Công Chúa Hành Phong: Nguyệt Vô Dạng Phủ - Chương 1
01.
Ta quỳ suốt ba ngày ba đêm, cầu xin phụ hoàng điều tra kỹ lưỡng vụ án sát hại phò mã.
Ba ngày sau, điều ta đợi được chỉ là một câu nói của thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng, Hỷ công công.
“Thưa công chúa điện hạ, vụ án đã điều tra rõ ràng, phò mã xấu số gặp phải bọn sơn tặc. Những tên sơn tặc này đã sớm trốn chạy, Kinh Triệu Doãn đang truy bắt các trọng phạm khắp nơi. Sự việc đến đây, xin công chúa điện hạ nén bi thương. Hoàng thượng quốc sự bận rộn, mong công chúa trở về.”
“Không phải sơn tặc! Chàng ấy bị đ//âm hơn ba mươi nhát, rõ ràng là một vụ trả thù!”
“Điện hạ, Hoàng thượng đã nói là sơn tặc.” Hỷ công công nói với vẻ đầy chắc chắn.
Ta như nghẹn lời, nước mắt hòa cùng nước mưa, từ miệng chảy vào tận tim.
Hồi lâu sau, ta khẽ nói: “Phụ hoàng nói đúng, là ta quá cố chấp, khiến phụ hoàng hao tâm tổn sức.”
Ta cúi đầu lạy về phía Càn Thanh Cung, chậm rãi đứng lên và rời đi. Trở về phủ công chúa, ta đổ gục xuống đất.
Khi tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Lục Ngạc mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố nở nụ cười: “Hoàng hậu nương nương lo lắng cho người, đặc biệt sai người mang nhiều thuốc bổ đến. Công chúa điện hạ, người nên nén bi thương, phò mã luôn lo lắng cho người. Nếu người để mình ốm yếu, phò mã dưới suối vàng biết được, e rằng khó lòng yên ổn.”
“Ồ!”
Bên ngoài vang lên tiếng trống chiêng, náo nhiệt vô cùng.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu ạ, công chúa thân thể không tốt, nên nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
Ta khoác áo đứng dậy, bước ra cửa.
“Công chúa điện hạ, đừng ra ngoài!” Lục Ngạc vội vàng đuổi theo, nhưng lại vô tình làm đổ đồ đạc.
Nàng là cung nữ thân cận của ta, từ trước tới nay luôn bình tĩnh, hiểu chuyện, hôm nay lại luống cuống như vậy.
Xem ra đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Ta mở cửa lớn của phủ công chúa, nhưng bị thị vệ ngoài cửa chặn lại.
“Công chúa điện hạ, Hoàng hậu nương nương có lệnh, xin người ở lại trong phủ, không được ra ngoài.”
Thì ra, ta đã bị cấm túc.
“Bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì?”
“Hôm nay là ngày Đoan Hoa quận chúa và La công tử thành hôn.”
Cuối cùng thì bọn họ cũng thành thân, tại sao lại chọn đúng ngày hôm nay chứ?
“Quy mô như vậy, e rằng cũng sánh ngang với lễ đại hôn của công chúa.”
Ánh mắt của thị vệ lóe lên một chút thương hại, rồi hắn cúi đầu, im lặng không nói gì.
Lục Ngạc kéo kéo tay áo ta.
“Công chúa điện hạ, hãy trở về thôi.”
02.
Về sau, ta biết rằng, hôn lễ của Đoan Hoa thực sự được tổ chức theo nghi thức của công chúa.
Phủ Tể tướng cũng hết sức phối hợp, xa hoa vô cùng.
Mẫu hậu đã tặng cho Đoan Hoa vô số sính lễ, thậm chí còn ban cho nàng rèm châu liên châu mà người từng dùng trong lễ đại hôn của mình.
Mọi người đều khen ngợi họ là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.
Có lẽ họ đã quên rồi.
La Thần từng là vị hôn phu của ta, còn Đoan Hoa quận chúa trước kia chỉ là con gái của một viên thái thú.
Sau khi cha mẹ nàng qua đời, nàng chịu đủ khổ cực mới đến được kinh thành, nương nhờ mẫu hậu.
Mẫu hậu nghe chuyện đời của nàng, vừa than thở cho số phận bất hạnh của cha mẹ nàng, vừa cầu xin phụ hoàng phong cho Đoan Hoa làm quận chúa, hết mực yêu thương nàng, dường như chỉ có vậy mới bù đắp được những khổ cực nàng đã chịu đựng.
Khi đó, ta cũng thương xót nàng, mọi việc ăn mặc đi lại đều để nàng lựa chọn trước. Nhưng về sau, có vài thứ dường như đã thay đổi.
Ta cài cây trâm nàng tặng, nghĩ rằng đó là tình cảm tỷ muội sâu sắc, nhưng lại bị mẫu hậu trách mắng không hiểu chuyện, không nên tranh giành di vật của di mẫu để lại cho biểu muội.
Ta vội vàng nói rằng ta không hề giành lấy, là Đoan Hoa đã tặng nó cho ta. Đoan Hoa chỉ mím chặt môi, đôi mắt ứa lệ, im lặng không nói một lời.
Sau đó, nàng nói với ta rằng nàng quá sợ hãi, lần đầu tiên đến nơi này, không dám cãi lại bất kỳ ai, càng không dám phản bác Hoàng hậu nương nương.
“Nương nương tuy là di mẫu của ta, nhưng cũng là mẫu thân của tỷ tỷ. Tỷ tỷ và nương nương là mẹ con liền tâm, tỷ có thể phản bác mà không sao, nhưng nếu ta phản bác, sẽ bị người ghét bỏ. Tỷ tỷ, xin lỗi, ta thật sự quá sợ hãi. Nếu mẫu thân ta vẫn còn…”
Nàng bật khóc, như thể chịu đựng một nỗi oan ức to lớn.
“Nam Bình, muội làm gì vậy?” Hoàng huynh tức giận quát lớn, nhanh chóng bước tới, đẩy ta sang một bên.
Đệ đệ Lý Thừa Ân thì che chở cho Đoan Hoa phía sau, vừa nhỏ giọng an ủi nàng: “Đừng khóc nữa! Ta đưa muội ra ngoài chơi có được không?”, vừa lườm ta với ánh mắt trách móc, như thể ta đã phạm phải tội tày trời.
Hôm đó, ta không những không nhận được lời xin lỗi, mà còn bị mắng một trận. Hoàng huynh nói ta ích kỷ, vô tình. Đệ đệ Lý Thừa Ân nói không bao giờ muốn quan tâm đến ta nữa.
Họ vây quanh Đoan Hoa, nói muốn ra khỏi cung tìm chỗ nào đó vui vẻ.
“Yên tâm, bọn ta chỉ dẫn muội đi thôi, nơi đó ngay cả hoàng tỷ cũng không biết, là chỗ bí mật của chúng ta. Nói cho muội biết rồi, muội không được khóc nữa nhé.”
Lý Thừa Ân nói rất to, sợ rằng ta không nghe thấy. Ta kiềm cơn giận, muốn tranh luận nhưng không biết tranh luận thế nào.
Năm đó, ta mười lăm tuổi.
Mười lăm tuổi Lý Nam Bình thực sự vụng về, rõ ràng cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
03
Ta ra khỏi cung để tìm La Thần, ấm ức kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối. La Thần tức giận, nói sẽ đích thân đi hỏi cho ra lẽ, nhất định bắt Triệu Đoan Hoa phải xin lỗi ta.
Lòng ta ấm áp vô cùng, vội vàng nói không cần đâu, sau này ta không để ý tới nàng ta nữa là được rồi.
Ta không muốn gây thêm tranh chấp, cũng không muốn để La Thần vướng vào tình cảnh rắc rối này.
Có lẽ trong tiềm thức, ta không muốn La Thần tiếp xúc với Triệu Đoan Hoa.
La Thần khen ta lương thiện: “Nam Bình, nàng thật sự quá hiền lành, nàng phải thay đổi đi, nếu không sau này, ta thật sự lo nàng sẽ bị người ta bắt nạt.”
“Sẽ không đâu, chỉ cần chàng như trước kia, ta sẽ không cảm thấy buồn.”
Mười lăm tuổi Lý Nam Bình, thật sự quá lo lắng cho người khác, đến mức quên đi cảm xúc của chính mình.
Sinh nhật năm ta mười sáu tuổi trùng với lễ cập kê của Triệu Đoan Hoa. Mẫu hậu gộp cả hai buổi tiệc thành một.
Rõ ràng ta và Triệu Đoan Hoa đều là chủ nhân của buổi tiệc, nhưng tất cả mọi người đều vây quanh nàng.
Mẫu hậu tặng nàng một bộ trang sức quý giá vô cùng, hoàng huynh tặng nàng y phục làm từ vân cẩm, còn Lý Thừa Ân thì tặng nàng một cây cổ cầm.
Hắn tự hào nói: “Cây đàn này tên là Cửu Tiêu Hoàn Bội, từng được Tô Thức sử dụng. Tỷ tỷ xem có hợp không?”
Không biết từ lúc nào, Lý Thừa Ân bắt đầu gọi thẳng tên ta, trong khi lại gọi Triệu Đoan Hoa là tỷ tỷ.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Triệu Đoan Hoa nhẹ nhàng gảy dây đàn, nở nụ cười ngây thơ trong sáng.
Khoảnh khắc đó, ta cuối cùng cũng hiểu được thế nào là “Nhẹ mỉm cười đã toát lên phong tình”, “Mỹ nhân khẽ cười, ánh mắt tựa vì sao”.
Nàng mới mười bốn tuổi, nhưng đã lộ ra phong thái làm người ta say đắm.
Nàng rạng ngời sáng chói. Còn ta, chỉ là một bóng dáng cô độc.
Ta rõ ràng đau lòng đến tột cùng, nhưng lại thể hiện ra vẻ hờ hững như làn khói mờ.
Không sao cả, ta còn có La Thần mà. Ta chờ đến lúc nhận được lễ vật chúc mừng của La Thần.
Hắn tặng ta một cây trâm ngọc, chất ngọc rất đẹp, xanh biếc như muốn nhỏ ra nước. Ta cài trâm lên tóc, lòng cảm thấy thỏa mãn.
Triệu Đoan Hoa nhìn chằm chằm vào cây trâm của ta, ánh mắt lấp lánh, trông như có điều muốn nói nhưng lại không dám nói.
Ta cảm thấy vô cùng khó chịu, sau khi lễ kết thúc, vội vàng ra khỏi cung đi tìm La Thần. Không ngờ lại không gặp được hắn.
Ta tiếc nuối quay về cung, đi ngủ sớm. Nửa đêm, lại bị đánh thức. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt.
Ta hỏi Lục Ngạc có chuyện gì xảy ra?
Lục Ngạc bực bội nói: “Chẳng phải do người đó sao, cùng người ta ra ngoài uống rượu, uống đến giờ mới về, vừa nôn vừa khóc, làm cho mọi người đều không yên. Nàng ta có thể ngủ đến tận trưa mới dậy, những người hầu hạ nàng chắc là xui xẻo lắm, gặp phải chủ nhân như thế.”
Thì ra Triệu Đoan Hoa về muộn.
Ta không nhịn được hỏi: “Mẫu hậu không quản nàng sao?”
“Hôm nay là lễ cập kê của nàng, nương nương nói cứ để nàng tận hứng, mọi chuyện cứ để nương nương lo.”
Trong lòng ta dâng lên một nỗi đau khó nói.
Không phải như vậy.
Không phải như vậy mà.
Năm ta mười bốn tuổi, mẫu hậu đã nói với ta rằng, ta đã trưởng thành, không thể phạm sai lầm, không thể làm mất thể diện hoàng gia.
Hôm nay là sinh nhật ta, mẫu hậu càng nhắc nhở rằng sau này phải tuân thủ quy củ, không được tùy tiện làm loạn.
Ta rõ ràng rất nhớ La Thần, nhưng cũng không dám chờ đến tối, sợ lỡ giờ giới nghiêm, khiến mẫu hậu khó xử. Thế nhưng mẫu hậu lại nói với Triệu Đoan Hoa, cứ để nàng tận hứng, mọi việc để mẫu hậu gánh vác.
Tại sao lại không giống nhau?
Trời đã lạnh rồi nhỉ.
Ta cảm thấy rất lạnh.
04.
Chiều ngày hôm sau, ta mới gặp được Triệu Đoan Hoa với vẻ mặt còn ngái ngủ.
Nàng nở một nụ cười với ta, dịu dàng nói: “Đêm qua, ta cùng hoàng huynh, Thừa Ân đệ đệ và La đại ca chơi đùa đến khuya, đã làm phiền tỷ rồi, là lỗi của ta. Đêm qua La đại ca tặng ta một bể sao trời, thật sự rất đẹp. Cây trâm ngọc tỷ đeo trên đầu cũng đẹp lắm, ta và La đại ca chọn rất lâu mới chọn được cây trâm xanh từ đầu đến cuối như vậy, quả nhiên rất hợp với tỷ.”
Nàng hành lễ với ta rồi nhẹ nhàng rời đi. Ta rút cây trâm trên đầu xuống, trong lòng lần đầu tiên dâng lên cảm giác căm hận!
Ta muốn đ//ập v//ỡ cây trâm đó. Nhưng ta lại nghĩ, ta không nên chỉ nghe lời nàng ta nói, ta phải hỏi rõ La Thần.
Ta đợi rất lâu ở nhà La Thần, cuối cùng hắn cũng trở về. Hắn mặc bộ y phục gấm vóc, trông sang trọng và tuấn tú. Nhìn thấy ta, trên mặt hắn lộ vẻ áy náy.
Ta hỏi hắn về chuyện cây trâm. Hắn do dự một lúc, rồi mới nói đúng là như vậy.
“Ta chỉ là không biết nên chọn gì, nên mới cùng biểu muội Đoan Hoa chọn.”
“Thế còn món quà chàng tặng nàng ta là gì?”
Hắn mím chặt môi, không nói gì nữa. Bởi vì cái bể sao trời kia vốn là món quà mà hắn từng nói sẽ tặng cho ta.
Để có thể khiến bể nước đầy sao sáng lấp lánh, hắn đã âm thầm tìm kiếm các viên pha lê khắp nơi. Ta giả vờ như không biết kế hoạch của hắn, nhưng lại âm thầm đi khắp nơi để giúp hắn thu thập pha lê.
Suốt một năm, hắn mới phủ kín hang động đó bằng pha lê. Chỉ cần thắp một ngọn nến, toàn bộ pha lê trong hang sẽ tỏa sáng, phản chiếu ánh sáng xuống bể, và từ bể lại phản chiếu lên đỉnh hang.
Một bể sao trời, phản chiếu lẫn nhau, đẹp như trong mộng. Ta đã chờ đến năm mười sáu tuổi, vẫn luôn chờ hắn tặng ta.
Sinh nhật năm mười sáu ta không nhận được, ta nghĩ, chắc hẳn hắn định tặng ta vào một dịp quan trọng khác. Không ngờ, chờ mãi, lại trở thành món quà hắn tặng Triệu Đoan Hoa.
Mà màu xanh trên cây trâm ngọc kia thật là mỉa mai!
Ta đập cây trâm xuống đất, những mảnh vụn văng tung tóe, rạch nát mu bàn tay hắn, m//áu chảy ra.
Ta giật mình, chưa kịp xin lỗi thì hắn đã nổi giận.
“Nam Bình, đúng là ta đã tặng bể sao cho Đoan Hoa, nhưng nàng đã có quá nhiều thứ, biểu muội Đoan Hoa lại chẳng có gì. Nàng có thể đừng nhỏ nhen, so đo như thế được không?”
Ta nhỏ nhen? Nếu ta thật sự nhỏ nhen, ta đã chẳng đối xử với nàng ta như muội muội từ ban đầu. Nhưng Triệu Đoan Hoa, không xứng với sự yêu thương của ta.
Ta lạnh lùng nói từng chữ một: “La Thần, những gì ta có, là do ta sinh ra đã có, ta không tr//ộm c//ướp của ai, tại sao phải chia cho người khác? Nếu chàng thương nàng ta, thì tốt nhất hãy chia cho nàng ta những thứ của chàng, đừng hào phóng chia những thứ của ta.”
“Bể sao trời đó là của ta, ta chia cho nàng ấy, nàng có ý kiến gì? Hay là nàng nghĩ ta đã thuộc về nàng, mặc nàng sai khiến?”
Lời nói của hắn làm ta đau nhói, môi ta run rẩy không thể nói được lời nào, chỉ có thể quay lưng rời đi.
Ta và La Thần trước giờ chưa từng nói với nhau những lời nặng nề như vậy.
Vì Triệu Đoan Hoa, mà nói ra.
Tối hôm đó, ta giận đến không ngủ được. Trong mơ ta đã diễn đi diễn lại vô số lần, làm sao để cãi thắng hắn một cách hợp lý.
Nhưng thật tiếc, sau đó, không còn cơ hội thực hành nữa.
Ta đã mười sáu tuổi, đáng lẽ phải bàn chuyện hôn sự với La Thần, nhưng nhà họ La không có động tĩnh gì, mẫu hậu cũng không nhắc đến.
Ta và La Thần không còn liên lạc, như người xa lạ.
Ngược lại, Triệu Đoan Hoa và La Thần ban ngày thì cùng nhau đi chơi, ban đêm lại dạo phố. Lệnh cấm cung dường như chẳng có tác dụng với nàng ta.
Ta cũng từng hỏi mẫu hậu về lệnh cấm cung. Mẫu hậu chưa kịp trả lời, Lý Thừa Ân đã lên tiếng trước: “Biểu tỷ trước đây ở Phủ Châu, chưa bao giờ được dạo quanh kinh thành, bây giờ nàng ra ngoài chơi một chút thì có làm sao? Nàng không có số tốt như tỷ, sinh ra đã ở nơi tốt đẹp. Tỷ đã có nhiều như vậy rồi, cớ gì còn phải để ý nữa? Tỷ không thể thấy nàng sống tốt được sao?”
Ta suy nghĩ một lúc mới nhận ra rằng, “biểu tỷ” mà hắn nói là Triệu Đoan Hoa.
Ta lạnh lùng đáp: “Đệ thương nàng ta chưa từng được dạo quanh kinh thành, vậy đệ có biết ta từ khi sinh ra chưa bao giờ được thấy ban đêm ngoài Tử Cấm Thành không?”
Lý Thừa Ân ngẩn ra, không nói gì nữa. Mẫu hậu nhẹ giọng: “Con đang trách mẫu hậu sao?”
“Không, con chỉ đang nói sự thật thôi.” Ta cắn môi, trong lòng đắng chát.
Mẫu hậu cúi đầu, không muốn nghe ta nói thêm. Người thu dọn bàn ăn, mặc kệ ta đã no chưa.
Lý Thừa Ân vội vàng chuồn đi. Khi đi ngang qua ta, hắn thì thầm: “Tỷ làm mẫu hậu giận rồi, tốt nhất nên đến Phật đường quỳ gối chép kinh thư. Dạo này mẫu hậu thích đọc ‘Hoa Nghiêm Kinh’.”