Nói hay lắm!” Hắn vỗ nhẹ lòng bàn tay, ánh mắt bừng sáng: “Không quên nguồn gốc, mới có chốn trở về, câu này thật hay, ta sẽ làm như ngươi muốn, nửa năm sau, chúng ta gặp lại.”
Hắn kéo chiếc áo choàng, mở cửa, bước chân nhẹ nhàng rời đi. Ta nằm xuống, cả đêm không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, ta như thường lệ dậy quét sân, cho gà, ngỗng và heo ăn.
Có người gõ cửa, ta mở cửa liền thấy một người ăn mặc như dân quê, mang theo bọc vải thô, trên mặt đầy vẻ uất ức – chính là A Tị.
Nàng ấy ấm ức đỏ hoe mắt.
“Bây giờ ngươi đã hài lòng chưa!”
02
Không có gì để hài lòng cả.
Trong giấc mơ, nàng ấy chet rất th//ảm, ta cũng chet th//ảm.
Số phận giống nhau đã gắn kết ta và nàng ấy với nhau, ta muốn nhìn rõ xem tính cách của nàng ra sao, cũng muốn giữ lại cho bản thân một con đường sống.
Ta nhận lấy hành lý, dẫn nàng ấy vào nhà và sắp xếp chỗ ngủ cho nàng. A Tị vừa ngạc nhiên vừa uất ức.
“Ta sẽ ở đây sao? Còn phải ngủ chung giường với ngươi?”
A Tị nhìn ta với ánh mắt đầy khinh bỉ, có lẽ nàng thấy ta bẩn thỉu, không đáng để nằm chung giường với mình.
“Ta sẽ ngủ cùng tổ mẫu, còn ngươi thì ngủ một mình.”
Lúc này nàng ấy mới hài lòng, nhưng nhìn đồ đạc đơn sơ thô kệch trong nhà, nàng ấy lại tỏ vẻ khó chịu.
“Ngươi có biết trong cung… khụ khụ… nhà giàu có thế nào không, rõ ràng có thể sống tốt, ngươi lại cố chấp như vậy. Dù ta không phải con ruột của cha mẹ, nhưng họ đối xử với ta như con đẻ. Nếu ta về kể vài điều gì đó, ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Ta nghe đến phát chán.
Đã đầu đông rồi, ta phải nhanh chóng lên núi hái ít rau dại và săn bắt chút thịt thú rừng.
Đi lên rồi xuống núi mất hai canh giờ, trời lại nhanh tối, ta thật sự không có thời gian nghe nàng phàn nàn.
Ta cắt lời A Tị.
“Có vẻ như ngươi không đói, vậy thì đừng ăn bữa sáng nữa, ta phải đi ra ngoài một chuyến. Tổ mẫu chân yếu tay mềm, ngươi hãy trông nom bà cho tốt, có việc gì thì đi tìm Trương thúc hàng xóm.”
Ta đeo giỏ sau lưng, mang theo cung tên, ghé vào tai tổ mẫu dặn dò nhỏ: “Đừng mềm lòng bà nhé.”
Tổ mẫu nắm lấy tay ta, khẽ cười. Bà vui lắm.
Ta yên tâm rời khỏi nhà, lên núi. Kỹ năng săn bắn của ta là do học từ cha.
Cha ta là thợ săn nổi tiếng gần xa. Khi nhập ngũ, ông bị qu//è một chân, từ đó việc đi lại trở nên khó khăn, nghề săn bắn phải giao lại cho ta.
Năm ông mất, gia đình đã phải bán hết gà vịt để chữa bệnh. Ông muốn uống chút canh thịt, ta khó khăn lắm mới săn được một con thỏ mang về, thì ông đã ra đi.
Kể từ đó, ta chăm chỉ học bắn cung, cuối cùng cũng có thể cùng tổ mẫu ăn một chút thịt vào mùa đông.
Ta kiểm tra vài cái bẫy trên núi, vận may không tốt, không có gà rừng hay thỏ nào mắc bẫy.
Ta vừa hái rau dại, vừa đợi vận may. Đến khi từ núi về nhà, trời đã tối đen.
Tổ mẫu đang đứng đợi ta ở cửa.
Dù bà cố gắng cười, nhưng qua bao năm sống cùng nhau, chỉ cần nhìn ánh mắt, ta đã biết hôm nay người ở nhà không thoải mái.
“A Tị đâu rồi ạ?”
“Trong phòng, hôm nay con vất vả rồi, ăn chút gì đi.”
Tổ mẫu múc cơm cho ta, ta đếm số bát, thiếu mất mấy cái. Lại nhìn vào thùng gạo, đã vơi đi nhiều. Rổ rau cũng thiếu mất một nửa.
Ta im lặng, không nói gì, rồi cùng bà sắp xếp rau dại đã hái về, để vào giỏ tre, đợi ngày mai đem phơi.
Người nhà nông mùa đông chẳng có gì để ăn, chỉ dựa vào rau dại, dưa chua mà chống chọi.
Sau khi dọn dẹp xong, ta và tổ mẫu đi ngủ, không hề nhìn đến A Tị một lần. Tổ mẫu lo lắng, nhỏ giọng nói: “Cả ngày nay nó chưa ăn gì, cơm bà nấu, nó không chịu ăn.”
“Vậy là nàng không đói, chúng ta ngủ đi! Đừng nghĩ nhiều.”
Tổ mẫu thở dài, trằn trọc suốt đêm. Ta thì mệt rồi, ngủ rất ngon.
Đến nửa đêm, nghe thấy tiếng hét chói tai.
Là A Tị.
Ta cầm đèn qua xem. Chỉ thấy nàng sợ hãi ôm chặt chăn, còn đang hét ầm ĩ.
“Chuột, chuột, có chuột.”
Ồ! Chuột đã chạy mất rồi, đương nhiên chẳng thấy gì nữa.
Nàng ấy vừa tức vừa giận, nhìn ta đầy oán hận.
“Đều tại ngươi, ngươi biết rõ ta không chịu nổi khổ cực thế này.”
“Không chịu được, là vì ngươi chưa đói thôi.”