Công Chúa Hành Phong: Nguyệt Vô Dạng Phủ - Chương 14
33
Khi từng bức chân dung của những nam tử được bày ra trên bàn ta, ta im lặng. Những người nam tử ấy đều có vẻ ngoài xuất chúng, nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, gia thế, phẩm hạnh, học thức đều chỉ bình thường.
Ta lập một trường thi trước phủ công chúa, chiêu mộ phò mã. Ai vượt qua được ba cửa ải, sẽ có thể trở thành phò mã của ta.
Người đến dự thi rất đông, nhiều người vượt qua hai cửa ải, nhưng cửa ải thứ ba là đối chiến với ta, và không ai có thể đánh thắng ta cả.
Phụ hoàng cho rằng ta đang làm trò hề, bảo làm sao một nam tử đường đường lại không thể đánh thắng một nữ tử.
Cho đến khi người vi hành đến phủ công chúa, chứng kiến ta trong trang phục nam tử, đánh ngã một người cao to xuống đất, lúc ấy người mới dường như tin rằng đứa con gái yếu ớt của mình thực sự có sức mạnh không thua kém bất kỳ nam nhân nào.
Trên võ đài, sau khi chiến thắng, ta vui vẻ nhào vào lòng phụ hoàng.
Khoảnh khắc ấy, phụ hoàng tự hào về ta.
Sau đó, ta hằng ngày mặc trang phục nam nhân vào cung, cùng phụ hoàng dùng bữa. Có đại thần tấu rằng ta không giữ lễ nghi, phạm vào tổ chế.
Ta liền đưa một nhóm người – những kẻ đã thua dưới tay ta khi ứng tuyển phò mã – đi vây cháu trai nhỏ của vị đại thần đó trong một con hẻm. Ta nhấc cằm hắn, cảnh cáo: “Nếu ngươi khóc, ta sẽ biến ngươi thành diện thủ của ta.”
Cháu trai hắn mặt mày tái mét, chạy về nhà. Ta còn ép cháu gái hắn ở tiệm may phải mặc đồ nam trở về. Vị đại thần tức giận đến mức học được cách im lặng.
Và không biết tại sao, từ đó ở kinh thành lại nổi lên một trào lưu nữ tử mặc đồ nam ra đường, và các đại thần cũng không còn chỉ trích dân phong bại hoại nữa.
Hừm…
Ta thực sự không hiểu.
Khi ta đốt giấy cho Tạ Vô Dạng, ta hỏi chàng: “Đây là đạo lý gì vậy? Chẳng lẽ người ta thực sự kính trọng kẻ mạnh?”
Lại một thời gian trôi qua, một đại thần bị ngất trên đường vào triều, mà hôm đó ông ta có một bản tấu chương rất quan trọng. Ta đã cứu ông ta kịp thời, việc đầu tiên ông ta làm khi tỉnh lại là cầu xin ta hãy nhanh chóng đưa tấu chương vào cung.
Lần đầu tiên ta xông vào Kim Loan điện, dâng tấu chương lên phụ hoàng, rồi cung kính rời đi.
Dù chỉ thoáng nhìn một lần, nhưng hình ảnh nơi đó đã gieo vào lòng ta một hạt giống.
Vào năm thứ hai khi ta mặc đồ nam, Nhị hoàng tử gây ra một đại họa. Hắn có quan hệ với một nữ tử con vợ lẽ nhà Thị lang, lại bị người khác bắt quả tang.
Chuyện đến tai phụ hoàng.
Phụ hoàng phẫn nộ, quở trách Nhị hoàng tử có lòng lang dạ sói.
“Ngươi nghĩ rằng trẫm chỉ có một đứa con trai sao? Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn, dám coi con gái của triều thần như cung nữ của mình, tùy tiện hái hoa, ngươi có hỏi ý kiến trẫm chưa?”
Nhị hoàng tử run rẩy, quỳ xuống khóc lóc nhận lỗi. Phụ hoàng ban hôn cho nữ tử đó làm trắc phi của Nhị hoàng tử, đồng thời phạt bổng lộc và cấm túc hắn.
Sự việc xem ra đã được giải quyết, nhưng ta biết, Nhị hoàng tử sẽ không còn cơ hội lên ngôi nữa.
Trong lúc đó, nhiều người trong triều bắt đầu đệ trình thỉnh cầu phụ hoàng khôi phục ngôi Thái tử cho Đại hoàng tử.
Lúc này, ta đến gặp Thái tử bị phế.
Khi ấy, Lý Thừa Trạch và Lý Thừa Ân đều bị giam chung, cả hai người đều tiều tụy, không còn dáng vẻ cao quý của người hoàng thất trước kia.
Khi thấy ta, họ mừng rỡ như nhìn thấy miếng thịt.
Ta tiết lộ tin tức, ám chỉ rằng Lý Thừa Trạch có cơ hội phục vị, khiến hắn không giấu nổi niềm vui, vui mừng đến phát cuồng.
“Hoàng huynh, chỉ cần thêm chút lực đẩy, phụ hoàng sẽ thả huynh ra. Nhưng ta chỉ là một nữ tử, thực sự không có ai giúp đỡ, nếu ta là nam nhân thì tốt biết mấy. Nhưng hoàng huynh hãy yên tâm, ta sẽ dùng toàn bộ sức lực, dù có phải tan xương nát thịt.”
Ánh mắt ta kiên định. Sắc mặt Lý Thừa Trạch biến đổi.
“Ta có một danh sách, đây là thứ cuối cùng ta có. Nam Bình, muội nhất định phải dùng nó đúng cách. Nếu ta được thả ra, ngày sau ta sẽ phong muội làm Hộ quốc Trường công chúa, để muội an hưởng suốt đời.”
“Giờ ta mới hiểu, mẫu hậu nói ‘vinh thì cùng vinh, tổn thì cùng tổn’ có ý nghĩa gì. Không có hoàng huynh bảo vệ, cuộc sống của ta thực sự không dễ dàng. Hoàng huynh nhất định phải được thả ra, mẫu hậu cũng mong huynh ra ngoài cứu người khỏi lãnh cung.”
Lý Thừa Trạch hạ quyết tâm, tiết lộ cho ta nơi cất giữ danh sách.
Ta gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, và quả nhiên, ta đã tìm thấy danh sách cùng những bằng chứng về những người có tên trong đó.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.
Nhị hoàng tử tưởng rằng mình không còn cơ hội lên ngôi, trong lúc chán nản bất mãn, bỗng gặp được một nhóm đại thần hết lòng ủng hộ và thề trung thành với hắn.
Hắn có tiền để chiêu binh mãi mã, còn có Trần tướng quân làm chỗ dựa.
Năm thứ hai mươi lăm của phụ hoàng, một đạo thánh chỉ được gửi đến phủ Nhị hoàng tử, nói rằng trong cung có thích khách, lệnh hắn vào cung bắt giặc.
Nhị hoàng tử mang theo binh mã phụng chỉ vào cung, lòng đầy tham vọng, hy vọng nhân cơ hội này chiếm lấy ngôi vị.
Nhưng hắn không ngờ rằng, người hắn định cưới làm vương phi, Trần Cẩm Tú, lại khoác áo giáp bắt giữ hắn, mắng hắn là nghịch thần tặc tử.
34
Một cuộc biến động cung đình, đến thật vội vã, đi cũng vội vã. Khi ta mặc áo giáp bước vào tẩm cung của phụ hoàng, phụ hoàng kinh ngạc nhìn ta.
Khoảnh khắc đó, người chợt tỉnh ngộ.
“Thì ra là vậy, ngươi đã chuẩn bị mọi thứ chỉ vì tham vọng này.”
Ta quỳ một chân xuống.
“Phụ hoàng, ba người con của người đã chet, những đứa còn lại vẫn còn quá nhỏ. Con không muốn tay mình nhuốm thêm m//áu, đã đến lúc người đưa ra quyết định.”
“Ngươi đừng mơ, ngươi là nữ tử, làm sao có thể làm Hoàng đế?” Ông ấy quát lớn.
Ta nhẹ nhàng nói: “Phụ hoàng, người có biết tại sao Thái tử bị phế lại tham nhũng không?”
Phụ hoàng đầy mơ hồ, đây là điều mà người nghĩ mãi cũng không hiểu được. Người rất yêu thương Thái tử, dạy dỗ từ nhỏ, thế nhưng người vẫn không hiểu tại sao Thái tử lại tham ô, tàn nhẫn đàn áp cả một châu.
Ta bình thản đáp: “Vì Thái tử sợ phụ hoàng, sợ người nghi kỵ, nên cố ý để bản thân có tì vết, để phụ hoàng nghĩ rằng con trai không bằng người, vẫn cần sự dạy dỗ của người, như vậy phụ hoàng sẽ không nghi kỵ. Chỉ có điều, Thái tử không ngờ thái thú Phúc Châu lại mượn danh nghĩa của hắn để vơ vét tài sản, cũng không biết rằng một phần thuế của triều đình đến tay dân lại tăng lên thành hai phần, ba phần, thậm chí bốn năm phần, và vì vậy mà thảm kịch Phúc Châu xảy ra. Nói tóm lại, tất cả đều là lỗi của người, phụ hoàng à. Người đã già rồi, đã đến lúc lui về làm Thái thượng hoàng rồi.”
Phụ hoàng sững sờ hồi lâu, trong lúc ta đang mất kiên nhẫn và định dùng biện pháp mạnh, thì đột nhiên người phát ra một tiếng khàn khàn, rồi ngã xuống bất tỉnh.
Phụ hoàng bị đột quỵ.
Người trợn mắt đầy hối tiếc. Ta lệnh cho ngự y chăm sóc người cẩn thận, rồi quay đi để nhận sự ủng hộ của bá quan.
Phụ hoàng không biết, thực ra ta chưa hoàn toàn kiểm soát được hoàng cung. Những cấm vệ quân tưởng rằng ta vào cung để cứu giá, vì thế mới không ngăn cản ta. Cấm vệ quân của phụ hoàng vẫn trung thành, chỉ cần phụ hoàng ra lệnh, họ vẫn đủ sức chiến đấu.
Ta chỉ đang đánh cược mà thôi. Không ngờ lần này, vận may đứng về phía ta, và ta đã thắng cược.
Ta cũng đã lừa phụ hoàng. Ba người con của người vẫn còn sống, nhưng cái chet cũng không còn xa.
Trong sự ủng hộ của bá quan văn võ, ta đăng cơ lên ngôi Hoàng đế, tôn phụ hoàng làm Thái thượng hoàng.
Ta hạ chỉ cho Nhị hoàng tử và Trần Cẩm Tú thành thân. Ngày hôm sau, Nhị hoàng tử đột ngột bạo tử, còn Trần Cẩm Tú như ý nguyện trở thành một quả phụ có quyền lực.
Vì nàng có công phò tá lên ngôi, ta phong nàng làm Đại tướng quân cấm quân, ngang hàng với phụ thân của nàng là Trần đại tướng quân.
Nàng không còn là cô gái đáng thương bị cha tùy ý đ//ánh đ//ập nữa, mà giờ đã là vương phi cao quý, có thể bắt Trần đại tướng quân hành lễ với mình và đ//ánh đ//ập đệ đệ.
Trước khi chet, Nhị hoàng tử hỏi ta tại sao lại căm ghét hắn đến vậy, nhất quyết phải giet chet hắn.
Ta thì thầm vào tai hắn một câu.
Hắn mở to mắt đầy bất ngờ, rồi mắng ta là “độc phụ”, rằng đất nước này sinh ra yêu nghiệt, rồi tất sẽ diệt vong.
Ta cười, không hề quan tâm.
Người chet là người giữ bí mật tốt nhất.
Ta hạ chỉ ban chet cho phế Thái tử.
Thái tử không thể tin được.
“Triệu Nam Bình, ta là ca ca của ngươi, ngươi dám giet ta sao? Đây là tội giet huynh, ngươi sẽ bị người đời phỉ nhổ!”
“Khi ngươi cùng mưu sát Tạ Vô Dạng, trong lòng ngươi có nghĩ rằng ta là muội muội của ngươi, và hắn là muội phu của ngươi không?”
“Ngươi đ//iên rồi, vì một người ngoài mà báo thù, ta là ca ca của ngươi, ca ca ruột thịt cùng một mẹ sinh ra. Trong huyết quản của chúng ta chảy chung dòng m//áu.”
“Ngươi không phải là ca ca của ta, ta không có ca ca.”
Hắn nghĩ rằng ta đang nói dối, nhưng thực ra, tất cả những gì ta nói đều là sự thật, sự thật không thể chối cãi.
Thái tử bị ép uống rượu đ//ộc, mắt hắn trừng lớn, cơ thể co giật.
Ta cúi xuống và cũng thì thầm vào tai hắn một câu, ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ, rồi dần dần trở nên tối tăm.
Thêm một kẻ nữa chet không nhắm mắt.
Còn Lý Thành Ân thì đã sợ đến ngây dại.
“Hãy tha m//ạng cho ta, ta không dám nữa, ta sẽ ở lại đây suốt đời, không bao giờ ra ngoài.”
Ta hừ lạnh, quay lưng bỏ đi.
Về sau, quả thật hắn bị giam cầm suốt đời, đến năm bốn mươi lăm tuổi mới chet. Khi th//i th//ể hắn được đưa ra ngoài, không còn nhìn ra dáng vẻ của chàng trai trẻ năm xưa.
Cái chet của Thái tử và sự giam cầm của Lý Thành Ân được truyền đến tai mẫu hậu trong lãnh cung.
Mẫu hậu ngày đêm chửi rủa, kêu gào muốn gặp ta một lần.
Ta phớt lờ bà, cho đến khi bà mất tiếng, nước mắt cũng cạn khô, ta mới khoác lên mình bộ lễ phục Hoàng đế, nghiêm nghị xuất hiện trước mặt bà.
Bà không thể tin vào những gì mình thấy.
“Phản nghịch, ngươi thật sự đã soán ngôi sao? Ngươi là nữ tử, sao có thể làm Hoàng đế? Ca ca của ngươi đâu? Đệ đệ của ngươi đâu? Ngươi đã làm gì với chúng?”
Lúc ấy, ta cảm thấy thật cảm khái. Hóa ra bà không yêu phụ hoàng đến vậy.
Ta tưởng người đầu tiên bà sẽ hỏi là phụ hoàng.
Ta không trả lời, chỉ lặng lẽ lấy ra từng món đồ bày trước mặt bà.
Bà nhìn chúng một cách bối rối.
“Ngươi làm trò gì vậy?”
Ta nghẹn ngào.
“Mẫu hậu, người hãy nhìn kỹ, đây là gì.”
Bà nhẫn nại nhìn kỹ từng món đồ.
Trước mặt bà là một chiếc tã lót thêu rồng, một chiếc khăn tay thêu hoa thược dược, một chiếc khăn quấn tã có họa tiết rồng và một cái chuông vàng.
Trên chiếc chuông có khắc hoa văn hình phượng, bên dưới có một chữ “Lý” rất nhỏ, khó mà nhìn thấy.
Những thứ khác bà không để tâm. Nhưng chiếc chuông vàng đó, bà run rẩy cầm lên, càng nhìn càng kích động.
Bà nhận ra nó.
Đây là chiếc chuông bà chuẩn bị cho đứa con chưa sinh của mình năm xưa. Bà từng nghĩ nó đã bị người ta lấy mất.
Sau này bà còn từng than phiền với ta rằng cung đình nhiều kẻ làm việc không sạch sẽ, phải nghiêm trị nội cung để tránh bị lợi dụng.
Nhưng giờ chiếc chuông này lại xuất hiện.
Bà gầm lên: “Ngươi lấy cái này từ đâu? Chủ nhân của nó đâu? Ngươi đã làm gì với nó? Triệu Nam Bình, ngươi đã làm gì, dù sao ta cũng nuôi ngươi lớn lên, ngươi không thể không tha cho nó!”
Bà khóc lóc thảm thiết, ánh mắt tràn đầy căm hận.
Lúc đó, ta mới hiểu.
Thứ mà bà coi trọng là huyết thống. Có cùng huyết thống thì mới là con của bà, còn nếu không phải thì dù có nuôi lớn cũng chỉ là thứ bỏ đi.
Ta cười lạnh: “Nó chet rồi.”
“Ngươi là đồ độc ác, tại sao ngươi lại giet nó, nó vô tội mà! Dù gì ta cũng đã nuôi ngươi lớn khôn, ngươi đã hưởng biết bao phúc lộc từ ta, tại sao ngươi không thể dung tha cho nó?”
Bà khóc không còn giữ được thể diện.
Ta nhẹ nhàng đáp: “Mẫu hậu, người không cần phải buồn, dù sao người cũng đã gặp con của mình rồi. Người còn nói nó xuất thân hèn mọn, là đứa con thấp kém, dám chống lại quyền lực hoàng gia, chet cũng không đáng tiếc.”
Bà ngưng khóc, gương mặt đầy kinh ngạc.
Ta cảm thấy một niềm vui của sự báo thù trào dâng trong lòng.
“Mẫu hậu, con của người, chính là Tạ Vô Dạng! Khi ta sắp xếp lại di vật của hắn, ta phát hiện ra bí mật này. Người không nhớ lầm đâu, ta thực sự không có vết bớt hình trăng lưỡi liềm. Sau khi hắn chet, ta đã khâu lại thi thể hắn và phát hiện vết bớt ấy. Ta cố tình tạo một cái giống như vậy trên người mình. Ba tháng ta đóng cửa không ra ngoài, đều là để dưỡng thương. Mẫu hậu, người đã tự tay hạ lệnh giet chet con trai mình, người cảm thấy thế nào?”
Mẫu hậu phát ra tiếng thét thảm thiết, lao đầu vào tường. M//áu bắn tung tóe, mùi tanh nồng nặc.
Ta nhìn cảnh tượng đó, bước đi nặng nề.
Dưới ánh mặt trời, ta cảm thấy lạnh đến tận x//ương, cái lạnh từ trong tủy chầm chậm dâng lên rồi bị ánh nắng xua tan.
Ta không thể ngừng nghĩ: Tại sao lại xảy ra bi kịch như vậy?
Nếu họ không đẩy ta đến đường cùng, có chút thương xót dành cho ta, liệu mọi chuyện có khác không?
Vạn Quý phi đã không nói dối khi lâm chung.
Năm xưa, khi bà nắm quyền hậu cung, bà đã đánh tráo con của Hoàng hậu, đứa trẻ đó bị lưu lạc ngoài cung, lớn lên ở Phúc Châu.
Hắn biết thân phận của mình, chăm chỉ học hành, rèn luyện võ nghệ, mong một ngày có thể dựa vào tài năng của mình để được Hoàng đế tán thưởng, từ đó vén màn bí mật về thân thế của mình.
Đáng tiếc, hắn không gặp may, lại gặp phải một tên tham quan ở Phúc Châu.
Hắn đi về kinh thành, mang theo niềm khát khao công lý cho dân chúng Phúc Châu và mong muốn tiết lộ thân phận thật của mình.
Hắn tưởng rằng có thể vượt qua mọi gian nan, nhưng lại bị truy sát trên đường, mất trí nhớ, cuối cùng chet dưới tay chính người thân mà hắn một lòng tìm kiếm.
Số phận thật khắc nghiệt và khó lường.
Đây có phải là sự trừng phạt của trời cao dành cho Hoàng hậu không?
Nhưng nếu là sự trừng phạt, tại sao lại giáng xuống những người vô tội?
Ta không hiểu.
Ta thật sự không thể hiểu nổi.
Ta đứng trên mái của Kim Loan điện, chờ đợi ánh bình minh.
Tiếng chuông sớm vang lên, vạn vật dần hồi sinh.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Tạ Vô Dạng, nếu chàng có đầu thai, xin hãy chờ thêm một chút. Hãy chờ đến khi ta tạo nên một thời đại thịnh thế cho chàng.
Để chàng dù có đầu thai ở đâu, cũng sẽ có sách đọc, có áo mặc, có cơm ăn, có giấc mơ để theo đuổi…
Hãy chờ ta, ta sẽ cố gắng hết sức để ngày đó nhanh chóng đến..
[HẾT]