Công Chúa Hành Phong: Nguyệt Vô Dạng Phủ - Chương 3
08
Ta quỳ trên mặt đất, trán chạm vào nền đá lạnh lẽo, sự mát lạnh khiến đầu óc ta tỉnh táo hơn một chút.
Vì vậy, sự im lặng của phụ hoàng vang lên như tiếng trống trong tai ta.
Hồi lâu, phụ hoàng mới nói: “Trẫm cho phép.”
Người xưng là “trẫm” chứ không phải “phụ hoàng”. Ta lẽ ra nên hiểu từ lâu rồi.
Trong hoàng tộc, cái gọi là tình phụ tử, mẫu tử, không bao giờ lớn hơn đạo quân thần. Ta cúi đầu tạ ơn, rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Khi ta bước ra khỏi cửa, giọng phụ hoàng vang lên như gió thoảng: “Nam Bình… đừng oán hận mẫu hậu con.”
Ta ngừng lại một chút, rồi trả lời: “Dạ!”
Ta dọn đến phủ công chúa, từ đó không quay trở lại nữa.
Không gặp, thì không còn quen biết.
Không gặp, thì không còn tình cảm.
Không gặp, thì cũng không còn hận thù.
Khi ta bước sang tuổi mười bảy. Những công chúa khác mười bảy tuổi đã kết hôn và sinh con, còn ta, đến tuổi mười bảy vẫn chưa định thân.
Mẫu hậu dường như cũng quên mất chuyện này, thay vào đó lại bận rộn chuẩn bị hôn sự cho Triệu Đoan Hoa và La Thần.
Lễ đính hôn rất long trọng, ta không tham gia, chỉ ở trong phủ công chúa uống rượu. Nhưng có người lại không muốn để ta yên.
Lý Thừa Trạch dẫn theo Lý Thừa Ân, La Thần và Triệu Đoan Hoa đến tận nơi. Họ mời ta uống rượu.
Lý Thừa Trạch lạnh lùng nói: “Từ khi ngươi dọn vào phủ công chúa, tính cách ngày càng quái gở, cứ như sợ người khác không biết rằng huynh đệ tỷ muội chúng ta bất hòa. Hôm nay là ngày đính hôn của Đoan Hoa và La Thần, ai cũng đến chúc phúc, chỉ thiếu ngươi. Ngươi chúc mừng Đoan Hoa xong, ta sẽ không phiền ngươi nữa. Từ nay La Thần sẽ là muội phu của ngươi, hy vọng ngươi hiểu rõ thân phận của mình.”
Đây đâu phải đến để cầu chúc. Họ đến để khoe khoang, để ta đừng bám lấy La Thần nữa, để hậu thuẫn cho Triệu Đoan Hoa.
Ta nói: “Cút! Thứ mà bản cung vứt bỏ, ai thích nhặt thì nhặt, đừng làm chướng mắt ta.”
Lý Thừa Trạch nổi giận: “Ngươi lại muốn ăn đòn sao?”
Hắn giơ tay định đánh. Một người nhanh chóng lao đến chắn trước ta, là Tạ Vô Dạng.
Ta đẩy hắn ra, giận dữ rút cây trâm trên đầu xuống, không chút sợ hãi đối diện với Lý Thừa Trạch.
“Đ//ánh đi, đồ hèn chỉ biết đánh nữ nhân. Ngươi dám động đến ta dù chỉ một chút, ta sẽ liều m//ạng với ngươi, ngày mai ta sẽ lên Kim Loan điện, t//ự s//át trước mặt phụ hoàng xem ngươi có còn giữ được ngôi Thái tử không.”
“Ngươi đ//iên rồi! Thật không thể lý giải nổi!”
Đúng vậy, ta đ//iên rồi. Ngay từ ngày cắt đứt tình thân, ta đã hóa đ//iên.
Ta chỉ vào mặt Lý Thừa Trạch, gào lên: “Một lũ tiện nhân, cút ra khỏi đây!”
Cây trâm vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Lý Thừa Trạch giận đến đỏ mặt, quay lưng bỏ đi.
Lý Thừa Ân đá mạnh vào Tạ Vô Dạng một cái, rồi cũng rời đi. Triệu Đoan Hoa mắt đỏ hoe: “Tỷ tỷ, chúng ta không có ác ý mà…”
La Thần thở dài: “Nam Bình, ngươi… thật khiến ta thất vọng.”
“Cút!”
Trán ta đau nhức, thái dương giật giật. Khi họ rời đi. Ta đích thân viết một dòng chữ lớn: “l[Thái tử và chó không được vào!]
“Đưa tờ giấy này dán lên cổng phủ, để tất cả mọi người đều thấy.”
Ngày hôm đó, ta viết hơn một ngàn tờ, lệnh cho người dán đầy bốn bức tường phủ công chúa, để cả bốn con đường Đông, Tây, Nam, Bắc đều có thể nhìn thấy.
Tối hôm đó, Lý Thừa Trạch bị phụ hoàng trách mắng. Phụ hoàng phạt hắn đến xin lỗi ta, và đích thân gỡ từng tờ giấy dán trên tường phủ công chúa xuống.
Khi hắn gỡ, ta nhìn theo hắn, bước theo hắn một vòng quanh phủ công chúa. Đi hết một vòng, ta mới nhận ra phủ công chúa thật rộng lớn.
Sau khi Lý Thừa Trạch gỡ tờ giấy cuối cùng, hắn lạnh lùng nhìn ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
“Chúc mừng ngươi, giành được sự yêu thương của phụ hoàng, nhưng đừng kiêu ngạo vì được sủng ái.”
“Không bằng Thái tử điện hạ được sủng ái, đến đêm khuya còn được phụ hoàng triệu kiến. Không như ta, đã ba tháng nay chưa từng gặp mặt phụ hoàng.”
Lý Thừa Trạch hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi. Ta vui vẻ trở lại phủ công chúa, nhưng cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
Ta thản nhiên nói: “Ra đây!”
Tạ Vô Dạng thật sự lăn ra từ bụi cỏ, rồi im lặng quỳ dưới chân ta.
???
Ta hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Tạ Vô Dạng nghĩ một lúc rồi đáp: “Thuộc hạ chỉ biết lăn thế này, không biết lăn cách khác.”
Ta: …
Lục Ngạc không nhịn được cười.
Nàng khẽ nói vào tai ta: “Công chúa, Tạ Vô Dạng bị chấn thương não, ngoài cái tên ra thì chẳng nhớ được gì, giờ đầu óc không còn minh mẫn. Ai nói gì, hắn cũng tin. Chỉ vì hắn có thân hình vững chãi, biết một chút võ công, nên Đô thống giữ hắn lại làm thị vệ.”
Ta im lặng, hóa ra là một kẻ ngốc, nhưng nhìn cũng khá tuấn tú.
“Hôm nay Lý Thừa Ân đá ngươi một cái, có đau không?”
“Đau lắm, bị đá bầm tím rồi.”
Hắn vừa nói vừa cởi áo ra, động tác rất nhanh.
Một thân thể trắng ngần lập tức đập vào mắt ta.
Ta hoảng hốt: “To gan, mau mặc vào!”
Hắn ấm ức cuộn mình lại, ôm đầu, rồi như một con quay, lăn đi thật nhanh. Ta không nhịn được cười phá lên.
“Này! Đứng dậy, đi về đi.”
Tạ Vô Dạng đứng lên, nở một nụ cười rạng rỡ với ta. Răng hắn trắng sáng quá…
Ta thoáng giật mình.
Hàm răng trắng như vậy, có vẻ không phải người xuất thân từ gia đình bình thường…
10
Niềm vui của ta chưa kéo dài được bao lâu, thì có người từ cung của mẫu hậu đến.
Ma ma đến truyền lời, cười nói: “Nương nương bảo, công chúa trước đây đã chép kinh ‘Hoa Nghiêm’ rất tốt, giờ xin công chúa chép giúp nương nương một bản kinh ‘Pháp Hoa’ nữa.”
Ta lặng lẽ nhìn bà ta. Nụ cười trên gương mặt bà dần dần trở nên gượng gạo.
Ta nói thẳng: “Mẫu hậu là đang giận thay cho Lý Thừa Trạch sao?”
“Bàn tay nào cũng là thịt, đối với nương nương mà nói, công chúa và Thái tử đều như nhau. Chép kinh cầu phúc cho mẫu thân là bổn phận làm người. Nếu công chúa không muốn, nô tỳ sẽ quay về bẩm báo với Hoàng hậu nương nương.”
“Hừ!”
Ta cúi đầu, cảm giác ghét bỏ từ từ dâng lên.
“Truyền lời với mẫu hậu, ta sẽ chép. Chép xong ta sẽ đích thân mang đến gặp người.”
Ma ma cúi chào rồi lui ra. Ta ném cuốn “Pháp Hoa Kinh” sang một bên, lòng dửng dưng nghĩ: Nếu không chép xong thì ta không phải gặp người nữa.
Nhưng cuối cùng ta vẫn không thể yên lòng. Ta dẫn theo Lục Ngạc đi leo núi. Dưới chân bậc thang chùa Vạn An, có người đang từng bước quỳ lạy leo lên núi.
Lục Ngạc nói, chỉ như vậy mới thể hiện được lòng thành, những điều ước trước Phật mới linh nghiệm.
Nàng lại nói: “Công chúa, người có điều gì ước nguyện không? Nói ra, nô tỳ sẽ quỳ lạy thay cho người, cầu Phật tổ phù hộ.”
Ta im lặng một lúc, rồi đáp: “Không cần đâu, ta không có gì để cầu xin.”
Lúc đó, ta đầy ắp cô độc, tự cảm thấy trên đời này không còn gì lưu luyến. Ta không thể ngờ rằng sau này, ta sẽ cầu khấn khắp trời đất thần Phật, chỉ mong thời gian quay ngược, vạn sự có thể thay đổi.
Cơm chay ở chùa Vạn An rất ngon, ta ở lại trên núi ba ngày liền. Ba ngày sau, ta mang một phần cơm chay xuống núi.
Ta giục ngựa phóng nhanh về hoàng cung. Vừa vào cung, ta đã gặp Lý Thừa Ân với vẻ mặt giận dữ.
Hắn trừng mắt nhìn ta.
“Ngươi còn biết quay về sao? Mẫu hậu vì ngươi mà bệnh nặng, ngươi không ở lại cung mẫu hậu chăm sóc, lại ra ngoài ung dung tự tại. Thật chưa từng thấy ai bất hiếu như ngươi.”
Ta bước qua hắn: “Tránh ra!”
Hắn nổi giận, đá bay phần cơm chay trên tay ta.
“Ngươi lại nịnh bợ, đến để lấy lòng phụ hoàng?”
Hộp cơm lăn lông lốc trên mặt đất, thức ăn vung vãi khắp nơi. Ánh mắt ta sầm lại, ta đá mạnh một cái khiến Lý Thừa Ân ngã nhào xuống đất.
Ta túm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nói: “Ông ấy là phụ thân ta, ta đối xử tốt với ông ấy thì sao?”
Ta không ngờ rằng Lý Thừa Ân đột nhiên rút cây trâm ra định đ//âm ta. Ta không kịp tránh, chỉ có thể mở to mắt lùi lại.
Đột nhiên, một bàn tay nhanh chóng chắn trước mặt ta, cây trâm đ//âm xuyên qua bàn tay ấy, m//áu đỏ tươi văng ra.
Bàn tay còn lại của hắn nắm chặt cây trâm, rút ra khỏi lòng bàn tay rồi ném đi thật xa.
Là Tạ Vô Dạng.
Gương mặt hắn tái nhợt, m//áu từ bàn tay không ngừng chảy ra, nhưng hắn vẫn kéo ta đứng dậy, che chắn ta phía sau. Khoảnh khắc đó, m//áu nóng trong người ta sôi trào.
Ta đẩy hắn ra, như kẻ đ//iên mà đá liên tục vào người Lý Thừa Ân, từng cú đá đầy căm hận trút ra từ đáy lòng.
Cho đến khi vài tên thị vệ bảo vệ hắn, Tạ Vô Dạng ôm chặt lấy ta, ta mới kiệt sức mà dừng lại.
Ta nhìn Lý Thừa Ân, hắn cũng nhìn ta.
Cả hai chúng ta đều muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.