Công Chúa Đại Lịch - Chương 4
Ta cúi đầu nhìn hắn, ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, bình tĩnh nói dối: ” Thế tử trung hiếu vẹn toàn, dũng cảm xông pha, trước mặt mãnh hổ không hề nao núng, hành động anh dũng đã truyền khắp Trần quốc. Trời cao cảm động trước tấm lòng vì bách tính của thế tử, cũng sẽ bảo hộ thế tử bình an vô sự.”
Tần Điền nghe ta nói dối một tràng dài, dở khóc dở cười, nói: “Ngươi nói gì vậy?”
Hắn nhìn ta, đột nhiên cố gắng đưa tay đặt lên mu bàn tay ta.
Mặt hắn không có chút huyết sắc, môi cũng trắng bệch, nhưng hắn vẫn cố gắng nở nụ cười, giọng nói vì yếu ớt nên nghe như có chút dịu dàng, hắn nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, đợi ta.”
Hắn nhìn vẻ mặt ngẩn người của ta, trong mắt hiếm hoi hiện lên ba phần ý cười, hắn nói: “A Nguyên, ta đã nói rồi, con đường này, cùng ta đi.”
Lúc này ta mới nhận ra, hoá ra hắn cố ý dựng nên vở kịch hôm nay.
Có lẽ hắn đã điên rồi, ta tính ra có là người quan trọng gì sao?
Đương nhiên ta không tin Tần Điền đột nhiên yêu ta say đắm. Hắn chỉ quá cô đơn mà thôi.
Trên con đường đầy máu tanh này, hắn chỉ muốn tìm một người không có cảm giác uy hiếp, khiến hắn cảm thấy an toàn để cùng hắn đi tiếp.
Mà ta chỉ là người vừa vặn xuất hiện bên cạnh hắn lúc này, vừa lúc là ta mà thôi.
Lâu sau ta mới lấy lại tinh thần, Tần Điền vẫn nhìn ta, ta cảm nhận được khóe miệng mình khẽ nhếch lên, rồi ta nghe thấy giọng mình, dịu dàng, nhẹ nhàng, như chứa đựng niềm vui vô hạn.
Ta nói với Tần Điền: “Được, ta sẽ cùng ngươi đi.”
11.
Ta trở thành thiếp của Tần Điền.
Đương nhiên không thể là thế tử phi, vị trí đó dành cho tiểu thư nhà quan hiển hách, môn đăng hộ đối.
Nhưng trước khi hắn cưới vợ, hậu viện của hắn chỉ có ta, cũng coi như thanh nhàn tự tại.
Ta trở thành quý phu nhân nhàn rỗi nhất trong tất cả các thê thiếp.
Vờn bướm, thêu thùa, đọc sách, gảy đàn, múa hát…
Cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, một thiếp thất đúng cách.
Thời gian trôi đi, năm thứ ba ta sinh cho Tần Điền một đứa con trai.
Đây là đứa con đầu lòng của Tần Điền, thời gian đó Trần Vương đột phát trọng bệnh, hắn ở trong cung hầu hạ, thêm vào đó kế mẫu và thứ đệ liên tục quấy rối, hắn phải lo lắng đối phó với triều đình và hậu cung, nhưng vẫn tranh thủ về nhà một chuyến.
Ta không biết gì về chính trị triều đình, Tần Điền thích ta ở điểm này, không hỏi gì, không quan tâm gì, không biết gì cả.
Như vậy mới an toàn.
Đêm khuya, khi hắn tranh thủ thời gian về nhà, người vẫn còn khoác chiến bào. Ánh sáng lạnh lẽo từ bộ giáp phản chiếu lên đường nét khuôn mặt kiên nghị của hắn, đôi mày khẽ chau lại, nhưng ẩn trong đó lại là sự dịu dàng hiếm thấy. Hắn nói: “Diệu, A Nguyên, con của chúng ta sẽ tên là Tần Diệu.”
Cái tên “Diệu” thể hiện trông chờ của hắn dành cho đứa trẻ này.
Ba tháng sau, Tần Điền cưới đích trưởng nữ của một gia đình danh giá.
Một tháng sau đó, đứa con trai đầu lòng của ta và hắn, Tần Diệu, “chết non” vì bệnh thương hàn.
Hôm đó, ta ôm thi thể đứa bé ngồi trên hành lang suốt cả buổi chiều, cho đến khi Tần Điền trở về. Hắn dừng chân cách ta không xa, nói: “A Nguyên, chúng ta sẽ còn có những đứa con khác.”
Ta ừ một tiếng, không chất vấn hắn.
Cũng đúng, hắn là người sắp trở thành vua, Thế tử phi vừa mới vào phủ, thiếp thất bên dưới lại đã có con, hắn muốn kiềm chế thứ đệ còn phải dựa vào ảnh hưởng của gia tộc Thế tử phi trong triều đình.
Một năm sau, Trần Vương băng hà, Tần Điền đăng cơ, thứ đệ và mẫu kế của hắn bị “phái” đi cai quản đất phong.
Ta trở về hậu cung quen thuộc, trở thành một trong ba phu nhân của Tần Điền, địa vị chỉ thấp hơn Vương hậu.
Ngày vào cung, ta đến thăm cung điện lạnh lẽo kia, lá rụng đầy đất, đã không còn bóng người, chỉ còn lại sự quạnh quẽ và ảm đạm.
Ta hỏi thăm mọi người, mất một thời gian dài mới tìm được một lão nô, run rẩy hồi tưởng rất lâu mới nói với ta:
“Nữ điên trong lãnh cung? À, chết được năm sáu năm rồi, lúc đó không ai trong cung quan tâm, đại khái là dùng một tấm chiếu rách quấn lại rồi vứt ra bãi tha ma.”
Ta ừ một tiếng, sắc mặt bình thường trở về tẩm cung của mình.
Đêm đến, Tần Điền đến tìm ta, sau khi cùng ta dùng bữa tối mới lơ đễnh hỏi: “Nghe nói hôm nay nàng đến lãnh cung? Nàng đến nơi đó làm gì?”
Ta ủ rũ, không có tinh thần trả lời: “Thiếp nghe người bên cạnh Vương hậu nói, người sủng ái thiếp là vì thiếp rất giống người kia trong lãnh cung, nên muốn đi xem thử, ai ngờ đã chết nhiều năm như vậy.”
Tần Điền nghe vậy bật cười, bộ dạng ghen tuông của ta hiển nhiên đã làm hài lòng hắn, hắn cười ôm lấy ta, vỗ về trong lòng, nói: “Nói bậy.”
Ta vùi đầu vào lòng hắn, không ai nhìn thấy được biểu cảm của ta, ta lẩm bẩm: “Nói cho thiếp nghe về nàng đi.”
Ký ức của Tần Điền về tỷ tỷ ta rõ ràng đã không còn nhiều, cũng phải thôi, với một người bận rộn như hắn, ai sẽ nhớ đến một bông hoa đã tàn phai từ nhiều năm trước dù có từng rực rỡ nhất thời.
Như vậy chẳng đáng để ghi nhớ.
Vì vậy, hắn suy nghĩ rất lâu mới do dự nói với ta: “Nàng là công chúa vong quốc, phụ hoàng mẫu hậu của nàng lúc đó đã hy sinh, lúc ta còn trẻ, khi dẫn quân xâm lược hậu cung, nàng đứng trước đống đổ nát cháy rực, bình tĩnh nói với ta rằng họ đã đầu hàng, xin ta đừng tàn sát người vô tội.”
“Nàng ấy rất đẹp.”
Nói đến đây, Tần Điền bật cười, sau đó mới tiếp tục: “Ta chỉ nhớ nàng ấy hình như rất đẹp, nhưng nói thật, ta đã quên mất dung mạo của nàng ấy rồi.” Hắn dừng lại, hiếm khi lại ôn tồn giải thích với ta: “Đừng để ý đến những lời ong tiếng ve, A Nguyên, chúng ta cùng trải qua, mới là điều quan trọng nhất.”
Ta không nói gì, không ai nhìn thấy, khóe mắt ta lăn dài một giọt nước mắt, lặng lẽ thấm vào vạt áo trước ngực hắn, rồi không còn dấu vết.
Tần Điền rất yêu thương ta và nhi tử thứ hai của chúng ta là Tần Dực, dạy dỗ nó cưỡi ngựa bắn cung, đọc sách, đều là tự mình dành thời gian ra thực hiện.
Ngay cả đích trưởng tử của Vương hậu cũng không được đối đãi như vậy.
Ta biết hắn là muốn bù đắp, cũng là vì mắc nợ.
Tuy nhiên, trong mắt Vương hậu, mọi chuyện lại hoàn toàn khác.
Ta và Tần Dực nhiều lần suýt chết, nhưng không có bằng chứng, ngay cả Tần Điền cũng chỉ trừng phạt qua loa.
Thế lực của Vương hậu nằm ở hậu cung, còn thế lực của mẫu gia nàng ta lại nằm ở triều đình.
Ngay cả khi Tần Điền muốn trừng trị, cũng phải cân nhắc đến những người đứng sau lưng nàng ta.
Vì vậy, trước mặt mọi người, ai cũng đều nói Trần Vương và Vương hậu ân ái hòa hợp.
Ta không tranh giành, không cướp đoạt, cũng không náo loạn.
Có một lần, trong tẩm cung của ta, Tần Điền hỏi ta: “A Nguyên, sao nàng không đi tranh đấu?”
Ta nhàn nhã nhìn tia nắng dưới song cửa sổ, với vẻ mặt buông xuôi, chán nản, ta nói: “Quá mệt mỏi, phiền phức, không muốn tranh đấu.”
Tần Điền bật cười, cuối cùng hắn gác cằm lên đỉnh đầu ta, hai tay ôm trọn lấy ta từ phía sau, sau đó nói: “Có lẽ ta thích nàng như vậy.”
Ta mỉm cười không nói, sau đó ta nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tần Điền: “Không sao, nàng lười tranh đấu, ta sẽ thay nàng và Dực nhi tranh đấu.”
12.
Thiên Bảo năm thứ ba, ta bị người ta đẩy xuống hồ sen suýt chết đuối, ngày hôm sau Dực nhi trúng độc, thập tử nhất sinh mới cứu được.
Lúc đó, ta mơ mơ màng màng, chỉ biết rằng hậu cung đã thay đổi.
Tần Điền nổi trận lôi đình.
Quyền lực của hắn đã vô cùng vững chắc, tính tình lại ngày càng nóng nảy, trong triều không ai dám trái ý, vì vậy sau khi chuyện xảy ra, hắn đã ra lệnh tra xét kỹ lưỡng hậu cung.
Bên ngoài náo loạn, chỉ có nơi của ta yên tĩnh đến lạ thường.
Tần Điền mỗi tối đều đến thăm ta, tuyệt nhiên không nhắc chuyện bên ngoài, chỉ bảo ta yên tâm dưỡng bệnh.
Cũng tốt, ta cũng lười hỏi.
Chuyện này náo loạn suốt mấy tháng mới tạm thời lắng xuống, từ việc mưu sát trong hậu cung đến tham nhũng ở triều đình, một viên đá ném xuống hồ nước làm dậy sóng ngàn tầng, tóm lại cuối cùng Vương hậu bị phế, mẫu gia của nàng ta thất thế, cả nhà bi tịch thu và xử trảm, ngày hôm đó, Vương hậu trong lãnh cung đã tự vẫn.
Chỉ để lại đích trưởng tử của nàng ta, vì mang dòng máu của Tần Điền, nên được giữ lại mạng sống, cũng giữ lại danh hiệu Thế tử.
Ba tháng sau, Tần Điền cho Quốc sư chọn ngày lành, lập ta làm Vương hậu.
Ngày lễ sách phong Vương Hậu, lúc Thế tử do Tiên vương hậu sinh ra dâng trà, đã rút ra một con dao găm từ trong ủng, lao thẳng về phía ta.
Tần Điện bên cạnh ta là người phản ứng đầu tiên, hắn lao vào người ta để đỡ ta khỏi nhát dao này, đồng thời đá văng Tần Dược ra xa. Tần Dược gào thét thảm thiết một tiếng “Phụ hoàng”, sau đó cắn lưỡi tự vẫn.
Nhưng Tần Điền thậm chí không liếc nhìn hắn ta lấy một lần, hắn quay sang nhìn ta, lo lắng hỏi: “Nàng có bị thương không?”
Ta ngây người nhìn con dao găm đâm vào bụng dưới của hắn, hắn đã bảo vệ ta vô cùng cẩn thận, ta không hề bị tổn thương dù chỉ là một sợi tóc.
Ta tái nhợt lắc đầu, dùng tay ché lấy vết thương của hắn, hắn nhìn ta từ đầu đến chân, sau khi xác nhận ta thực sự bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cúi đầu nhìn vết thương của mình, còn cười an ủi ta: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
Vừa dứt lời, hắn đã ngất đi.
Đúng vậy, Tần Dược muốn ta chết, sao có thể không làm biện pháp phòng ngừa, con dao găm kia, hẳn là đã được tẩm độc.
Toàn bộ Thái Y Viện dùng hết sức lực của cả nước mới cứu được Tần Điền, tuy hắn đã tỉnh lại, nhưng dư độc trong cơ thể vẫn chưa hết, ngày càng suy yếu. Cuối cùng, Thái Y thở dài, uyển chuyển ám chỉ Tần Điền rằng thời gian không còn nhiều.
Sau đó, Tần Điền nhanh chóng phong Tần Dực làm Thế tử, đích thân dọn đường cho hắn, sắp xếp đại thần phụ chính, hắn dọn đường cho Tần Dực lên kế vị hoàng đế một cách suôn sẻ, sau đó hắn nhìn ta, nói: “A Nguyên, cùng ta đi sống ở hành cung nhé.”
Hắn vốn không thích náo nhiệt, cho nên trong cung chỉ có hai ba người hầu hạ. Tuy nhiên, ta đã quen thuộc với việc chăm sóc hắn.
Hai chúng ta, từng ngày trôi qua trong cung điện, cho đến ngày Tần Điền không qua khỏi.
Hôm ấy coi như là một ngày đẹp trời. Sau bao nhiêu ngày bên nhau, những gì cần dặn dò, cần nói đều đã nói, hắn cũng không phải là người ủy mị, đa sầu đa cảm.
Hôm ấy ta ngồi bên mép giường, hắn đã không còn sức đứng dậy, chỉ có thể nằm trên giường nhìn ta một cách yếu ớt.
Hắn nhìn ta chăm chú, lâu thật lâu, cuối cùng thở dài, như thể đang than vãn, hắn nói: “A Nguyên, ta đi rồi, nàng sẽ phải làm sao?”
Ta mỉm cười, vén chăn cho hắn.
Thần trí hắn dần dần trở nên mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng gượng chống đỡ, có lẽ là vì lo lắng cho ta.
Nhìn hắn cố gắng chống chọi với bệnh tình nghiêm trọng, ta bình tĩnh nói: “Tần Điền, thiếp kể cho người nghe một câu chuyện nhé.”
Hắn đã không còn sức đứng dậy, ta biết hắn đã yếu ớt đến mức có thể chết bất cứ lúc nào.
Vì vậy, ta dùng giọng điệu bình thản kể cho hắn nghe về nước Đại Lịch hùng mạnh mà hắn từng tiêu diệt, kể về tiểu cô nương trốn thoát qua đường hầm, kể về A Nguyên của Nghênh Quân Các.
Cuối cùng, ta kể về cuộc gặp gỡ giữa ta và hắn, cho đến cuối cùng, nhìn vào ánh mắt cố gắng mở to của hắn, ta nói:
“Tần Điền, nữ nhân điên trong lãnh cung kia, là thân sinh tỷ tỷ cùng một mẫu thân với thiếp.”
“Thiên hạ thống nhất là xu thế tất yếu, thiếp hiểu những hy sinh và đổ máu đó, nhưng Tần Điền, tỷ tỷ thiếp vì bách tính Đại Lịch mà khuất phục, các ngươi đã sỉ nhục và hành hạ tỷ ấy, tại sao cuối cùng lại phải giết hại bách tính Đại Lịch, lột da tỷ phu thiếp, và khiến tỷ ấy phát điên?”
Hắn nhìn ta chằm chằm.
Ta mỉm cười, nắm lấy bàn tay lạnh toát của hắn, khẽ hỏi: “Tại sao lại nhìn thiếp bằng ánh mắt này, muốn hỏi thiếp tại sao nhớ hết mà không làm gì à? Ví dụ như báo thù?”
“Đúng vậy, trong tất cả các vở kịch, sự trả thù của công chúa vong quốc đều oanh liệt, đầy biến động, nhưng thiếp có thể làm gì?”
“Giết người sao? Giết người là thiếp đã báo thù được sao?”
“Không, Tần Điền, quốc gia của thiếp đã mất, gia đình thiếp đã mất, bách tính của thiếp cũng đã mất, thiếp chỉ còn lại bản thân mình. Giết người thiếp cũng không thể phục quốc, cũng không thể khiến giang sơn của người đổi chủ, nên ta chỉ có thể ẩn nhẫn sống.”
Ta mỉm cười với hắn, hỏi hắn: “Nhưng thiếp thấy có lỗi với bách tính Đại Lịch bị người lột da. Nhưng người đoán xem, sau này thiếp nghĩ ra cách gì hay?”
Hắn mở to mắt, hiển nhiên là đã nghĩ ra, cố gắng hết sức mới có thể yếu ớt thốt ra từ kẽ răng: “Dực.”
“Ha ha ha ha ha,” ta cười lên, cúi đầu nhìn hắn dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, không có gì có thể lừa được người. Dực nhi của chúng ta đã chết từ lâu rồi. Tiên vương hậu đã dùng mọi thủ đoạn để hãm hại chúng ta, ngươi vì triều đình mà mặc nhận hành động của nàng ta, Dực nhi làm sao có thể mỗi lần đều may mắn thoát chết?”
“Nhưng Tần Điền, khi Dực nhi còn là một đứa trẻ sơ sinh, người không thể nhận ra nó. Dực nhi đã chết, nhưng thiếp còn sống, thiếp đột nhiên nghĩ ra một cách hay.”
“Thiếp đã ôm một đứa bé bị bỏ rơi.”
“Đúng vậy, Tần Điền, thế tử Tần Dực hiện nay được người dọn dẹp mọi con đường, là do thiếp nhặt về. Người vì một đứa trẻ không liên quan gì đến mình mà phế truất vương hậu, khiến nhi tử ruột của mình tự sát.”
“Người dùng máu xương đánh đổi lấy tất cả những thứ này, mong muốn Trần quốc trường tồn vạn đại, nhưng giang sơn người gây dựng, quốc gia của người, thần tử của ngươi, bách tính của người đều quỳ dưới chân đứa trẻ không cùng huyết thống với người, cúi đầu xưng thần, trung tâm tận tuỵ.”
“Không ai ở Trần quốc biết rằng giang sơn đã đổi chủ, thiếp không lo có người sẽ báo thù, cũng không lo thiên hạ lại nổi dậy chiến tranh, vô số bách tính lưu lạc mất nhà, máu nhuộm đường phố, tốt biết bao nhiêu, đúng không?”
Hắn vẫn nhìn ta, một vệt nước mắt chảy dọc theo khóe mắt hắn rơi xuống. Ta không muốn nhìn hắn như vậy, nên đưa tay che mắt hắn. Ta không biết tại sao giọng mình lại bi thương đến vậy, ta hỏi Tần Điền câu hỏi cuối cùng:
“Người hối hận rồi chứ?”
Không ai trả lời ta, cảm giác rung động của hàng mi dưới lòng bàn tay ta sau vài lần run rẩy dữ dội dần dần im bặt.
Giống như một con bướm giãy dụa trong lòng bàn tay khép chặt, cho đến khi không còn tiếng động.
Ta một mình ngồi im lặng ở đó, không biết đã bao lâu, ta nói với người không bao giờ có thể đáp lại ta:
“Tần Điền, ta sẽ để Trần quốc của chàng, thiên thu vạn đại, như vậy được không?”
(Hết)