Công Chúa Hành Phong: Nguyệt Vô Dạng Phủ - Chương 7
20
Lý Thừa Ân vừa được thả ra trước đó, lập tức lại bị giam cấm. Còn hôn sự của ta và Tạ Vô Dạng cũng đã được định, Lễ bộ chuẩn bị một cách hờ hững, nhưng ta không bận tâm.
Ta đã gả cho người mà ta muốn gả. Mà người ấy không có cửu tộc, không sợ chet, lại một lòng yêu ta.
Khoảnh khắc đó, ta thật sự cảm ơn ông trời đã chiếu cố, đưa đến cho ta một người như thế.
Tạ Vô Dạng cũng chẳng bận lòng. Hắn dẫn ta rong ruổi khắp trong thành ngoài thành mỗi ngày.
Vì thế, ta biết cảnh sắc cuối thu là như thế nào: núi non bạt ngàn, một màu vàng óng, giữa cảnh khô héo lại trổ ra sức sống mãnh liệt, sắc đỏ rực rỡ, sắc vàng lấp lánh. Nhưng hoa quả thu hoạch được thì tiêu thụ lại chẳng thông.
Trễ hơn chút nữa, trời sáng mà nước trong, mưa đêm rơi rả rích, thành phố có nhiều ngôi nhà mục nát tưởng như sắp sập.
Đông chớm đến, mây tuyết giăng kín trời, tuyết rơi nhẹ như bụi. Cái mỏng, cái dày của y phục có thể thấy rõ sự giàu nghèo của từng gia đình.
Càng thấy nhiều, ta càng hiểu rõ rằng trị quốc cần làm biết bao nhiêu việc.
Đây là những điều trước kia, khi còn ở trong cung cấm cao vời, ta chưa bao giờ nghĩ tới, bởi ánh mắt chỉ thấy những sự phồn hoa giàu sang, kim ngân lấp lánh, mà chẳng nhìn ra những góc khuất khốn khó của thành đô.
Ta bắt đầu thử cắt giảm chi phí ăn mặc ở phủ công chúa, số tiền tiết kiệm được, ta đem đi làm những việc thực sự có ích. Còn lễ nghi hôn lễ do Lễ bộ gửi đến, ta cố gắng đổi thành tiền bạc.
Có người nói ta đã lọt vào mắt tiền, nhưng nào có biết lòng ta chưa bao giờ yên ổn như thế này. Nhưng điều ta có thể làm, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Hôn lễ diễn ra như dự kiến, so với các công chúa trước đây, hôn lễ của ta có thể coi là đơn sơ, nhưng khách đến mừng toàn là những đứa trẻ mồ côi, những cụ già neo đơn, những bệnh nhân yếu đuối, hơn cả ngàn người. Mỗi vị khách đến dự đều không phải nộp lễ, ngược lại còn có phong bao nhận về.
Muôn dân mừng cưới, bách tính hân hoan, điều này là điều người khác không có được.
Chuyện đến tai trong cung, mẫu hậu nói ta lắm chuyện, Lý Thừa Trạch nói ta đang mua chuộc lòng dân.
Triệu Đoan Hoa uất ức nói: “Về sau các công chúa khác mà hạ giá thì phải làm sao đây, chẳng lẽ cũng phải thế này sao?”
Chỉ có phụ hoàng gửi đến một bức hoành phi do ngài tự tay đề: 【Cùng dân vui sống】.
Ta đóng khung bức hoành phi, treo lên cổng phủ công chúa để mọi người thưởng lãm, chẳng ngờ nó lại trở thành một thắng cảnh trong kinh thành.
Nhiều văn nhân học sĩ mới đến kinh thành đều phải ghé qua, cầu mong nhận được sự che chở của hoàng thiên. Hôn sự đã định, không còn bị ai kiểm soát, tâm trạng ta rất tốt.
Ngoài những dịp lễ tết vào cung thăm hỏi, các việc khác không còn gì vướng bận. Ngược lại, ta lại gặp La Thần vài lần, hắn thần hồn nát thần tính, như thể đã chịu đựng một cú sốc rất lớn.
Nghe nói, kể từ khi xảy ra chuyện của Triệu Đoan Hoa và Thái tử, hắn không còn bình tĩnh đối diện với Thái tử nữa, từ chức ở Đông cung, cũng có xích mích với Triệu Đoan Hoa.
Dù Triệu Đoan Hoa đã cúi đầu nhún nhường, hết mực chiều lòng, nhưng hắn vẫn luôn u uất, thậm chí có người bắt gặp hắn uống rượu giải sầu ở tửu lâu, miệng thì thầm tên Triệu Đoan Hoa, trông có vẻ rất si tình.
Tạ Vô Dạng nghe chuyện, khẽ cười khinh bỉ.
“Ta sẽ không đến những nơi như tửu lâu. Nếu thực sự yêu một người, nên biết tự kiềm chế bản thân, chứ không phải nhân danh tình yêu mà buông thả. Mỗi lần hắn uống rượu buông thả, người ta sẽ nói Triệu Đoan Hoa phụ hắn. Hắn đặt Triệu Đoan Hoa vào vị trí nào đây?”
Ta gật đầu đồng ý: “Yên tâm, ta cũng sẽ không để ai trèo lên giường của ta.”
Tạ Vô Dạng kinh ngạc, dường như lần đầu tiên hắn nhận ra rằng công chúa thực ra có thể có diện thủ.
Hắn bỗng chốc trông như có cảm giác nguy cơ. Vài ngày đó, eo ta không lúc nào yên, cho đến khi bị hắn dỗ dành đến mức phải thốt ra câu: “Đời này chỉ có mình chàng thôi”…
21
Không lâu sau, chuyện nổi loạn ở Phủ Châu cuối cùng cũng được dẹp yên. Triều đình khen ngợi cha của Triệu Đoan Hoa, gọi ông là tấm gương cho bá quan, phong mẹ nàng làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Triệu Đoan Hoa cũng được ban thực ấp, cả người tươi rói, trở thành nữ nhân quyền quý được ngưỡng mộ nhất kinh thành, tiệc tùng không ngớt. Nàng và La Thần nhân dịp này mà hàn gắn lại mối quan hệ.
Hai người ngâm thơ thưởng nguyệt, hoa lá tưng bừng, vui vẻ vô cùng. Cho đến một ngày, hai người hốt hoảng đến phủ công chúa, mang theo một Tạ Vô Dạng đầy m//áu.
Triệu Đoan Hoa gấp đến mức rơi nước mắt.
“Tỷ tỷ, muội thật sự vô tâm, muội không biết rằng mình vô tình bắn một mũi tên lại trúng ngay tỷ phu. Muội đáng chet, tỷ tỷ cứ trừng phạt muội đi.”
Nàng quỳ xuống, tự tay tát mình từng cái. La Thần đau lòng vô cùng, lập tức kéo nàng đứng dậy, che chắn phía sau.
“Người sai là ta, không nên dạy nàng bắn cung. Công chúa điện hạ, nếu muốn trách cứ, hãy trách ta. Nhưng việc này ta phải nói rõ, lúc bắn cung, không ai biết phò mã ở đó cả…”
“Chát! Chát!” Ta tát hai cái vào mặt La Thần.
“Tránh ra cho ta, ai dám làm chậm trễ việc cứu chữa phò mã, ta sẽ giet kẻ đó để báo thù cho phò mã.”
Hai cái miệng kia cuối cùng cũng yên lặng.
Ta nắm chặt tay Tạ Vô Dạng, đ//iên cuồng gọi tên hắn, ra sức ấn lên vết thương của hắn.
Hắn khẽ động mắt, giọng nói khó khăn từ cổ họng bật ra tên của ta.
“Nam Bình…”
“Ta đây, ta đây, chàng sẽ không sao cả.”
Đại phu đang cứu chữa trong phòng, còn ta cầm kiếm ép buộc Triệu Đoan Hoa và La Thần phải quỳ ngoài sân.
La Thần không chịu. Ta đạp một cái vào chân hắn, thị vệ lập tức ấn hắn xuống đất.
Hắn mặt đỏ tía tai, nhưng nói như đinh đóng cột: “Nếu ta có tội, phải để Kinh Triệu phủ xét xử, chứ không phải công chúa tự ý hành hình.”
Ta quất một roi lên người hắn.
“Lúc này mới nhớ đến luật pháp sao? Khi ngươi đập phá đồ đạc của ta thì không nhắc đến luật pháp. Khi ngươi mượn quyền thế để tiện cho mình thì sao không nhắc đến luật pháp? Đồ hèn hạ, quả nhiên chỉ nhớ đến điều có lợi cho mình.”
Hắn nhìn ta không tin nổi, có lẽ cuối cùng cũng hiểu rằng ta không còn chút tình cảm nào với hắn nữa.
“Nam Bình… ta…”
“Trông chừng hắn, nếu phò mã có mệnh hệ gì, ta sẽ giet hắn để báo thù.”
Ngự y lắc đầu, nói rằng Tạ Vô Dạng có thể tỉnh lại hay không còn phải trông vào ý trời. Khoảnh khắc đó, bầu trời của ta như sụp đổ.
Ta làm sao có thể chấp nhận ý trời?
Ý trời này, ta không phục!
Ta căm ghét nhìn Triệu Đoan Hoa, từ khi nàng đến Kinh thành, mọi thứ đều thay đổi. Nàng c//ướp cha mẹ, huynh đệ, hôn phu của ta, còn chưa đủ, giờ lại muốn ta tuổi trẻ mà phải góa bụa, nàng sao có thể độc ác đến thế?
Ta hận nàng!
Hận đến mức muốn nàng lập tức biến mất khỏi thế gian này.
Triệu Đoan Hoa sợ hãi.
“Tỷ tỷ, muội đã quỳ rồi. Muội thực sự không cố ý. Nếu như cái chet của muội có thể khiến tỷ phu tỉnh lại, muội thà chet thay, muội thà người chet là muội…”
“Nếu vậy, ngươi chet đi!”
Mang theo sự thù hận muốn hủy diệt nàng, ta quất một roi lên mặt nàng. Triệu Đoan Hoa kinh hãi trốn về phía La Thần, còn La Thần đưa tay đỡ lấy roi này.
Tay hắn lập tức m//áu chảy đầm đìa.
Hắn khàn giọng nói: “Công chúa, đủ rồi chứ?”
Đủ sao? Giet chúng mười lần cũng không đủ.
Ta lạnh lùng nhìn Triệu Đoan Hoa, nói: “Đi cầu xin Dương thần y, nếu Dương thần y không đến, ta sẽ bắt ngươi ch//ôn theo!”
Dương thần y là vị đại phu làm từ thiện tại Huệ Dân Dược Cục, cũng là sư phụ của Viện chính Thái y viện trong cung. Ông chí ở cứu giúp bách tính, không chịu làm việc cho quyền quý, cực kỳ căm ghét những kẻ dùng quyền thế áp bức người khác, đến ta còn không dám chắc có thể mời được ông đến.
Bởi vì mỗi lần ta đến Huệ Dân Dược Cục, ông chỉ khẽ gật đầu chào rồi không để ý đến ta nữa.
Triệu Đoan Hoa đến Huệ Dân Dược Cục, vừa khóc lóc vừa kể lại chuyện, nhưng lại giấu chuyện nàng bắn trúng phò mã.
Nhưng Dương thần y là ai chứ? Ông nhíu mày, liền hỏi ngay: “Phò mã bị ai bắn trúng?”
Triệu Đoan Hoa khóc lóc không chịu nói, chỉ không ngừng dập đầu cầu xin Dương thần y cứu người, nếu không nàng sẽ bị ta giet chet.
Người vây quanh càng lúc càng nhiều.
Dương thần y sa sầm mặt, vẻ không vui hiện rõ.
Ta rất hiểu lòng ông. Ông bị Triệu Đoan Hoa đẩy vào vị trí cao cả về đạo đức, ghét sự áp bức của quyền quý, nhưng lại bị giằng co giữa lòng nhân ái của người thầy thuốc.
Ta thực sự cảm thông cho ông. Nhiều khi, ta cũng vậy, có những điều khó có thể nói ra.