Công Chúa Hành Phong: Nguyệt Vô Dạng Phủ - Chương 8
22
Nhưng Dương thần y rõ ràng là người kiên nhẫn hơn ta, ông khẽ dặn dò tiểu đồng bên cạnh vài câu, rồi chăm chú nhìn Triệu Đoan Hoa.
Ông lạnh lùng nói: “Lão phu đã làm gì mà bị quận chúa ép buộc như vậy? Lão phu chỉ muốn làm rõ mọi chuyện, tránh bị kẻ có tâm lợi dụng, chỉ có vậy thôi. Nhưng quận chúa lại tránh nặng tìm nhẹ, không chịu trả lời câu hỏi của lão phu, chỉ biết khóc lóc. Nước mắt của quận chúa có thể có tác dụng với người khác, nhưng lão phu đã quen nhìn sinh tử, với lão phu, nước mắt vô dụng. Lão phu chỉ hỏi một câu, ai đã bắn trúng phò mã?”
Triệu Đoan Hoa đỏ bừng mặt, nước mắt lưng tròng, khóc lóc thật đáng thương.
Tiểu đồng từ xa chạy tới, lớn tiếng nói: “Sư tổ, đã hỏi rõ rồi, là quận chúa bắn trúng phò mã, nàng cố tình nhắm vào tim mà bắn!”
Triệu Đoan Hoa kinh hãi: “Ta không cố ý, ta chỉ vô tình mà thôi.”
Dương thần y sa sầm mặt: “Lão phu ghét nhất kẻ dối trá, thiếu trách nhiệm. Quận chúa gây họa lại đổ lỗi cho công chúa muốn giet mình, phẩm chất như vậy, lão phu không dám qua lại, quận chúa xin mời về.”
“Nhưng phò mã có thể chet…” Triệu Đoan Hoa dường như thực sự lo lắng cho Tạ Vô Dạng.
Dương thần y cười lạnh: “Đó chẳng phải chính là điều quận chúa mong muốn sao?”
Trong vòng một ngày, cả kinh thành đều biết, Triệu Đoan Hoa muốn giet Tạ Vô Dạng, muốn giet phò mã của ta.
Có người nói, Triệu Đoan Hoa ghen tỵ với tình cảm của ta và phò mã, nên cố tình làm vậy.
Cũng có người nói, từ khi Triệu Đoan Hoa đến kinh thành, tình cảnh của ta ngày một tệ hơn, rõ ràng quận chúa ganh ghét công chúa là thật.
Nghe những lời đồn từ phố phường, ta nghĩ, cuối cùng cũng có người nhìn rõ rồi, thật tốt.
Tối hôm đó, Dương thần y mượn ánh trăng đến phủ công chúa.
Ông liên tục xin lỗi vì đến muộn. Ta cảm kích trong lòng, thực ra ông đâu có đến muộn.
Tiểu đồng của ông đến phủ công chúa việc đầu tiên là hỏi về chi tiết chẩn trị của ngự y, biết được viện chính Thái y viện đã đích thân chẩn đoán, tiểu đồng mới yên tâm, còn mang theo thuốc mỡ đặc chế.
Sau khi Tạ Vô Dạng dùng thuốc, bệnh tình đã giảm đi nhiều. Ông ở lại hiệu thuốc kìm chế Triệu Đoan Hoa, là để giúp ta xả giận.
Ta cúi đầu thi lễ với ông, nghẹn ngào trong cổ họng. Ông vội đỡ ta dậy, vào trong bắt mạch cho Tạ Vô Dạng.
Suốt nhiều ngày liền, ban ngày ông lạnh lùng đối phó với Triệu Đoan Hoa, ban đêm lại đến xem bệnh cho Tạ Vô Dạng, an ủi ta hãy yên lòng.
Trong khoảng thời gian đó, dù phải đối mặt với sức ép từ mẫu hậu và Thái tử, ông không hề lay động.
Dù Lý Thừa Trạch đe dọa sẽ phá hủy y quán của ông, ông chỉ cúi mình đáp: “Thái tử tùy ý, lão phu chỉ cầu chúc Thái tử không bệnh, không tai họa, một đời bình an.”
Lý Thừa Trạch nghẹn lời. Trên đời này, kẻ tầm thường thì nhiều, còn thần y lại hiếm có.
Ngay cả hắn cũng không dám đảm bảo mình sẽ không bệnh tật, cuối cùng đành tức giận bỏ đi. Dương thần y đối đãi với ta như thế, ta sao có thể khiến ông thất vọng?
Ta đệ đơn kiện Triệu Đoan Hoa và La Thần lên Kinh Triệu phủ, Kinh Triệu phủ giam giữ La Thần nhưng không dám làm gì Triệu Đoan Hoa, chỉ có thể đẩy vụ án lên Đại Lý Tự, mà Đại Lý Tự lại chuyển lên Tông Nhân Phủ, không ai dám xét xử vụ này.
Nhưng ta không quan tâm, ta muốn mọi người đều biết: Triệu Đoan Hoa và La Thần công khai bắn trọng thương phò mã, muốn lấy mạng phò mã.
Mẫu hậu truyền ta vào cung, ta lấy cớ bệnh tật mà từ chối.
Phủ Tể tướng mang lễ vật đến đền bù, trước mặt người phủ Tể tướng, ta đã đem toàn bộ đồ đạc phân phát cho mọi người và nói với họ, chỉ cần phò mã tỉnh lại, hôm nay phủ Tể tướng mang bao nhiêu, sau này phủ công chúa sẽ phân phát bấy nhiêu. Vô số người cầu nguyện phò mã sớm tỉnh lại.
Cuối cùng, ta cũng đợi được thánh chỉ của phụ hoàng. Trong ngự thư phòng, Triệu Đoan Hoa, Lý Thừa Trạch và La Thần đều có mặt.
Phụ hoàng nhìn ta. Ánh mắt người không còn chút tình cảm nào, chỉ còn sự mệt mỏi. Với người, ta có lẽ là một phiền phức, một phiền phức to lớn vô cùng.
Ta cũng rất mệt mỏi, ta không hiểu vì sao ta chỉ muốn sống thật yên bình, an ổn, mà hết lần này đến lần khác lại gặp đủ loại phiền phức.
Nếu ta không phản kháng, sẽ bị giẫm đạp đến chet. Nếu ta phản kháng, dường như cũng có tội.
Phụ hoàng hỏi ta, sự việc đến nước này, phải làm thế nào?
“Giet người đền mạng, nợ thì trả tiền, cầu phụ hoàng phân xử công bằng.” Ta quỳ xuống, giọng nói lạnh băng.
Lý Thừa Trạch nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng việc này còn cần cân nhắc. Đoan Hoa muội muội không cố ý, tội không đáng chet. Hơn nữa, phò mã cũng chưa chắc không tỉnh lại, mong phụ hoàng suy xét.”
Triệu Đoan Hoa khóc lóc: “Muội nguyện chet, chỉ cầu… chỉ cầu tỷ tỷ đừng hận muội. Muội bắn cung ở bãi hoang, chẳng ai biết tỷ phu sẽ ở đó, muội thật sự không cố ý. Cầu thúc phụ xử tử muội, muội nguyện đền mạng cho tỷ phu.”
Phụ hoàng khẽ cúi đầu, cuối cùng cũng ra quyết định. Triệu Đoan Hoa bị cấm túc ba tháng. La Thần bị đánh ba mươi trượng.
Ta như chet lặng, Triệu Đoan Hoa đã thắng, thắng hoàn toàn.
Khi ta rời đi, phụ hoàng nói với ta rằng cha mẹ của Triệu Đoan Hoa chet dưới tay giặc c//ướp, có công với triều đình, vì vậy không thể giet nàng.
Ta cúi đầu, giọng nói rất khẽ: “Phụ hoàng có từng nghĩ, chính vì thế nên nàng mới dám bắn chet phò mã?”
Phụ hoàng im lặng một lúc rồi nói: “Nàng là vô tình mà thôi.”
“Hừ!” Ta xoay người, nước mắt giàn giụa: “Phụ hoàng, người không cho con trách mẫu hậu, trách thái tử, trách Lý Thừa Ân, bây giờ cũng không cho con trách Triệu Đoan Hoa, vậy con nên trách ai đây? Trách bản thân vì sao lại sinh ra trong hoàng gia sao?”
“Nam Bình!!”
“Hoàng thượng xin thứ tội, Nam Bình hôm nay đã vô lễ, Nam Bình không trách ai cả, chỉ trách mình phúc mỏng, không gánh nổi sự ưu ái của hoàng ân.”
23
Ta không bao giờ trở lại hoàng cung nữa.
Nửa tháng sau, Tạ Vô Dạng tỉnh lại. Chàng nói rằng mình đã mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng vạn vật biến ảo kỳ lạ, không thể phân biệt đâu là thật, đâu là hư ảo.
Chàng còn nói, chàng không tự ý tiến vào hoang địa, mà bị người hạ thuốc mê rồi ném vào đó. Khó khăn lắm mới tỉnh lại một chút, liền bị người bắn một mũi tên.
Ta nhẹ nhàng ôm lấy chàng, trong lòng đầy ắp hận thù và xấu hổ.
Ta không thể báo thù cho Tạ Vô Dạng được nữa. Việc này đã khép lại, nếu tiếp tục khuấy động sẽ chỉ khiến người khác cho rằng ta không biết điều. Nhưng, sẽ có một ngày…
Ta rời khỏi kinh thành, mang theo Tạ Vô Dạng ra ngoại ô dưỡng thương. Chúng ta ở lại đó đến khi xuân về hoa nở, thân thể của Tạ Vô Dạng đã khá lên nhiều, và chàng cũng chẳng còn nhắc tới chuyện kinh thành nữa.
Chúng ta cùng giữ im lặng, như đôi phu thê giàu có, cày bừa trồng trọt.
Ta học cách phân biệt các loại ngũ cốc, biết rằng hành lá trồng vào mùa xuân có thể cắt đi nhiều lần cho tới tháng chín.
Gà đẻ trứng, vịt bơi trong nước, thậm chí cả ngỗng lớn cũng có thể đánh thắng chó.
Ngày tháng thấm thoát trôi qua, chúng ta không bận tâm đến chuyện triều đình. Chỉ thỉnh thoảng, khi ta và Tạ Vô Dạng ngồi trên mái nhà uống rượu, cả hai lại bất giác nhìn về hướng hoàng cung.
Có một ngày, chàng hỏi ta: “Nếu ta làm quan, quyền lực hiển hách, liệu có thể đòi lại công đạo hay không?”
Ta suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: “Chỉ cần chàng là phò mã của ta, chàng sẽ không bao giờ có được quyền thế lớn. Phụ hoàng sẽ không cho phép, và Thái tử cũng sẽ không dung tha. Chàng có hối hận khi trở thành phò mã của ta không?”
Chàng im lặng trong chốc lát, sau đó ôm chặt lấy ta: “Không đâu, ta đã nói rồi, cả đời này ta không hối hận.”
Tháng năm chớp mắt đã đến.
Hoa mẫu đơn tại chùa Vạn An nở rực rỡ.
Ta không thích leo núi, chàng một mình lên chùa, nói rằng sẽ hái vài nhành mẫu đơn cho ta, tiện mang theo một phần cơm chay.
Rồi, chàng đi mãi không về.
Khi ta tìm thấy chàng, chàng đã trở thành một th//i th//ể lạnh lẽo, trên người bị đ//âm hơn chục nhát d//ao, rồi bị ném xuống vách núi, x//ương c//ốt gãy vụn, nội tạng vỡ nát.