Công Chúa Hành Phong: Nguyệt Vô Dạng Phủ - Chương 10
26
Ta dưỡng thương tại Khôn Ninh Cung của Mẫu hậu. Mẫu hậu ngày ngày hỏi han ân cần, còn Triệu Đoan Hoa dù đã đến mấy lần cũng khó lòng khiến mẫu hậu chú ý.
Một ngày, Triệu Đoan Hoa đến khóc lóc: “Di mẫu, La Thần lừa con. Nữ nhân tên Vận Nương lại đến rồi, còn mang theo đứa con. La Thần không hề đuổi nàng ta đi.”
Nàng ta nói một cách say sưa, ta từ sau rèm bước ra, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, con muốn trở về phủ công chúa.”
Mẫu hậu lập tức bỏ mặc nàng ta: “Con chưa khỏi bệnh, nhất định phải đợi khỏe hẳn rồi mới được đi.”
Ánh mắt ta lướt qua Triệu Đoan Hoa, ho vài tiếng, yếu ớt nói: “Mẫu hậu, con muốn đi.”
Mẫu hậu dường như hiểu ra điều gì, ánh mắt bà hiện lên vẻ bi thương thoáng qua: “Nam Bình…”
Ta cúi người thi lễ với bà, rồi chầm chậm rời đi.
Triệu Đoan Hoa gọi ta lại: “Tỷ tỷ, tỷ giận ta sao? Nhưng chuyện tình cảm là thứ khó kiểm soát nhất, chỉ cần tỷ tỷ tha thứ cho ta, muốn ta làm gì ta cũng sẵn lòng.”
Ta nhẹ nhàng đáp: “Vậy hãy hứa với ta một điều, làm hòa với La Thần như ban đầu được không? Muội đã có được thứ mà muội hằng mong ước, thì hãy trân trọng nó đi. Ít nhất phu quân của muội còn ở đây, còn phò mã của ta, chàng ấy đã không còn nữa rồi.”
Ta lấy tay che mặt, quay lưng bước đi.
Sau lưng, ta nghe tiếng mẫu hậu trách mắng Triệu Đoan Hoa: “Được rồi, La Thần chỉ có thêm một thiếp thất, con là chính thất thì phải rộng lượng. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện quá đỗi bình thường. Ngay cả bản cung cũng không thể thoát khỏi cảnh đó, con có tư cách gì mà đòi một đời một kiếp một đôi?”
Ngày hôm đó, lần đầu tiên Triệu Đoan Hoa khóc rời khỏi Khôn Ninh Cung. Ta tin rằng, chuyện này có lần một thì sẽ có lần hai, và sẽ còn vô số lần nữa.
Không biết ai đã bày mưu cho Triệu Đoan Hoa, nàng ta đón Vận Nương vào Tướng phủ, đặt ngay dưới mắt mình, nghĩ rằng như thế có thể dễ dàng kiểm soát.
Nhưng nàng ta lại sai rồi. Vận Nương có tiền.
Thời đại này, có tiền có thể khiến quỷ thần cũng phải khuất phục.
Vận Nương sống rất thoải mái ở hậu viện Tướng phủ, chẳng bao lâu, La Thần lại bị nàng ta dụ dỗ lên giường.
Triệu Đoan Hoa ngồi thức trắng cả đêm, cũng không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
Nàng ta không thể hiểu, rõ ràng đã sai người truy sát Vận Nương, tại sao nàng ta vẫn còn sống và thuận lợi sinh con?
Nàng ta cũng không hiểu, một kỹ nữ nơi lầu xanh như Vận Nương sao lại có nhiều tiền đến vậy, có thể khiến cả phu nhân Tướng phủ cũng phải tươi cười chào đón?
Ngày hoa mai nở rộ, ta và Vận Nương ngồi đối diện trong thiền phòng của chùa Vạn An. Lục Ngạc mỉm cười trao cho nàng ta một xấp ngân phiếu.
Nàng ta thản nhiên nhận lấy, mỉm cười cảm tạ ta. Ta hỏi nàng cuộc sống ở Tướng phủ thế nào, nàng ta khẽ cười khẩy.
“Ta đang đợi công chúa cứu ta lần nữa đấy. Bây giờ, ta chỉ sống vì đứa con, chịu đựng sự ghê tởm của tên cặn bã kia.”
Năm xưa, Vận Nương là hoa khôi của lầu xanh. Sau sự việc của Thái tử và Triệu Đoan Hoa, La Thần tức giận không yên.
Hắn không thể trút giận lên Thái tử là người kế vị, cũng không thể phát tiết với Triệu Đoan Hoa là Quận chúa, nên chỉ còn cách xả giận lên những người yếu đuối hơn mình.
Khi đó, Vận Nương là một kỹ nữ trong sạch, chỉ bán nghệ chứ không bán thân. La Thần bị nàng từ chối, nên trong cơn thẹn quá hóa giận, hắn cưỡng ép nàng…
Bà chủ của lầu xanh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vận Nương, nhưng vì sợ thế lực của công tử Tướng phủ, nên không dám lên tiếng.
Sau đó, hắn ném cho nàng một xấp ngân phiếu, lạnh lùng nói: “Một kỹ nữ hạ tiện cũng dám làm giá với ta? Ta muốn ngươi chet, chỉ cần nhấc một ngón tay là đủ.”
Về sau, mỗi lần Triệu Đoan Hoa và La Thần cãi nhau, Vận Nương lại trở thành đối tượng để La Thần trút giận.
Một kỹ nữ yếu đuối, không nơi nương tựa, là tầng lớp thấp nhất trong xã hội, không ai đứng ra bảo vệ nàng.
Sau đó, La Thần sắp lấy vợ, hắn nói rằng từ nay sẽ không đến tìm nàng nữa.
Nàng hận hắn.
Rõ ràng nàng có thể mãi là một kỹ nữ trong sạch, có thể tích góp một số tiền, chờ khi nhan sắc phai tàn thì chuộc thân, rồi kiếm một nghề thêu thùa mà sống.
Nhưng bây giờ, hắn đã phá hoại nàng, lại còn vứt bỏ nàng. Nếu không có thế lực của La Thần bảo vệ, nàng chỉ còn con đường tiếp khách, xoay vần trong tay hết nam nhân này đến nam nhân khác.
Hắn hủy hoại nàng, nhưng lại mong nàng không hận hắn.
Hắn đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Lần cuối cùng, nàng không uống canh tránh thai, mang thai rồi trốn khỏi lầu xanh, chặn xe ngựa của Triệu Đoan Hoa, tưởng rằng có thể cầu được một con đường sống.
Không ngờ rằng, Triệu Đoan Hoa còn tàn độc hơn cả La Thần.
La Thần chỉ muốn cắt đứt quan hệ với nàng. Còn Triệu Đoan Hoa lại muốn m//ạng của nàng.
Khi người của ta đến cứu nàng, nàng đang mang thai, bị vứt trong ngôi miếu đổ nát. Vài bà ăn mày đang liều m//ạng bảo vệ nàng, nhưng cũng bị đám du côn đánh cho m//áu đầy mặt…
Vận Nương cười: “Khi còn làm kỹ nữ trong sạch, ta cũng từng nghĩ đến việc gặp được một ân nhân vừa tài giỏi vừa phong độ, người sẽ cứu ta khỏi nơi dơ bẩn đó. Nhưng ta chờ mãi, chờ mãi, vẫn chẳng đợi được ai. Bọn họ coi thường ta, khinh rẻ ta, nhưng lại thèm muốn thân xác ta. Thật đúng là bọn người mặt người dạ thú, miệng thì nói một đằng mà lòng thì nghĩ một nẻo. Là nam nhân, học văn luyện võ còn có thể đem tài năng mà bán cho vua. Còn ta, học vấn chẳng thua kém gì lũ nam nhi, nhưng chỉ có thể dựa vào sắc đẹp mà phục vụ người khác. Rõ ràng bọn họ làm thơ chẳng ra gì, nhưng ta vẫn phải ráng sức khen ngợi, khen đến mức ta phát tởm. Sao thế gian này lại bất công với nữ tử đến thế?”
Đúng vậy, sao thế gian này lại bất công với nữ tử đến thế?
Trên người nàng lại có thêm những vết sẹo mới, có vết là do La Thần gây ra, cũng có vết do Triệu Đoan Hoa đánh.
Ta hỏi nàng, cuộc sống như vậy nàng còn chịu đựng được sao?
Nàng ngẩng mặt cười.
“Đương nhiên chịu được, đấu đá trong nội trạch so với những ân oán ở lầu xanh còn dễ dàng hơn nhiều. Ta còn phải vì con trai mà kiếm một tương lai tốt đẹp. Những gì La Thần nợ ta, ta không lấy được, nhưng con trai ta nhất định sẽ lấy lại.”
“Vậy hãy chờ tin của ta.”
Ta và nàng nhẹ nhàng vỗ tay, nhìn nhau cười.
27
Trong bữa tiệc đêm cuối năm, ta thấy Lý Thừa Trạch nhìn ta, định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Ta cố tình rời bàn tiệc, đi dạo một lát ở nơi hẻo lánh. Lý Thừa Trạch và Lý Thừa Ân gọi ta lại.
“Nam Bình…”
“Tỷ tỷ…”
Ta quay đầu lại, bình thản nhìn bọn họ.
Lý Thừa Trạch hít sâu một hơi.
“Nam Bình, ta có lỗi với muội, ngày trước là ta sai. Ta đã nghĩ rằng muội không phải con ruột của mẫu hậu, trong lòng ta đầy oán hận nên mới luôn đối đầu với muội. Ta… không cầu xin muội tha thứ, cũng không hy vọng muội sẽ như xưa, chỉ mong muội bình an khỏe mạnh. Ta hứa với muội, những gì đã qua, ta nhất định sẽ bù đắp cho muội.”
Hắn nhìn ta đầy tha thiết.
Miệng thì nói không cầu xin ta tha thứ, nhưng gương mặt thì đầy vẻ mong muốn ta nhanh chóng tha thứ để giải thoát cho hắn khỏi sự dằn vặt tội lỗi.
Con người hắn, ta đã nhìn thấu từ lâu.
Hồi nhỏ, hắn cũng như thế, cho ta một chút lợi lộc liền mong ta biết ơn, nhớ mãi không quên, tốt nhất là cả đời không chống lại hắn. Hắn đối tốt với ta nhưng lại không mong ta vượt qua hắn, thế nên mỗi khi Thái phó khen ngợi ta, hắn tức giận mà bỏ học mấy ngày.
Và khi nghe từ mẫu hậu rằng ta có thể không phải con ruột của bà, hắn không chần chừ mà vội vàng chèn ép ta.
Ta cúi đầu, khóc. Nước mắt rơi từng giọt xuống mặt đất.
Lý Thừa Trạch hoảng hốt: “Nam Bình…”
“Thái tử điện hạ, ta không thể quên được những gì ngài đã làm với ta. Vì Triệu Đoan Hoa, ngài không thừa nhận ta là muội muội của ngài. Trong mắt ngài, chỉ có Triệu Đoan Hoa mới là muội muội của ngài. Vậy ta là gì chứ?”
“Không phải thế, muội với ta là cùng mẹ sinh ra, Triệu Đoan Hoa chỉ là con của di mẫu. Xét về huyết thống, chúng ta mới là ruột thịt. Ta đối tốt với nàng ấy chỉ vì nàng ấy cô đơn, không nơi nương tựa…”
“Thái tử ca ca!” Một giọng nói đau đớn vang lên từ trong bóng tối.
Triệu Đoan Hoa không thể tin nổi nhìn Thái tử, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt. Nàng ta che miệng bằng mu bàn tay, từng bước lùi lại, sau đó quay người bỏ chạy thật nhanh.
Lý Thừa Trạch hoảng loạn, ánh mắt thoáng qua vẻ bối rối. Hắn nhanh chóng nói với ta một câu: “Nam Bình, muội về trước đi”, rồi đuổi theo Triệu Đoan Hoa.
Lý Thừa Ân sốt ruột dậm chân: “Nam Bình, ngươi chọn cái chỗ gì thế này, giờ thì Thái tử ca ca và tỷ tỷ đều giận rồi!”
“Ngươi vừa gọi ta là gì?” Ta nhạt nhẽo hỏi.
Lý Thừa Ân rụt cổ, dường như lúc này mới nhận ra mình đến để làm hòa với ta, nhưng vừa rồi lại trách móc ta, còn gọi Triệu Đoan Hoa là tỷ tỷ.
Ta hừ lạnh một tiếng, quay lưng bỏ đi.
Lý Thừa Ân kêu lên sau lưng ta: “Sao tỷ lại nhỏ mọn vậy, ta chỉ không kịp phản ứng thôi mà.”
Ta khựng lại.
“Không mau đi theo sao?”
“Hả? Đi đâu cơ?”
“Còn đi đâu nữa? Đương nhiên là đến Tướng phủ, chúng ta bốn người phải làm hòa, ta không muốn mẫu hậu đau lòng, người kẹt giữa bọn ta, rất khó xử.”
Lý Thừa Ân vui vẻ khoác tay ta: “Đúng, chúng ta mau đi thôi.”
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy như trở lại hồi nhỏ, khi đó Triệu Đoan Hoa còn chưa đến, mẫu hậu vẫn nghĩ ta là con ruột của người. Lý Thừa Ân lúc ấy rất thân thiết với ta, luôn vô thức khoác tay ta mà làm nũng.
Cho đến khi Thái tử nhắc nhở hắn về chuyện nam nữ khác biệt, Thái phó phạt hắn làm bài, hắn đầy uất hận mà chịu đòn, lần sau đến thì đã thấy ta phiền phức rồi.
Nhờ Lý Thừa Ân dẫn đường, chúng ta nhanh chóng đến Tướng phủ.
Lý Thừa Ân như về nhà mình, không cho người báo tin, cứ thẳng thừng đi vào, tiến thẳng đến viện của Triệu Đoan Hoa.
Đi được nửa đường, Lý Thừa Ân đột nhiên dừng bước. Hắn trợn tròn mắt, không tin nổi vào những gì mình đang thấy, còn dụi mắt mấy lần.
Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy dưới ánh trăng nơi rừng trúc, Thái tử điện hạ đang ôm chặt Triệu Đoan Hoa, tiếng khóc của nàng ta đã trở thành những tiếng rên rỉ bị bịt kín miệng.
Lý Thừa Ân lo lắng như thể chính hắn là người đang làm điều sai trái. Hắn nhanh chóng kéo tay ta: “Đi mau, coi như chúng ta không nhìn thấy gì.”
“Muộn rồi…”
Ánh lửa bừng sáng, chiếu rõ hình ảnh Thái tử và Triệu Đoan Hoa.
Hai người bọn họ hoảng sợ nhìn về phía phát ra ánh sáng, liền thấy La Thần đang đứng đó với gương mặt đen kịt.
Lần này, La Thần không nhịn nữa, hắn lao tới, tung một cú đấm vào mặt Thái tử.
Ta đợi hắn đánh mấy cú, rồi mới nhanh chóng lao ra, tung một cước đá bay La Thần, sau đó cùng Lý Thừa Ân kéo Lý Thừa Trạch và Triệu Đoan Hoa bỏ chạy…
Đêm đó, ta không biết người khác ra sao.
Chỉ biết là ta đã ngủ rất ngon, lần đầu tiên kể từ khi Tạ Vô Dạng qua đời, ta mới có được một giấc ngủ an yên như vậy.