Công Chúa Bị Từ Hôn - Chương 4
“Hừ!” Thanh Hoan nhìn nàng ta một cái cũng thấy chán ghét: “Từ bao giờ nói thật lại thành sỉ nhục rồi, trên đời này đúng sai phải trái tự lòng người biết, không phải mình không nhận thì có thể che giấu được, dám làm mà không dám chịu, có chút tiền đồ không?”
Tiêu Thiến sắc mặt tối sầm nhưng không phản bác.
Ta lắc chiếc quạt ngọc bích trong tay, khó hiểu nhìn nàng ta:
“Hôm nay ngươi rảnh rỗi hay là lương tâm phát hiện, chủ động đưa tới để bị mắng? Dù sao cũng đã ăn vụng rồi, sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như đến trước mặt bổn công chúa để ra oai chứ?”
“Công chúa hà tất phải nói khó nghe như vậy.”
“Khó nghe sao?” Ta một mặt vô tội: “Ngươi làm được còn sợ người ta nói sao? Đã sợ thì lúc đầu tại sao lại làm?”
“Công chúa không thích Lương Văn Chi, hôn ước này đối với người mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao, thậm chí còn là gánh nặng, đã như vậy, tại sao không thể để cho ta? Ta thích hắn, ta nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì, ước mơ lớn nhất của ta chính là gả cho hắn, người không quan tâm ta liền thì tự mình đi tranh giành, ta làm sai chỗ nào?”
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nàng ta, có ý bênh vực cho mình và Lương Văn Chi, ta “Phụt.” một tiếng cười ra:
“Chỉ dựa vào việc ta là công chúa, chỉ dựa vào việc bổn công chúa có thể mang lại cho hắn vinh quang vô thượng, còn ngươi thì sao? Ngươi có thể cho hắn cái gì? Tiêu Thiến, ta không phủ nhận ngươi là một nữ tử thông minh nhưng ngươi đừng quên, ngay cả thân phận thế tử phi này cũng là bổn công chúa ban cho ngươi, nếu không thì dù Lương Văn Chi có thích ngươi đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ là thân phận thiếp thất. Có một điểm ngươi nói sai rồi, bổn công chúa là không muốn nhưng cho dù là thứ bổn công chúa không muốn, ta không cho ngươi cũng không thể cướp.”
Ta nhẹ nhàng dựa ra sau.
“Không có việc gì thì không đến điện Tam Bảo, ngươi sẽ không ngu ngốc đến mức chưa thành hôn đã đến khiêu khích bổn công chúa, có chuyện gì thì nói thẳng đi!”
Tiêu Thiến khựng lại, đột nhiên quỳ xuống:
“Cầu công chúa hạ giá gả cho Lương gia, ta nguyện ý làm nô làm tỳ, chỉ cần để ta được ở bên cạnh thế tử là được, ta tuyệt đối sẽ không cản trở công chúa!”
Thanh Hoan trợn tròn mắt:
“Ngươi còn muốn mặt mũi không? Trước đó cướp hôn sự của công chúa, công chúa rộng lượng không những không so đo với ngươi, còn cầu xin bệ hạ ban hôn cho hai người, vậy mà giờ ngươi lại đến cầu xin công chúa hạ giá, trên đời này sao lại có loại người mặt dày vô sỉ như ngươi!”
Tiêu Thiến không để ý đến nàng ta, ngoan cố nhìn ta, trong mắt sương mù tràn ngập, như thể chịu oan ức rất lớn.
Ta lạnh lùng nói:
“Đây là chủ ý của ngươi hay là chủ ý của Lương Văn Chi cùng Lương phu nhân?”
Tiêu Thiến sửng sốt, không nói gì.
Ta mất kiên nhẫn, đứng dậy định đi.
“Đã không nói thì tránh ra một bên, đừng đến làm vướng mắt bổn công chúa!”
“Ta nói!” Tiêu Thiến kéo lấy tay áo ta, nước mắt rơi xuống.
“Là ý của thế tử phu nhân. Thế tử vốn chỉ là một tiểu quan, trước kia có hôn ước, đồng liêu đối với hắn rất khách khí quan tâm, nhưng giờ hắn từ hôn thì ai cũng biết hắn đắc tội với hoàng gia, phủ Lương quốc công cũng chỉ là bên ngoài mạnh bên trong yếu, không có sự giúp đỡ, ngược lại khắp nơi đều là khó khăn, thế tử thật sự là đường cùng rồi, xin công chúa cứu mạng!”
Ta tức đến bật cười:
“Các ngươi coi bổn công chúa là tượng Phật trong chùa sao? Không nói đến việc lấy ơn báo oán còn muốn lòng dạ từ bi? Chỉ với hai mẹ con họ như vậy, ngươi còn nguyện ý gả cho hắn?”
Tiêu Thiến khóc đến lê hoa đái vũ:
“Cầu xin người, công chúa, ta thề rằng ta tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại giữa người và thế tử, cầu xin công chúa, cứu thế tử gia đi!”
Ta nhìn nàng ta chán ghét, nước mũi nước mắt đừng có dính vào quần áo ta, đây là váy mới may đấy.
Thanh Hoan kéo tay nàng ta sang một bên:
“Não có bệnh thì đi chữa, đừng chạy đến trước mặt công chúa làm vướng mắt! Ta vốn tưởng ngươi đã đủ xui xẻo rồi, không ngờ hai mẹ con kia còn hơn ngươi một bậc!”
Ta dẫn theo Thanh Hoan đi nhưng lại nghe thấy sau lưng có tiếng nói bén nhọn.
“Công chúa!”
Ta quay lại, chỉ thấy Tiêu Thiến mặt đầy nước mắt, vẻ mặt kiên quyết:
“Nếu công chúa không đồng ý, ta sẽ nhảy xuống hồ này, dùng cái mạng hèn mọn của ta hủy hoại danh tiếng của công chúa, đáng lắm!”
Ta hơi nhíu mày:
“Một người nam nhân tầm thường thật sự đáng để ngươi làm đến mức này sao?”
Tiêu Thiến lắc đầu:
“Người sẽ không hiểu đâu.”
Ta không hiểu, ta cũng không muốn hiểu, hiểu rồi có lẽ sẽ thật sự thành kẻ điên.
“Thật đáng tiếc, bổn công chúa không sợ uy hiếp, ngươi muốn nhảy thì nhảy, nói nhiều làm gì?”
Tiêu Thiến nghiến răng, thế mà thật sự ngã xuống hồ.
Ta đứng tại chỗ nhìn nàng ta, nhà họ Lương đây là đường cùng muốn tuyệt địa phản kích?
Thật không ngờ lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc như vậy!
Đã muốn thì cứ nhảy đi, ta ngược lại muốn xem Lương phu nhân và Lương Văn Chi có vì thế mà để ý đến nàng ta nhiều hơn không!
8.
Dù sao cũng là người đã từng gắn bó nhiều năm, tuy chán ghét nhưng vẫn không đành lòng nhìn nàng ta chết, Thanh Hoan chậm một lúc vẫn hỏi:
“Công chúa, chúng ta thật sự không cứu sao?”
“Nàng ta tự nguyện nhảy xuống, liên quan gì đến chúng ta.”
Nhìn vẻ mặt ưu sầu của nàng ta, ta cười cười:
“Yên tâm đi, nàng ta sẽ không chết, vở kịch này mới chỉ hát được một nửa thôi!”
Tiêu Thiến vẫn được cứu lên, toàn thân ướt sũng, run rẩy vì lạnh nhưng vẫn không quên lời thoại:
“Công chúa, nô tỳ biết nô tỳ thân phận thấp hèn không xứng với thế tử, nô tỳ nguyện ý xin công chúa trị tội nhưng chỉ cầu công chúa tha cho nô tỳ một mạng, nô tỳ đối với thế tử là thật lòng, cho dù là thiếp thất nô tỳ cũng nguyện ý ở bên cạnh thế tử, cầu xin công chúa!”
Ta nhướng mày, đúng là như ta nghĩ, hẳn là vẫn chưa xong.
Quả nhiên, giây tiếp theo Lương phu nhân liền khóc lóc thảm thiết chạy đến.
“Con của ta!”
Bà ta khóc như thể thật sự mất con vậy, nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng phẫn nộ, giọng nói chính khí lẫm nhiên.
“Là khuyển tử thật xin lỗi công chúa, công chúa và khuyển tử vô duyên là do Lương gia ta phúc bạc. Nhưng giờ Tiêu Thiến đã là thế tử phi do thánh thượng ban hôn, công chúa sao có thể đẩy nàng xuống nước muốn lấy mạng nàng được chứ?”
Ta suýt nữa thì vỗ tay hoan hô cho hai người này, chiêu cũ rích như vậy, nhất định muốn đổ tiếng xấu lên đầu ta.
Thanh Hoan lạnh mặt:
“Lương phu nhân cẩn thận lời nói, vu cáo công chúa là trọng tội, chỉ sợ hậu quả này các người không gánh nổi.”
Lương phu nhân khựng lại, tiếp tục khóc lóc:
“Công chúa tôn quý, Lương quốc công phủ thế yếu, chúng ta phải chịu người ta ức hiếp sao? Phu quân, sao chàng lại đi sớm như vậy? Để lại chúng ta cô nhi quả mẫu cho người ta ức hiếp, nếu chàng còn sống…”
“Chỉ sợ sẽ bị các người tức chết sớm hơn.” Ta cắt ngang lời Lương phu nhân, vẻ mặt đầy châm chọc: “Lương phu nhân quả là diễn viên trời sinh, nói còn hay hơn hát, diễn kỹ này còn sinh động hơn cả con hát ở Xuân Hi Viện!”
“Ngươi!”
Lương phu nhân mặt đỏ bừng, bà ta là quốc công phu nhân đoan trang, nơi nào từng chịu nhục nhã như vậy.
Ta cao cao tại thượng nhìn Tiêu Thiến:
“Ngươi ở bên cạnh bổn công chúa không phải một hai ngày nhưng vẫn không hiểu tính tình của bổn công chúa, thứ gọi là danh tiếng ta đã bao giờ để tâm chưa? Chuyện ức hiếp người khác ta vẫn luôn làm ngay trước mặt, khi nào từng làm sau lưng?”
Lời này vừa nói ra, ngay cả hoàng hậu cũng không nhịn được mà ho hai tiếng, lời này nói quá ngang ngược!
Ta liếc mắt ra hiệu, Thanh Hoan tiến lên nói lại nguyên văn lời nói của Tiêu Thiến lúc nãy.
Các phu nhân có mặt đều là người tinh ranh, nơi nào còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn Lương phu nhân và Tiêu Thiến bằng ánh mắt chán ghét.
Lương phu nhân đột nhiên đứng dậy, chỉ vào ta hét lớn: “Ngươi vu khống!”
Tôi kéo kéo váy, đá bà ta xuống hồ:
“Lương phu nhân muốn tính kế, đáng tiếc là tìm nhầm người rồi. Bổn công chúa chưa bao giờ là người có thể bị tính kế. Đã thích hồ như vậy, vậy thì cho người trông chừng bà ta ngâm đủ một canh giờ rồi hãy ra khỏi cung. Ngoài ra, sau này người của Lương quốc công phủ không được vào cung, chỉ cần là nơi có khả năng bổn công chúa xuất hiện thì không cho phép bọn họ có mặt, bổn công chúa thấy xui xẻo!”
Ánh mắt ta chuyển hướng, nhìn Tiêu Thiến nở nụ cười.
“Đã chính ngươi cũng nói nguyện ý làm thiếp, Thanh Hoan đi đến ngự thư phòng bẩm báo phụ hoàng, để Vương đại giám lấy thánh chỉ về, thế tử phi này là bổn công chúa nâng đỡ ngươi, đáng tiếc là ngươi không xứng với sự nâng đỡ này!”
Tiêu Thiến vừa kinh ngạc vừa khó xử, sự tình bại lộ, lại không còn thánh chỉ ban hôn, chỉ là một thiếp thất, nàng ta về Lương phủ cũng chẳng khá hơn được là bao.
Ta không để ý đến nàng ta nữa, dám tính kế ta, trước đó không nghĩ đến hậu quả sao?
Mang theo nụ cười dịu dàng, lương thiện và xinh đẹp nhìn hoàng hậu:
“Nương nương, đã định được người chưa, là cô nương nhà ai?”
Chuyện chính sự không thể chậm trễ!
Khóe miệng hoàng hậu giật giật, mặc dù chúng ta đã đạt thành sự thống nhất nhưng hiển nhiên bà ta vẫn chưa thích ứng được với cách nói chuyện lúc lên trời lúc xuống đất của ta.
“Trưởng nữ của thừa tướng, Văn Thư Cẩm là một cô nương không tệ, dung mạo khả ái, dịu dàng, chu đáo lại hiểu chuyện, bản cung rất thích.”
Quả nhiên người được chọn làm thái tử phi vẫn không thay đổi.
“Nương nương quả có con mắt tinh tường, người mà nương nương đã khen thì tất nhiên là nữ tử tốt nhất thiên hạ, chỉ là nương nương chỉ chọn một người thôi sao?”
Hoàng hậu thậm chí còn lười nhếch mép.
Cuối cùng dưới sự thúc đẩy của ta, không chỉ định được thái tử phi mà còn có hai trắc phi, cùng bảy tám nữ tử chưa định phẩm cấp nhưng đã được để mắt tới.
Những phu nhân tiểu thư ban đầu nhìn ta bằng ánh mắt cảnh giác giờ đều thấy ta tỏa sáng, dù sao thì tìm đâu ra được một cô em chồng tốt như vậy!
Thấy người được chọn cũng đã ổn, ta chào hỏi hoàng hậu một tiếng rồi về cung ngủ.
Đều tại Sở Lăng Thần, hại mấy ngày nay ta ngủ không được ngon.
Giờ thái tử phi đã định, cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn muốn ngồi vững trên ngai vàng thì không thể không kéo bè kết phái những nữ tử này, tự nhiên cũng không có thời gian đến tìm ta nữa, hẳn là có thể ngủ ngon rồi.
Chỉ là tưởng tượng thì rất đẹp, hiện thực thì rất tàn khốc.
Sứ thần Bắc Mạc đã vào kinh.
Đây là chuyện mà kiếp trước không hề có trong trí nhớ của ta, có lẽ đây là một cơ hội.
9.
“Hòa thân?”
Ta hoàn toàn ngơ ngác, chỉ đích danh ta đi hòa thân sao?
Thanh Hoan còn sốt ruột hơn ta:
“Công chúa tôn quý, sao có thể gả đến vùng đất man di đó được?”
Vương đại giám mặt đầy khó xử:
“Bệ hạ thương yêu công chúa nhất, tự nhiên là không đồng ý. Chỉ là sứ thần Bắc Mạc không chỉ đồng ý ký kết hiệp ước ngừng chiến mà còn hứa hẹn rất nhiều lợi ích, thành ý rất đầy đủ, không ít quan viên đã dâng sớ xin bệ hạ lấy đại cục làm trọng, thậm chí có lão thần còn quỳ mãi không chịu dậy. Lúc này bệ hạ đang nổi giận trong ngự thư phòng, bữa trưa cũng không dùng, xin công chúa hãy đến khuyên nhủ.”
Ta suy nghĩ một lát, trong lòng đã có chủ ý:
“Thanh Hoan, mang ít canh bồi bổ đến, chúng ta đi xem.”
“Vâng.”
Ta dẫn Thanh Hoan đến ngự thư phòng, quả nhiên bên ngoài có mấy vị đại nhân tuổi đã cao quỳ gối, bộ râu bạc phơ bay trong gió, nhìn vào thấy thật thê lương.
Họ thấy ta thì lễ phép nói một câu:
“Tham kiến công chúa.”
Ta hiểu rõ hơn ai hết rằng những lão già này ngày thường mắt cao hơn đầu, ghét nhất là loại công chúa kiêu ngạo ngang ngược như ta.