Công Chúa Đại Lịch - Chương 2
Nha hoàn hầu hạ ta nhìn ta vui mừng hớn hở, lén lút nói với ta: 「Cô nương, cô thật xinh đẹp, đây là lần đầu tiên ta thấy thế tử gia mang một cô nương về phủ.]
Ta cười nhạo.
Quả thật trong phủ Tần Điền không có nữ quyến, Tần Diền đã hơn hai mươi tuổi, theo lẽ thường nam nhân ở độ tuổi này có một hai thiếp cũng là chuyện bình thường, nhưng bên cạnh hắn, lại không có lấy một người hầu hạ.
Ta tưởng rằng nam nhân trên đời đều như vậy, Tần Điền cũng không ngoại lệ, nhưng ta ở trong phủ thế tử của hắn năm sáu ngày, hắn cũng không hề động đến ta.
Ngày thứ bảy, ta lấy cớ mang canh đến cho hắn để gặp hắn một lần.
Hắn nhìn thấy ta cũng không hề bất ngờ, chỉ nhàn nhạt buông bút trong tay xuống, ta đặt canh lên bàn trước mặt hắn, sau đố ái muội mà tiến lại sát gần hắn, hơi thở như hoa lan khẽ thổi vào tai hắn, hỏi:
“Ngài không thích ta, vậy tại sao lại mang ta về?”
Tần Điền không né tránh, cứ theo tư thế này tiến đến gần ta, ta nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong đáy mắt hắn.
Nho nhỏ, mỉm cười, mê hoặc như yêu tinh hút máu trong đêm tối.
Đây là điều ta học được ở Nghênh Quân Các.
Hắn cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta.
Bàn tay hắn rất lớn, mang theo hơi ấm, ta nhìn vào mắt hắn, chủ động áp má lên lòng bàn tay hắn, cọ cọ.
Như một chú mèo ngoan ngoãn.
Nụ cười nơi khóe môi hắn vẫn như vậy, nhưng ta nhìn thấy ánh mắt hắn, lạnh lùng.
Hắn vuốt ve khuôn mặt ta, nói:
“Chẳng qua ta cảm thấy, nàng rất giống một người cố nhân của ta.”
Ta sửng sốt một chút, sau đó hắn cười lên, dùng tay đẩy mặt ta ra, cúi đầu nhìn lại công hàm trong tay, giọng điệu nhàn nhạt:
“Chỉ là khí chất không giống, ngày mai sẽ có nữ quan đến phủ dạy dỗ nàng.”
“A Nguyên, học cho tốt, đừng làm ta thất vọng.”
05.
Cầm kỳ thi họa, lễ nghi cử chỉ, những thứ này ta đã học qua ở Vong Quân Các.
Tất nhiên, học đều là những thứ để phục vụ nam nhân.
Nhưng Tần Điền muốn ta quên hết những thứ đó, để nữ quan biến ta thành người đoan trang thanh lãnh, với dáng vẻ của một quý nữ khuê các.
Ta cởi bỏ sa mỏng, khoác lên người váy trắng tầng tầng lớp lớp, nghiêm trang ngồi trước gương trang điểm, nhìn mình trong gương đồng, không khỏi sinh ra vài phần hoảng hốt.
Hình ảnh trong gương đồng mơ hồ, thoang thoảng ta cũng cảm thấy mình dường như rất giống một người.
Nhưng là ai? Là ai chứ? Ta vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ ra, ta rốt cuộc giống ai.
Ta cảm thấy Tần Điền có lẽ rất thích diện mạo mới của ta, sở dĩ nói “có lẽ”, là bởi vì hắn chưa bao giờ đến gần ta.
Ngày ta học có thành quả ban đầu, một mình luyện đàn trong đình, ta biết Tần Điền sẽ đi qua đây.
Ta mặc váy trắng đoan trang thanh lãnh, ngồi nghiêm trang trong đình sơn son ngói vàng, tay lướt trên dây đàn, tấu lên khúc nhạc du dương “Du xuân”.
Ta biết Tần Điền đang nhìn ta từ xa, chỉ giả vờ không biết. Ta thừa nhận ta đang quyến rũ Tần Điền, ta không muốn dây dưa với tên phú thương béo ú kia, nhưng ta lại muốn tìm cho mình một chỗ dựa như Tần Điền.
Nhưng ngày hôm đó, ta đã lặp đi lặp lại khúc nhạc “Du xuân” hàng chục lần, Tần Điền chỉ đứng từ xa nhìn ta trong đình, cho đến cuối cùng ta không thể kiềm chế được, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cao ráo tuấn tú, đứng trong gió lạnh hoang tàn, vẻ mặt có chút xuất thần.
Gió thổi qua tóc ta, ta mỉm cười rạng rỡ với hắn từ xa, nụ cười chưa kịp tắt, ánh mắt hắn đã dần dần trở nên sáng tỏ, sau đó lại dần dần lạnh lùng.
Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua khuôn mặt ta, rơi vào hư không sau lưng ta.
Lúc đó ta có chút hụt hẫng, Tần Điền hắn đang xuyên qua ta để nhìn một người khác.
Ta nghĩ hắn chắc chắn có một người yêu mà không thể có được, mà không khéo, ta và người này lại có vài phần giống nhau.
Ta bỗng bật cười.
Kể từ ngày hôm đó, ta không còn mặc váy trắng nữa.
Ta mặc váy màu tím đậm, mặc váy đỏ rực, màu sắc rực rỡ làm cho đôi mắt và lông mày của ta thêm phần yêu kiều, nhưng vì tuổi còn nhỏ, nên sự yêu kiều này lại mang thêm ba phần ngây thơ.
Ta có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc không che giấu của người trong phủ khi nhìn ta, chỉ có Tần Điền, sự ngang ngược của ta dường như không khiến hắn cảm thấy khó chịu, hắn chỉ trầm ngâm nhìn ta, rồi hỏi:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Ta nhìn hắn cười:
“Thế tử, ta xuất thân đê tiện, nhưng cũng có vài phần nguyên tắc.”
Hắn hơi nhíu mày.
Ta cười, tiến đến gần hắn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ giọng hỏi hắn:
“Ngươi đang xuyên qua ta nhìn ai?”
Hắn là thế tử của Trần quốc, chỉ dưới một người, trên vạn người, cũng là vị tướng quân nổi tiếng nhất từ khi Trần quốc lập quốc, chưa từng thất bại, người nữ nhân như thế nào có thể khiến hắn vô cớ thở dài, yêu mà không được?
Ta thừa nhận, ngoài sự tò mò, còn có một chút không cam tâm từ sâu thẳm trái tim.
Ngươi đang nhìn ai qua ta?
Ta nhìn thấy Tần Điền dời tầm mắt, ánh mắt nhìn xa xăm vào hư không, hắn không trả lời ta.
Ta cũng thức thời không hỏi thêm nữa.
Nhưng ta bắt đầu có cảm giác nguy cơ.
Ta không phải là dây tơ hồng chỉ biết dựa vào nam nhân, chờ đợi họ đến yêu, việc quyến rũ Tần Điền chỉ là để tìm cho mình một chỗ dựa, nhưng rõ ràng, người nam nhân này không hề quan tâm đến nhan sắc của ta.
Vì vậy, ta có cảm giác nguy cơ.
Tình yêu của nam nhân vốn không đáng tin cậy, huống chi Tần Điền còn chưa có tình cảm với ta.
Nếu một ngày nào đó, theo thời gian, hắn không còn tìm thấy bóng dáng người khác trên người ta, thì ta cũng không còn giá trị lợi dụng đối với hắn.
Một người nữ nhân luôn sống dựa và người khác, còn không có giá trị lợi dụng, thì kết cục sẽ thảm hại như thế nào, không cần phải nói.
Ta sẽ không quay lại Nghênh Quân Các, cũng sẽ không giao phó số phận của mình cho người khác nữa.
Vì vậy, ta phải tìm cho mình một con đường sống, ta không muốn làm thế thân cho bạch nguyệt quang của Tần Điền, ta hỏi hắn:
“Chúng ta có thể làm một giao dịch, ngươi có chuyện gì cần ta giúp không?”
Tần Điền ngẩng đầu im lặng nhìn ta, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên bật cười, lời nói đầy ẩn ý:
“Chẳng phải là chuyện ta vẫn luôn để ngươi làm sao? Không phải ngươi đã từ chối rồi sao?”
Gần như là ngầm hiểu, ta nhận ra hắn đang ám chỉ chuyện bắt chước người khác.
Cho nên ta bật cười, lãnh đạm nhìn về phía hắn, nhàn nhạt nói:
“Thế tử, nếu ngươi vô năng đến mức chỉ có thể thông qua ta để tưởng nhớ người xưa, thì đó là sự sỉ nhục đối với chính ngươi.”
Hắn nhìn ta, dường như không ngờ ta nói ra câu này, nên sững sờ, nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ nhìn ta một cách thích thú, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Cuối cùng hắn cười, nói: “Ngươi thú vị hơn ta tưởng tượng một chút.”
Ta hành lễ với hắn, lặng lẽ lui xuống.
06.
Mọi chuyện đến đây, thực sự đã lâm vào bế tắc.
Tần Điền ở tuổi này, lại trải qua bao nhiêu phong ba, mỹ nhân, nhất là những cô nương xinh đẹp, đối với hắn chẳng phải là “tài nguyên” khan hiếm.
Ta rất khó lay động được hắn, mà hắn cũng rất khó để cho ta có cơ hội làm hắn rung động.
Nhưng nếu ta và Tần Điền đang sống trong một vở tuồng, vậy thì lúc này nhất định sẽ xuất hiện một nút thắt nhỏ dẫn đến cao trào, phá vỡ sự bế tắc, làm mối quan hệ giữa ta và hắn tiến triển vượt bậc.
Một bước ngoặt như vậy chắc chắn sẽ vô cùng cẩu huyết, không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, thì cũng là mỹ nhân cứu anh hùng.
Đỉnh điểm của vở kịch này giữa ta và Tần Điền sẽ xuất hiện vào mười ngày sau, Một màn “mỹ nhân cứu anh hùng” tuy cũ rích nhưng vẫn hiệu quả.
Đó là một vụ ám sát. Là thế tử của Trần quốc, Tần Điền đã nỗ lực và cống hiến không ít cho việc thống nhất nhiều nước. Thành tựu này đạt được bằng cách dẫn dắt quân đội trải qua vô số cuộc tàn sát và diệt quốc.
Cho nên, có thể tưởng tượng rằng có rất nhiều người muốn hắn chết.
Vụ ám sát xảy ra vào một buổi chiều, khi hắn từ phòng sách đi ra hành lang dạo chơi. Bỗng nhiên, người làm vườn đang chăm sóc hoa cỏ bên cạnh rút kiếm lao đến tấn công hắn.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp nhoáng, nhưng Tần Điền phản ứng rất nhanh. Hắn lùi lại nửa bước, nghiêng đầu né tránh lưỡi kiếm. Điều kỳ lạ là, thân thủ của người làm vườn đáng lẽ không thể sánh bằng hắn, nhưng khi hắn lùi lại nửa bước nhìn vào mặt người làm vườn kia, liền ngẩn người.
Giữa lằn ranh sinh tử chỉ trong khoảnh khắc, ta vội vã lao đến đẩy hắn ra. Khi lưỡi kiếm đâm vào bụng ta, ta chỉ nghĩ rằng: vinh hoa phú quý của ta trong nửa đời sau, e rằng đều trông chờ vào một kiếm này.
Nhưng sự việc sau đó lại không giống như ta tưởng tượng. Khi ta tỉnh dậy từ cơn hôn mê trên giường, ta không thấy hình ảnh Tần Điền hốc hác, lo lắng túc trực bên giường như ta tưởng tượng. Hắn thậm chí không hề xuất hiện, chỉ có hai vị đại phu và vài thị nữ sắc thuốc, bôi thuốc cho ta.
Mãi đến năm ngày sau, ta mới gặp lại Tần Điền.
Lúc ấy đã gần canh ba, vì ban ngày ngủ quá nhiều nên ta không tài nào ngủ được, đành buồn chán nghịch bóng dưới ánh nến.
Vừa tạo hình hai bàn tay thành một con sói con đang gào khóc đòi ăn, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Điền vang lên: “Ngươi đúng là nhàn hạ.”
Ta giật mình, quay đầu nhìn hắn.
Cũng tốt, xem như không quá vong ơn phụ nghĩa, biết đến thăm ân nhân đã cứu mạng mình.
Ban đầu ta định trêu chọc hắn vài câu, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Bởi vì thần sắc hắn bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày của hắn. Trong sự bình tĩnh này ẩn chứa một tia khác thường, ta nhạy cảm nhận ra rằng hắn đang không vui.
Hắn đi đến ngồi bên giường ta, sau đó vén chăn lên xem vết thương của ta.
Ta im lặng nhìn hắn, hắn nhìn chằm chằm vào vết thương của ta một lúc rồi mở miệng nói:「Ngươi có biết không, người làm vườn ngày hôm đó là biểu huynh của ta.
“Chúng ta cách nhau khá nhiều tuổi, hồi nhỏ ta thích nhất chính là hắn. Khi đó, hắn dạy ta cưỡi ngựa, dạy ta kiếm thuật. Con ngựa đầu tiên của ta là do hắn tặng vào năm ta sáu tuổi. Hắn nói, ta phải trưởng thành thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.”
“Năm ta mười hai tuổi, ta bị sốt cao không lui, tân hậu hy vọng ta sớm chết để nhi tử ruột của bà ta lên kế vị, là hắn đã phái người cưỡi chết ba con ngựa đến Trần quốc để chăm sóc ta.”
Ta im lặng, dường như hắn cũng không cần ta nói gì.
Hắn nói: “Năm năm trước, hắn lên ngôi vua, mời ta đến dự lễ đăng quang. Đêm hôm đó, chúng ta uống rượu vui vẻ, cho đến khi hắn say khướt. Sau đó, ta dẫn binh, diệt quốc của hắn.”
“Đây là bài kiểm tra đầu tiên mà phụ hoàng dành cho ta.”
Ngẫm lại, mọi chuyện chỉ là chiến lược thống nhất của những kẻ cầm quyền. Lịch sử đã chứng minh, hoàng gia không có tình thân huyết thống, chỉ có nghi kỵ, sát hại và lợi ích mà thôi.
Mẫu thân của Tần Điền và phụ thân của biểu huynh hắn là anh em ruột. Theo ta biết, mẫu thân của Tần Điền đã qua đời từ lâu. Hắn tàn sát quốc gia của biểu huynh mình, dù có bao nhiêu lý do đi nữa, cũng chỉ vì biểu huynh kia cản đường hắn.
Chuyện này vốn chẳng phức tạp gì.
Tình cờ ta lướt qua vết máu trên tay áo hắn, ta nghĩ hắn sẽ không cho biểu ca mình cơ hội thứ hai để ám sát hắn nữa.
Hắn nói: “Năm đó vì nhớ tình cũ, không có đuổi tận giết tuyệt, chỉ đổi một xác chết cháy đen để lừa dối phụ hoàng.” Nói đến đây, hắn bỗng bật cười, nhìn ta hỏi: “Nhưng ta đã tha cho hắn, hắn lại muốn ta chết. Chẳng lẽ hắn không biết rằng từ ngày ta trở thành thế tử Trần quốc, ta đã không còn đường lui và lựa chọn nào sao?”
Tần Điền luôn nhìn ta, giọng điệu không gợn sóng, thần sắc cũng bình tĩnh, chỉ có đôi mắt đen láy, nhìn ta chằm chằm, như đang chờ đợi ta nói điều gì.
Tình huống này quả thực rất nguy hiểm, giống như việc lão bản khảo sát người làm công. Tần Điền đã giết chết biểu huynh của mình, tuy mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng sóng gió cuộn trào, e rằng không ai có thể nhìn thấu.
Hắn đến tìm ta, nói những lời này, rõ ràng là muốn ta an ủi hắn, nói ra vài câu như “đây không phải lỗi của ngươi”, “ngươi đã tận tình tận nghĩa”, “là biểu huynh của ngươi không biết điều”.
Nói chung là thông qua người ngoài để tìm kiếm sự an ủi, trốn tránh trách nhiệm, giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.
Ta suy nghĩ một lát, cầm lấy chiếc trâm cài đầu giường, ngẩng đầu lên nói chuyện với Tần Điền nhưng lại là chuyện không liên quan. Ta hỏi hắn: “Thế tử, ngươi biết ta đã giết chết tên phú thương kia như thế nào không?”
Tần Điền nhìn ta với ánh mắt u ám, ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trong ánh mắt của hắn, ta dùng chiếc trâm đâm nhẹ vào ngực hắn. Tần Điền không động đậy, chỉ cúi đầu nhìn chiếc trâm đang dần chạm vào ngực mình, sau đó lại nhìn ta.
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, từng chút một dùng lực. Ta ra tay rất chậm, nhưng Tần Điền không hề ngăn cản. Ta cảm nhận được đầu trâm xuyên qua áo ngoài, áo lót của hắn, rồi ta dừng lại, không tiếp tục đâm vào.
Ta nhìn vào mắt Tần Điền, hỏi hắn: “Ngươi trong lòng buồn khổ, không muốn đi con đường này, nhưng nếu ta thực sự đâm cây trâm này xuống, ngươi có cam tâm không?”
“Thế tử, thống nhất thiên hạ, trở thành vua, đây vốn là một con đường cô độc và dài đằng đẵng. Tất cả mọi thứ trên con đường này đều là chướng ngại vật của ngươi, đều có thể bị vứt bỏ.”
Tần Điền nhìn ta, hồi lâu sau, hắn bỗng bật cười khe khẽ. Tiếng cười dần dần lan rộng, ta biết đã thành công. Ta định rút trâm ra, nhưng không ngờ hắn đột nhiên nắm lấy tay ta, dùng lực đâm cây trâm vào ngực mình.
Mũi trâm xuyên qua da thịt, chìm vào nửa tấc. Ta biết hắn không điên, hắn chỉ muốn dùng sự đau đớn để khiến bản thân tỉnh táo.
Chúng ta duy trì tư thế kỳ quặc này, hắn nghiêm túc nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt ta, rồi lại cười. Ta không thể nhìn thấu cảm xúc của hắn, chỉ nghe thấy hắn thản nhiên nói: “Một mình thật nhàm chán, A Nguyên, con đường này, cùng ta đi nhé.”
07.
Sự thật đã chứng minh, nếu tin lời nam nhân, thì heo cũng có thể leo cây.
Dưới sự thay đổi thái độ rõ ràng của Tần Điền, ta có một khoảng thời gian vui vẻ.
Nhưng như ta đã nói với Tần Điền:
“Trở thành vua, đây vốn là một con đường cô độc và dài đằng đẵng. Mọi thứ trên con đường này đều là chướng ngại vật, có thể bị vứt bỏ.”
Ngày ta bị vứt bỏ là một ngày đẹp trời, ánh xuân rực rỡ.
Thời tiết đẹp như vậy rất thích hợp để ta, người vừa mới khỏi bệnh, đi thả diều.
Vì vậy, vào ngày Trần Vương đến phủ Tần Điền, ta đang thả diều và vô tình va vào lòng ông ta.
Rõ ràng là ta đã phạm thánh giá, nhưng Trần Vương giơ tay ngăn cản thị vệ sau lưng, nhìn ta với vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu dịu dàng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Ta ngẩng đầu nhìn qua Trần Vương, hướng mắt về phía Tần Điền đang đứng sau ông ta. Trước mặt mọi người, thần sắc hắn phảng phất chút tức giận và kinh ngạc, sắc mặt hơi tái nhợt. Ta nhìn Trần Vương, không thể tránh khỏi việc cúi đầu nhẹ giọng đáp: “A Nguyên.”
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng đến mức ngưng đọng. Một lúc sau, Trần Vương đứng trước mặt ta bật cười lớn, nói: “Tiểu cô nương này, có chút thú vị.”
Ta cũng không hiểu một cái tên thì có gì thú vị.
Nhưng Trần Vương ngẩng đầu nhìn Tần Điền với ý vị sâu xa, hỏi hắn: “Đây là tiểu cô nương mà ngươi nuôi trong phủ, rất được yêu thích?”
Tần Điền sắc mặt tái nhợt, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp một câu không phải.
Sắc mặt và lời nói của hắn rõ ràng không tương đồng. Trần Vương đặt tay lên vai nhi tử, mỉm cười khẽ vỗ vỗ, không nói gì.
Rồi đến ngày hôm sau, Tần Điền liền “thức thời” đưa ta vào cung.
Lấy lịch sử làm gương, xuyên suốt lịch sử đến nay, mối quan hệ phụ tử trong nhà đế vương vẫn luôn phức tạp nhất, quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, lão tử còn chưa già đến mức muốn thoái vị, nhưng nhi tử đã giống như mãnh hổ đang chờ vồ mồi.
Ngoài niềm vui mừng vì có người kế tục, vị vua này cũng sẽ lo lắng liệu đứa con của mình có ngoan ngoãn như khi còn non nớt hay không.
Huống chi, Trần Vương ngoài trưởng từ là thế tử Tần Điền còn có một thứ tử rất được yêu thương. Mẫu thân của thử tử đã được phong làm Trần Vương phi, hai người họ đầy tham vọng, dường như không muốn an phận chờ Trần Vương qua đời, sau đó Tần Điền lên ngôi rồi đến đất phong làm phiên vương.