Công Chúa Hành Phong: Nguyệt Vô Dạng Phủ - Chương 13
“Cầm lấy đi, mở một tiệm thêu cần có vốn, đứa trẻ lớn lên cũng cần tiền để học hành.”
Nàng nhận lấy chiếc hộp, tháo chiếc khóa trường mệnh trên cổ đứa trẻ xuống: “Điện hạ, ta chẳng cầu gì, chỉ mong điện hạ bình an, phúc thọ vô song. Vận Nương sẽ cầu phúc cho người ở Giang Nam.”
Ta gật đầu, nhìn nàng rời đi. Lại thêm một cố nhân rời khỏi kinh thành.
Trên đường trở về phủ, ta đi vòng qua nơi giam giữ Thái tử. Vệ binh thấy ta, liền vội vàng tiến lên hành lễ.
Ta hỏi hắn, Thái tử thế nào rồi?
Vệ binh đáp: “Thái tử mỗi ngày đều la hét, hy vọng người đến cứu ngài ấy ra ngoài. Còn mong bệ hạ nới lỏng cho một con đường sống. Công chúa điện hạ, người có muốn vào trong không?”
Ta lắc đầu, giờ vẫn chưa phải lúc.
Bây giờ, Lý Thừa Trạch vẫn còn mộng tưởng, vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng với phụ hoàng, vẫn nghĩ rằng chỉ cần nhận lỗi, phụ hoàng sẽ tha cho hắn.
Nhưng ta sẽ khiến hắn hiểu rằng, hắn định sẵn sẽ thất vọng. Khi đó, hắn mới thực sự tuyệt đường thoát.
Đến lúc đó, hắn mới hiểu ra, người duy nhất mà hắn có thể trông cậy chỉ có ta.
“Bảo Thái tử, ta sẽ cố gắng cứu ngài ấy ra, để ngài ấy giữ gìn sức khỏe, đừng bỏ cuộc.”
“Vâng!” Vệ binh cung kính đáp lời.
Ta rẽ đường rời đi, nghe thấy hắn nói với một người khác: “Công chúa Nam Bình thật là một người tốt!”
Ta không kìm được cười. Thật là quá khen rồi.
Công chúa Nam Bình trước đây có lẽ là một người tốt, nhưng người đó đã chet từ lâu rồi. Bây giờ trên đời này, chỉ còn lại một hồn ma báo thù.
Ta đến mộ của Tạ Vô Dạng đốt vàng mã. Tiền vàng bay múa trong gió, không chịu rơi xuống đất.
Ta đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Chàng không chịu nhận, là vì thù chưa trả hết sao? Chàng yên tâm, sắp xong rồi, mọi thứ sắp kết thúc rồi.”
Ta gặp Nhị hoàng tử Lý Thừa Niên ở một quán trà. Mặt hắn đầy vẻ vui mừng, cúi người hành lễ với ta.
“Đa tạ Hoàng tỷ chỉ dạy, nếu không có người, e rằng ta không thể sống sót trở về từ Phủ Châu.”
Hắn vuốt ngực, vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ.
Trước khi hắn khởi hành đến Phủ Châu, ta đã nói với hắn rằng đường đi này không hề yên bình, khuyên hắn chia binh làm ba đường: một đường thủy, một đường bộ, đường thứ ba chính là hắn dẫn người vi hành.
Hắn vốn nghĩ rằng vi hành mới là nguy hiểm nhất, nhưng sau khi trải qua một lần ám sát, hắn mới hiểu ra rằng, bị người khác trông thấy mới là nguy hiểm nhất.
Ngay lập tức, hắn thay y phục của tùy tùng, lợi dụng hỗn loạn mà khởi hành, trên đường dựa vào sự giúp đỡ của thương hiệu thuộc phủ Công chúa mà thuận lợi đến Phủ Châu.
Chặng đường này đầy gian nan hiểm trở không cần phải nói.
Còn tên ngốc này, đến Phủ Châu rồi thì lại lơi là cảnh giác, tin người quá dễ dàng, suýt chút nữa bị bán đi làm trai lầu xanh, cũng may người của ta kịp thời cứu hắn trở về.
Lúc được cứu, hắn còn hỏi: “Sao Phủ Châu lại có nhiều người thích nam nhân như vậy?”
Trải qua hỗn loạn ở Phủ Châu, dân chúng chỉ cầu sống sót, còn quyền quý thì càng trở nên biến thái.
Những chuyện này, các hoàng tử được nuôi dưỡng trong hoàng cung đầy đủ, đâu thể nào hiểu hết.
Còn chặng đường trở về lại càng nhiều khó khăn. Đoạn đường gian khổ này khiến ta hiểu rõ rằng, người trước mắt ta đây đúng là một kẻ vô dụng.
Thế nhưng, chỉ vì hắn là hoàng tử, giờ đây lại trở thành người có cơ hội nhất để kế vị Thái tử.
Ta không phục.
Người như hắn lên ngôi, sẽ có bao nhiêu vùng đất như Phủ Châu nữa đây? Phụ hoàng thực sự không hiểu điều này sao?
Ta cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, ngươi cũng đã giúp ta báo được mối thù lớn.”
Nhị hoàng tử nghiêm mặt nói: “Hoàng tỷ xin đừng quá đau buồn, phò mã đã xả thân vì bá tánh Phủ Châu, dân chúng Phủ Châu sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa của ngài ấy. Phụ hoàng đã quyết định ra chỉ dụ minh oan cho phò mã, rất nhanh thôi tỷ sẽ nhìn thấy.”
“Nếu được vậy thì tốt quá. Sau này, nếu có gì cần giúp, chỉ cần nói ra, ta sẽ cố hết sức.”
“Hiện tại có một việc, không biết hoàng tỷ có tiện không?”
“Việc gì? Cứ nói ra.”
“Ta… Ta nên lập phi rồi. Ta muốn cưới con gái của Trần tướng quân là Trần Cẩm Tú làm chính phi, không biết phụ hoàng có đồng ý không.”
Đôi mắt nhị hoàng tử sáng lấp lánh.
Ta không khỏi bật cười.
Quả nhiên, một khi đã có quyền lực, người ta sẽ muốn nhiều hơn nữa.
Nhị hoàng tử cũng không ngoại lệ, ta cũng vậy.
Ta gật đầu: “Đương nhiên có thể, ta và tiểu thư Trần Cẩm Tú trước đây từng có mối giao tình. Dù nàng xuất thân từ gia đình tướng quân, nhưng cũng là người đoan trang lễ độ, hiền thục đoan chính, phù hợp làm một hoàng phi.”
“Thật ư? Vậy thì tốt quá, đa tạ hoàng tỷ!” Nhị hoàng tử cung kính cúi người.
“Không cần đa tạ ta, phải do phụ hoàng quyết định.”
“Hoàng tỷ nói rất phải.”
Nhị hoàng tử ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
32
Nhị hoàng tử vội vã rời đi. Ta hẹn gặp Trần Cẩm Tú, coi câu chuyện hôm nay như một trò đùa và kể lại cho nàng. Trần Cẩm Tú kiêu ngạo nói: “Nam nhân thiên hạ lúc nào cũng như vậy, muốn giành lấy trái tim nữ nhân, cứ coi nữ nhân như vật phẩm để họ tranh giành.”
Nàng nói đúng. Nhưng khi ta vỗ nhẹ lên lưng nàng, nàng đau đến nỗi phải lùi lại. Trần Tướng quân trọng nam khinh nữ, chỉ cần con trai mắc lỗi, liền đánh con gái để dạy bảo con trai.
Điều này thật khó hiểu với ta. Ai sai thì nên đánh người đó mới phải. Tại sao đệ đệ làm sai lại phải đánh tỷ tỷ?
“Ngươi lại bị đánh nữa rồi phải không? Mồm miệng cứng rắn như thế, nếu ta là ngươi, ta sẽ đồng ý với Nhị hoàng tử, khi đó ngươi có thể trả thù bất cứ ai có oán có hận.”
“Nhưng… nhưng ta không thích hắn.”
Trần Cẩm Tú tái mặt. Nàng vẫn còn trong sáng như nước, không giống như ta, lòng đã đen tối từ lâu. Ta mỉm cười: “Hôn sự của hoàng tử, từ lúc đính hôn đến khi thành thân nhanh thì nửa năm, chậm thì hai ba năm, trong thời gian đó, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đúng không?”
“Sẽ có chuyện gì xảy ra?” Trần Cẩm Tú nhìn ta chằm chằm.
Ta thì thầm bên tai nàng: “Ngươi muốn trở thành một góa phụ cao quý không?”
Đôi mắt Trần Cẩm Tú sáng lên. Nàng và ta ngoắc tay nhau.
“Một lời đã định, ngươi đừng lừa ta, dù ta không văn hay chữ tốt, nhưng công chúa, ngươi đánh không lại ta đâu.”
Nàng thật kiêu ngạo. Giống như Tạ Vô Dạng của ta, cũng từng kiêu ngạo như vậy. Ta cười: “Đúng vậy, ta đánh không lại ngươi, Trần tiểu tướng quân.”
Nàng cười rạng rỡ, còn ta, lòng đầy thương nhớ. Tạ Vô Dạng của ta, cũng đã từng kiêu ngạo nói rằng ta đánh không lại hắn, nhưng giờ đây hắn không còn nữa.
Sau này, Nhị hoàng tử đến phủ tướng quân tìm Trần Cẩm Tú, nhưng lại bắt gặp nữ tử mình thương yêu đang bị cha nàng đánh roi, cảnh tượng đó làm hắn kinh hoàng suốt một thời gian dài. Hắn lập tức ngăn lại, nhờ đó chiếm được trái tim của Trần Cẩm Tú.
Trần Tướng quân thấy vậy, chủ động nhận lỗi, uống rượu nói chuyện với Nhị hoàng tử, cả hai vô cùng hòa hợp.
Trần Cẩm Tú hoàn thành nhiệm vụ, thở phào nhẹ nhõm. Nàng hứa hẹn trọn đời với Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử nghĩ rằng mình đã cứu nàng, liền yêu thương, chăm sóc nàng hết mực.
Nhưng ngay hôm đó, nàng đã về nhà và đánh đệ đệ của mình một trận vì những lỗi lầm gây ra.
Khi Trần tướng quân tức giận, nàng dõng dạc nói: “Cha, người luôn nói con vô dụng, nhưng người trèo lên hoàng gia là con, không phải là đệ đệ. Phải nhớ rằng, nếu một ngày nào đó con trở thành hoàng tử phi của Nhị hoàng tử, trong bụng mang long tôn, thì người sẽ được vẻ vang là nhờ con và con trai của con.”
“Đệ đệ gây rối, chỉ khiến Nhị hoàng tử thêm phiền lòng. Nếu cha còn muốn con có thể trèo lên cái cây cao là Nhị hoàng tử, thì hãy quản chặt nó.”
Trần Tướng quân tức giận nói: “Thật là vô lý! Nếu ta không phải là tướng quân, thì Nhị hoàng tử làm sao coi trọng ngươi?”
Trần Cẩm Tú cười: “Cha không biết gối đầu gió lợi hại thế nào đâu. Cha có chắc rằng vị trí tướng quân này có thể ngồi vững mãi không? Nhìn xem gia đình La Tể tướng, giờ ra sao rồi.”
Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng của ông chủ tiệm châu báu.
“Trần đại tiểu thư, có người nhờ tiểu nhân gửi đến cho tiểu thư một chiếc chuỗi ngọc, tiểu thư xem thử có hợp không, nếu không hợp, tiểu nhân sẽ mang về sửa lại rồi giao cho tiểu thư.”
Chiếc chuỗi ngọc to lớn, ngọc bích xanh biếc, khiến Trần tướng quân phải kinh ngạc. Cuối cùng ông im lặng, liên tục thúc giục Trần Cẩm Tú mau thử chiếc chuỗi ngọc.
Sau đó, Trần Cẩm Tú nũng nịu với Nhị hoàng tử: “Điện hạ, phải cảm ơn ngài đã cứu ta một lần nữa, nếu không, ta đã bị cha đ//ánh chet rồi.”
Nhị hoàng tử rất lo lắng, vì chiếc chuỗi ngọc giá trị liên thành đó không phải do hắn tặng. Hắn nhận ra mình dường như có một đối thủ rất giàu có. Để tránh rắc rối, hắn lập tức cầu xin phụ hoàng ban hôn.
Lúc đó, phụ hoàng nhìn hắn rất lâu, lâu đến nỗi hắn đổ mồ hôi trán. Cuối cùng, phụ hoàng cũng đồng ý.
Hắn vui mừng về báo tin tốt cho Trần Cẩm Tú. Hắn không biết, chính hành động này đã khiến hắn mất đi ngôi vị Thái tử.
Trong khoảng thời gian này, các đại thần liên tục dâng sớ lên triều đình, xin phụ hoàng phong Nhị hoàng tử làm Thái tử.
Phụ hoàng rất lo lắng, một mặt cảm thấy Nhị hoàng tử khó gánh vác trọng trách lớn, một mặt lại thấy hắn đã làm được một số việc lớn, chiếm được lòng dân.
Phụ hoàng vẫn đang do dự, thì Nhị hoàng tử lại liên kết với các triều thần, đặc biệt là tướng quân nắm giữ binh quyền.
Điều này đã phạm vào điều cấm kỵ của phụ hoàng.
Quyền lực của Nhị hoàng tử có thể là do phụ hoàng ban cho, nhưng không thể là do hắn tự mình mưu cầu, vì điều này biểu hiện cho lòng dạ sói lang.
Một đạo thánh chỉ ban hôn được ban xuống phủ Nhị hoàng tử và phủ tướng quân, nhưng thánh chỉ phong Nhị hoàng tử làm Thái tử đã bị đè xuống mãi mãi.
Nhị hoàng tử không biết, vẫn ngây ngốc chờ đợi.
Thật là ngốc.
Ta vào cung nhiều hơn, không vì gì khác ngoài việc phụng dưỡng phụ hoàng.
Phụ hoàng cũng ngầm cho phép hành động của ta, bởi người đã lớn tuổi, Hoàng hậu mà người yêu thương đã bị nhốt vào lãnh cung, trưởng tử bị phế, nhị tử có lòng dạ sói lang, tam tử cũng bị phế, còn các hoàng tử khác quá nhỏ, nhìn cũng khiến người đau đầu.
Giờ đây, người duy nhất có thể ở bên cạnh phụ hoàng, cùng người trò chuyện chỉ có ta.
Ta ăn cơm cùng phụ hoàng, rồi cùng người tản bộ, khi người lên triều, ta đợi người quay lại để dùng bữa tối và xoa bóp đầu cho người, giúp giảm cơn đau đầu.
Phụ hoàng hỏi ta sao không về phủ công chúa. Ta sững sờ một lúc, rồi nói: “Phụ hoàng, phủ công chúa quá rộng, thật lạnh lẽo.”
Khoảnh khắc đó, dường như người cũng cảm thấy đồng cảm với ta, toàn thân tràn ngập cô đơn.
Ta tưởng rằng mình đã nhận được lòng thương xót của người, nhưng chẳng bao lâu sau, Lễ bộ bắt đầu tìm phu quân cho ta.