Công Chúa Hành Phong: Nguyệt Vô Dạng Phủ - Chương 5
14
Ở cổng cung, ta gặp được Tam lang của nhà họ Tống. Thân hình béo ục ịch của hắn rúc vào một góc, thấy ta thì bất ngờ lao ra, nhưng bị Tạ Vô Dạng túm lấy ngay lập tức.
“Đau, đau, đau… Công chúa Điện hạ tha mạng, ta chỉ muốn nói chuyện với người thôi.”
Nước mắt Tam lang gần như trào ra.
Ta:…
Hèn nhát đến mức khiến người ta thấy vừa ghét vừa buồn cười. Tạ Vô Dạng cau mày, không những không thả mà còn siết tay chặt hơn.
Tam lang thật sự khóc. Ta ra hiệu cho Tạ Vô Dạng thả hắn ra, nhàn nhạt nói: “Nói đi.”
Tam lang lấy tay áo lau nước mắt, nhỏ giọng tủi thân nói: “Ta biết điện hạ không ưng ý ta, nhưng ta sống cuộc đời ăn chơi trác táng rất tốt, cũng không muốn rước một tảng đá nặng về đè lên đầu mình.”
Ta quan sát Tam lang kỹ hơn. Ta thừa nhận mình đã bị mẫu hậu ảnh hưởng mà có định kiến với hắn, nhưng bây giờ lại thấy hắn cũng có chút thú vị.
Tam lang lại nói: “Lệnh của cha mẹ, lời của bà mai, điện hạ không thể chống lại, ta cũng không thể. Nhưng xin điện hạ đừng giận ta. Hay chúng ta cùng nghĩ cách từ chối hôn sự này thì tốt hơn?”
Hắn nói đúng. Nhưng ta không thể dễ dàng tin hắn.
Ta hỏi: “Ngươi có cao kiến gì không?”
Tam lang đắc ý: “Công chúa cứ chờ tin của ta.”
Trong lòng ta bồn chồn, nhưng cũng đành phải chờ đợi. Chẳng bao lâu, tin tức Tam lang đi lầu xanh liền lan ra.
Tiếp đó là tin hắn bị Tống Tướng quân đánh cho một trận nhừ tử. Rồi tin hắn bị ném ra khỏi lầu xanh trong tình trạng không mảnh vải che thân cũng nhanh chóng lan truyền.
Hiện tại, Tống Tướng quân đang dẫn Tam lang đến cung mẫu hậu tạ tội, có lẽ lại không thoát được một trận đòn.
Lục Ngạc vừa ghét vừa buồn cười: “Tên Tam lang này tuy không xấu, nhưng những cách hắn nghĩ ra thật chẳng ra gì.”
Hắn tự hạ thấp bản thân, nghĩ rằng mình vô dụng đến mức không ai thèm sẽ khiến mẫu hậu chán ghét.
Hắn không hề biết, mẫu hậu đã chán ghét ta đến mức chỉ muốn gả ta cho một kẻ mà ta căm ghét.
Vài lần náo loạn, Tam lang cũng mất nửa cái m//ạng, hắn nhờ người truyền lời cho ta rằng hắn không chịu đựng nổi nữa, từ giờ chỉ có thể dựa vào ta mà thôi.
Ta cùng Tạ Vô Dạng lén lút đến Tống phủ vào ban đêm. Tam lang nằm trên giường, mặt sưng vù như đầu lợn, mông bị thương, nằm úp sấp rên rỉ.
Thấy ta, hắn khóc như mưa.
“Công chúa…”
Tạ Vô Dạng siết chặt nắm tay. Ta nhíu mày, trước đây ta nghĩ Tống Tướng quân chỉ làm ra vẻ, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng đến nước này, chỉ có thể khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. Mẫu hậu đã định ngày cưới cho ta, chẳng bao lâu nữa liền cho cung nữ đến thử hôn.
Khi cung nữ trở về từ Tống phủ, nàng báo cáo mọi chuyện một cách trung thực, thế là cả thiên hạ đều biết Tam lang bị bất lực.
Mẫu hậu cử từng nhóm ngự y đến Tống phủ, cuối cùng cũng xác nhận rằng Tam lang thực sự không thể.
Mẫu hậu nhìn ta với ánh mắt đầy nghi ngờ. Bà sai ma ma đến phủ công chúa, hỏi ta đã chép xong “Pháp Hoa Kinh” chưa.
Ta giơ cánh tay lên, mỉm cười nói: “Đợi khi ta lành vết thương sẽ chép kinh cho Hoàng hậu nương nương.”
“Công chúa thật sự bị thương sao?” Ma ma không tin, giọng nghi ngờ.
Ánh mắt ta lạnh băng: “Ta và Tam lang có lẽ khắc mệnh, hắn không khỏe, ta cũng không khỏe. Cũng nhờ chỉ định hôn sự của mẫu hậu.”
Ma ma nói: “Nương nương đã nói, bất kể công chúa điện hạ làm gì, hôn sự này cũng đã đóng đinh, không thể thay đổi.”
Ta cười: “Trong mắt người ngoài, ta vẫn là con gái của Hoàng hậu nương nương. Nếu ta phạm lỗi, người ta trách ta, tất nhiên cũng trách luôn mẫu hậu. Mẫu hậu muốn lôi kéo nhà họ Tống, nhưng không biết bây giờ Tống Tướng quân nghĩ gì về mẫu hậu nhỉ?”
Sắc mặt ma ma thay đổi rõ rệt, nhanh chóng rời đi. Tam lang lén hỏi ta khi nào sẽ đưa thuốc giải, hắn sợ nếu kéo dài thêm, cô đào mà hắn yêu thương sẽ thuộc về người khác.
Ta nói, làm hòa thượng một lần và làm cả đời, hẳn ngươi vẫn phân biệt được. Tam lang lặng lẽ ngậm miệng, sau khi khỏi bệnh, hắn suốt ngày than thở, làm khổ cha mình.
Ngày nào hắn cũng khóc lóc thảm thiết bên ngoài phòng tiểu thiếp của Tống Tướng quân khi Tướng quân vào đó.
Lâu dần, chưa thấy hắn đ//iên, thì Tống Tướng quân sắp đ//iên rồi, nhưng cũng không thể thật sự đ//ánh chet nghịch tử này. Không còn cách nào, Tống Tướng quân đành phải tự xin hủy hôn.
Mẫu hậu thuận nước đẩy thuyền, hủy bỏ hôn ước. Chuyện này dạy cho ta một điều: Nỗi khổ của người khác chẳng liên quan gì đến kẻ có quyền, chỉ khi chạm đến lợi ích của họ, họ mới bắt đầu quan tâm đến nỗi đau của ngươi.
Ngày hủy hôn, Lý Thừa Trạch xông thẳng đến phủ công chúa, lạnh lùng nói: “Không có nhà họ Tống, thì sẽ có nhà họ Chu, họ Triệu, họ Vương. Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát được sao?”
Ta mở cửa, bình tĩnh nói: “Vậy thì ngày mai, e rằng công tử của nhà họ Chu, họ Triệu, họ Vương sẽ đều bất lực, mong Thái tử điện hạ đến lúc đó vẫn thu phục được lòng người.”
“Ngươi dám!”
Ta khẽ cười, nở nụ cười đầy mỉa mai, để lộ hàm răng trắng sáng: “Thái tử điện hạ, đừng lý luận với kẻ đ//iên.”
Ánh mắt hắn đầy kinh ngạc, hắn lùi từng bước, rồi lạnh lùng cười: “Vậy ngươi cứ thử xem. Người mà ngươi muốn lấy, liệu có dám lấy ngươi không.”
Hắn đắc ý cười lớn bỏ đi. Ta nhìn theo bóng hắn, nỗi căm hận dần dần trỗi dậy.
Hắn nói không sai, ta có thể lợi dụng quyền lực để không phải gả cho người ta không muốn. Nhưng hắn cũng có thể lợi dụng quyền lực để khiến ta mãi mãi không lấy được người ta muốn gả.
15
Đêm đó, ta ngồi trên nóc nhà uống rượu. Uống hết chén này đến chén khác. Tạ Vô Dạng nhẹ nhàng giữ lấy ly rượu của ta.
“Điện hạ, người say rồi.”
“Hừ!” Ta uống cạn chén rượu trong bình: “Tạ Vô Dạng, nếu ngươi ở vào vị trí của ta, ngươi sẽ phá vỡ cục diện này thế nào?”
Tạ Vô Dạng nhíu chặt mày, im lặng. Khi hắn bế ta lên giường, lông mày hắn vẫn còn cau lại, rõ ràng là hắn đang nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này.
Ta xoay người, ngủ say. Sáng hôm sau, hắn đưa ra câu trả lời cho ta.
“Vậy thì hãy chọn một người không có cửu tộc, không sợ chet, và người đó phải thật lòng yêu mến điện hạ.”
“Đi đâu để tìm người như vậy đây?”
“Nếu tìm kỹ, sẽ có thôi.”
Mặt Tạ Vô Dạng đỏ bừng, hắn nhảy lên mái nhà rồi biến mất. Mẫu hậu vẫn chưa từ bỏ ý định tìm cho ta một người để gả.
Bây giờ, dường như bà mới nhận ra rằng ta đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của bà, bà dùng quyền lực để cố giữ cuộc hôn nhân của ta trong tay bà.
Những vị hôn phu bà chọn cho ta đều có những điểm đặc biệt, nhưng không một ai là người tài giỏi, tất cả đều là con cháu các gia tộc quyền quý nhưng vô dụng.
Ta không muốn vì bà mà đau lòng, nhưng vẫn tự hỏi bản thân. Có phải ta không tốt? Ta đã làm sai điều gì sao? Phải chăng ta không nên sinh ra từ bụng của mẫu hậu?
Tại yến tiệc Trung thu, quân thần cùng nhau vui vẻ. Mấy tên công tử mà mẫu hậu chọn cho ta đều có mặt, ai nấy đều ngoan ngoãn như chim cút.
Giờ đây, cả Kinh thành đều biết Công chúa Nam Bình đã thất sủng, không ai muốn lấy ta, ta cũng không muốn lấy ai cả. Biết rõ sẽ là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nhưng vẫn phải ngồi cùng bàn hôm nay.
Một luồng u uất tràn ngập trong lòng ta, khiến ta nghẹt thở. Ta cầm chén trà định uống một ngụm, nhưng vừa đưa lên miệng, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Ta nắm chặt lấy chén, chỉ vào cung nữ vừa mang trà cho ta, lạnh lùng nói: “Đứng lại!”
Mẫu hậu nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu. Ta không quan tâm, khi cung nữ kia giả vờ không nghe thấy và định rời đi, ta nhanh chóng túm lấy vai nàng, đổ chén trà vào miệng nàng.
Mẫu hậu nổi giận: “Nam Bình, ngươi còn ra thể thống gì nữa!”
Thể thống! Trước đây, chính vì ta quá có thể thống nên mới bị bắt nạt đến mức này.
“Mẫu hậu, người vội gì? Người sợ nàng uống chén trà này sẽ có phản ứng gì sao?”
“Hoang đường, ngươi bây giờ đã thành ra thế này sao?”
“Mẫu hậu, ta thành ra thế nào?”
Ta nhìn chằm chằm vào bà, cảm giác xót xa dâng lên. Bây giờ ta giống như một kẻ đ//iên, như một đứa con bị ruồng bỏ, duy chỉ không giống với Lý Nam Bình kiêu hãnh tự tin trước kia.
Mẫu hậu ánh mắt lạnh lùng, khó che giấu vẻ chán ghét. Và rồi, cung nữ kia bắt đầu run rẩy, trong mắt tràn đầy mơ hồ và dục vọng, mặt đỏ bừng, nàng giật tung y phục của mình, lúng túng giữa sự tự tôn và ham muốn.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Người có tâm lập tức hiểu ra điều gì đã xảy ra với cung nữ kia.
Và chén trà kia vốn là dành cho ta.
Cung nữ bị nhanh chóng kéo đi. Trong lòng ta chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy, ta muốn xem mẫu hậu sẽ giải thích thế nào.
Mẫu hậu mở miệng, nhưng rồi sắc mặt bà trầm xuống: “Bản cung sẽ điều tra việc này, kẻ nào làm ra chuyện nhơ nhuốc như vậy trong cung, nếu tra ra được, bản cung sẽ không tha.”
“Hừ!” Ta cười nhạt, hất đổ cả bàn tiệc rồi quay người bỏ đi.
Mẫu hậu giận dữ: “Lý Nam Bình!”
Ta không quan tâm. Ta không tin bà.
Ta không thể trông mong gì vào mẫu hậu nữa, ta phải tự tìm lại công bằng cho mình.
Vì thế, tại buổi tiệc văn học giả do Thái tử tổ chức, Thái tử uống rượu say sưa, bước đi lảo đảo, được người dìu vào phòng thay y phục.
Ngay lúc đó, ta, đang cải trang thành nam tử, rút ra một dây pháo từ trong ống tay áo, châm lửa rồi ném xuống đất.
Tiếng pháo nổ đùng đoàng khiến mọi người hoảng loạn bỏ chạy, đổ xô vào phòng tránh, vô số thị vệ xông vào phòng Thái tử để bảo vệ hắn, La Thần là người dẫn đầu.
Và từ trong phòng vang lên tiếng giằng co giữa nam và nữ.
“Thái tử ca ca, đừng mà…”
“Đoan Hoa, ngoan nào…”
Ngày hôm đó, mọi người đều biết trong phòng Thái tử có giấu một nữ nhân. Người đó chính là biểu muội của Thái tử — Triệu Đoan Hoa.
Hai người họ giằng co nhau, suýt nữa thì làm ra chuyện dâm loạn. La Thần tức giận gầm lên, kéo hai người ra, nhanh chóng dùng y phục bọc lấy Triệu Đoan Hoa, nhìn Thái tử với ánh mắt đầy thù hận.
Ta lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, cười khẩy rồi vào cung, quỳ trước cửa tẩm cung của phụ hoàng.
Chuyện này là do ta làm, rất dễ để điều tra ra.
Ta biết không thể trốn tránh, nên chủ động đến nhận tội trước.
Chẳng bao lâu sau, Thái tử nổi giận đùng đùng đến, đi ngang qua ta liền đá ta một cái thật mạnh, rồi lại một cái nữa.
“Đồ tiện nhân, Cô biết ngay là ngươi. Ngươi vì sao lại hại Cô?”
Ta chộp lấy cổ chân hắn, hắn mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất nhưng vẫn đ//iên cuồng đá ta. Ta và hắn lăn lộn đánh nhau, giống như hồi còn nhỏ.
Cuối cùng, cung nữ và thái giám kéo chúng ta ra, nhưng chúng ta vẫn lao vào nhau, hận không thể x//é x//ác đối phương ra.