Công Bằng Ở Trường Học - Chương 5
22
Nương theo tin mừng tôi đạt được hạng nhất, trên mạng đột ngột xuất hiện vài lời chửi bới tôi.
“Lục Thiêm Thiêm đã từng là học sinh của Nhất Trung đấy, vì đạo đức bại hoại phẩm hạnh không tốt mà bị Nhất Trung đuổi, không ngờ lại tới Tam Trung.”
“Nó ỷ vào thành tích tốt đấy, chỉ là tôi nghe nói trước đó nó gian lận trong kỳ thi chung giữa các trường, bị cho 0 điểm đấy.”
“Còn có chuyện này à? Vãi thật, liệu thi đại học nó có gian lận không đấy…”
Nhưng cho dù trên mạng thảo luận thế nào, Tam Trung vẫn chấp nhận hết.
Khi hiệu trưởng Tam Trung nhận phỏng vấn, mặt mũi ngập tràn vẻ vui mừng hớn hở.
Trường học có người đứng đầu cuộc thi đại học, có thể không vui mừng sao?
Cái gì cơ? Vốn là học sinh của Nhất Trung hả?
Vậy thì sao chứ, họ bạ ở Tam Trung thì chính là người của Tam Trung, chính là làm vẻ vang Tam Trung của tôi!
Phóng viên hỏi thầy ấy: “Rốt cuộc là Lục Thiêm Thiêm vì đạo đức bại hoại bị đuổi học nên mới đến Tam Trung, hay là bị quý trường dụ dỗ đi?”
Thầy hiệu trường hớn hở xua tay: “Ôi dào, những lời ba hoa trên mạng sao mà tin được? Học sinh ưu tú như Lục Thiêm Thiêm có thể chọn Tam Trung vào thời điểm mấu chốt là vinh hạnh cho Tam Trung chúng tôi, có vài người không chiếm được bèn hủy đi thì đừng có ganh ghét nữa.”
Hiệu trưởng Nhất Trung nhìn nụ cười tươi roi rói của hiệu trưởng Tam Trung thì nghiến răng ken két.
Ông ta nghĩ mãi mà không ra, tức bốc khói định sai người đi hỏi thăm một chút.
Có điều ông ta còn chưa ra tay thì chủ tịch hội đồng đột ngột phát thông báo muốn đi thị sát, tổ chức lễ tốt nghiệp.
Điểm danh bảo tôi đến gặp.
Hiệu trưởng nhận được thông báo thì vừa giận vừa hoảng: “Sao lại là Lục Thiêm Thiêm, giờ nó đang là học sinh của Tam Trung, tôi đi đâu tìm nó đến tham gia lễ tốt nghiệp?!”
Thầy giám thị vã mồ hôi như tắm: “Hay là chúng ta thử liên hệ với Lục Thiêm Thiêm xem? Tốt xấu gì em ấy cũng ở Nhất Trung ba năm, cũng không thể tuyệt tình thế được.”
“Ông muốn tôi cúi đầu với con nhóc chết tiệt ấy ư?!”
“Nhưng chủ tịch hội đồng…”
Hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi, đau khổ nhắm lại mắt: “Gọi đi.”
23
Lúc nhận điện thoại thì tôi đang bóc quà bố tôi mang từ Mỹ về.
Nghe vậy thì quét mắt nhìn ông một cái, nói không chút do dự: “Được thôi.”
Thầy giám thị ở đầu dây bên kia điện thoại không dám tin: “Em đồng ý rồi ư?”
Tôi cười nói: “Vậy em nên từ chối à?”
“Không phải, bạn họ Lục, hẹn gặp vào lễ tốt nghiệp.”
Lễ tốt nghiệp cử hành ở hội trường lớn nhất.
Nơi đó đủ rộng để cho ba nghìn ngồi dự lễ.
Tôi vừa tới cổng thì đã nhìn thấy một đám lãnh đạo trường học đứng ở đấy, vẻ mặt phẫn nộ lườm tôi.
Hiệu trưởng ngoài cười nhưng trong không cười: “Lục Thiêm Thiêm, em đúng là được lắm.”
Tôi còn cười lại: “Vậy sao, còn được hơn nữa đấy ạ.”
Bọn họ không hiểu ra sao, cũng không thể hiểu được tôi đang nói cái gì.
Mãi cho đến khi lễ tốt nghiệp bắt đầu, bố tôi với tư cách là đại diện ban chủ tịch hội đồng bước lên bục phát biểu, vào giây phút đèn sáng lên ấy, tôi bước về phía bố dưới ánh mắt sợ hãi của lãnh đạo trường: “Bố, bố đi xuống đi, để con nói cho.”
“…”
Ba giây qua đi, giảng đường bùng nổ.
“Vãi linh hồn, thế mà giám đốc Lục lại là bố của Lục Thiêm Thiêm?”
Mà giám đốc Lục bọn họ cẩn thận nịnh nọt cũng chính là bố tôi cười ha ha đưa micro cho tôi rồi quay đầu hỏi phía dưới: “Để người đứng đầu cuộc thi đại học nói đôi câu, không có vấn đề gì chứ?”
Đám người: …
Không phải chứ, ai dám có vấn đề hả?
24
Tôi đứng trên sân khấu ung dung móc một chiếc bút ghi âm trong túi ra, nhắm ngay micro rồi phát.
Tiếng nói đặc trưng của thầy giám thị truyền đến: “Nó đồng ý rồi ạ?”
Ngay sau đó, giọng nói mang vẻ nham hiểm của hiệu trưởng vang lên: “Đúng vậy, ông cho rằng tôi sẽ không giải quyết được một con nhóc sao?”
Thầy giám thị nhanh chóng cười theo: “Không có không có, vẫn là hiệu trưởng ngài đỉnh nhất, Lục Thiêm Thiêm này lúc trước trông thì ngoan ngoãn, không ngờ lại là đứa cứng đầu, khó giải quyết như thế.”
“Ôi dào, cũng chỉ là không được suất tuyển thẳng nên thẹn quá hoá giận, đối đầu với trường học để chứng minh cảm giác tồn tại mà thôi, không đủ để sợ.”
“Đúng thế, nhưng hiệu trưởng à, ngài thật sự định đưa suất tuyển thẳng cho nó ạ? Vì suất này mà Phương Lâm nhét không ít lợi cho chúng ta đâu ạ.”
“Sao có thể chứ? Dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Lục Thiêm Thiêm mà thôi, đợi nó lấy được thành tích tốt trong kỳ thi chung giữa các trường xong thì tùy tiện tìm lý do qua loa tắc trách để gạt đi là được.”
“Ơ, lỡ nó tức giận thì sao ạ?”
“Còn làm sao được nữa? Còn một tháng nữa là thi đại học rồi, nó cũng không thể từ chối tham gia thi đại học chứ?”
Nói đến đây thì hiệu trưởng dừng một chút, xong mới nói tiếp: “Tôi điều tra rồi, nó cũng chỉ là một con nhóc không có chỗ dựa thôi, nhiều nhất thì cũng chỉ là bố mẹ nó đến gây loạn, một bầy kiến hôi, ông cảm thấy tôi sẽ sợ bọn chúng chắc?”
Đoạn ghi âm đến đây thì dừng, bởi vì hội trường quá lớn mà câu nói “Một bầy kiến hôi, ông cảm thấy tôi sẽ sợ bọn chúng chắc?” này vang vọng khắp nơi đủ ba lần.
Đám người hiệu trưởng dính dáng đến đoạn ghi âm thì tím tái mặt mày, mắt hiện vẻ hoảng loạn: “Đoạn ghi âm này, mày!”
Hiệu trưởng chợt trở mặt, cuối cùng hồi tưởng lại xuất xứ của đoạn ghi âm này.
25
Ông ta không kìm được cơn giận mà chất vấn tôi: “Lục Thiêm Thiêm, em đang ghi âm phi pháp!”
Nhưng khi cơn giận của ông ta đối đầu với vẻ mặt thâm trầm của bố tôi thì lập tức xì hơi.
So khí thế, rõ ràng ông ta không phải đối thủ của bố tôi.
Bố tôi cười lạnh hỏi ngược lại: “Sâu kiến à?”
“Không, giám đốc Lục, tôi không có ý đó, đoạn ghi âm này…”
“Thế nào? Chẳng lẽ ông định nói cho tôi biết đoạn này ghi âm được làm giả, là con gái của tôi lăng mạ ông à?”
Chính tai nghe thấy bố tôi thừa nhận tôi là con gái của mình, sắc mặt đám người hiệu trưởng khó coi như ăn phải phân.
Bố tôi bình tĩnh nói tiếp: “Ba năm cấp ba, con gái của tôi chưa từng dựa vào một chút quan hệ nào trong nhà, tất cả vinh quang đều dựa vào chính mình để đạt được, nó không xứng được suất tuyển thẳng này sao?”
Hiệu trưởng muốn khóc cũng không khóc được: “Không phải, dĩ nhiên không phải, vốn suất này bọn tôi định đưa cho em ấy, giám đốc Lục, xin ngài hãy tin tưởng tôi, nếu tôi sớm biết Lục Thiêm Thiêm là con gái của ngài, tôi tuyệt đối…”
“Ý là nếu thành người khác thì các ông cũng sẽ ngấm ngầm làm trò ư?”
Tôi không nhịn được phải like cho bố tôi.
Đám người hiệu trưởng tỏ vẻ năn nỉ nhìn bố tôi, cuối cùng cũng không nói được câu giải thích nào nữa.
Giờ đây trong lòng bọn họ hối hận không thôi.
Tại sao nhất định phải làm khó tôi chứ?
Cũng chỉ là một con nhóc, không phải mắt nhắm mắt mở là xong rồi sao?
Đáng tiếc trên thế giới không có thuốc hối hận.
26
Hiện trường được mời rất nhiều phóng viên đến.
Đoạn ghi âm này vừa phát ra, kết hợp với lời đồn liên quan đến tôi trên mạng, với tốc độ hóng hớt cực kỳ chuyên nghiệp của họ thì cuối cùng cũng hiểu được chân tướng.
Ngay khi mọi chuyện được làm rõ, rất nhanh đã tạo nên độ thảo luận khắp nơi.
Tôi nhân cơ hội này, vạch trần mưu đồ hãm hại tôi của bọn họ với mọi người.
“Thì ra Lục Thiêm Thiêm mới là người bị hại, tôi còn tưởng bạn ấy là đứa ăn cháo đá bát vong ân phụ nghĩa giống trên mạng thật đấy chứ.”
“Trường học làm nhiều trò như thế, đúng là quá buồn nôn.”
“Nếu như về sau con của tôi bị đối xử như thế, với điều kiện của tôi thì giành lại công bằng cho con bé kiểu gì đây?”
“Buồn nôn, loại người này mau chết đi.”
“May mà Lục Thiêm Thiêm có gia cảnh tốt, không thì chẳng phải cả một đời của cô bé ưu tú như thế sẽ bị hủy hoại rồi à?”
“Hi vọng ban ngành liên quan trừng trị thật nghiêm, ngồi đây đợi kết quả!”
“Tôi cũng ngồi đây!”
“Phải duy trì kỷ luật, nghề cao cả như giáo viên không nên bị loại người này làm bẩn!”
Mọi chuyện đã loạn đến nhường này rồi thì cũng chẳng cần tôi ra mặt giải quyết nữa.
Thế là tôi ngồi trong phòng điều hòa ăn dưa hấu.
Mà chị dâu tôi thì ngày ngày hưng phấn thông báo tiến triển với tôi:
“Đã thành lập tổ điều tra, đầu tiên là kiểm tra chuyện suất tuyển thẳng.”
“Thành tích tốt nghiệp cấp ba của Phương Ti Vũ bị hủy bỏ, cấm thi ba năm.”
“Nhân viên nhà trường thua kiện, mất chức là điều không thể tránh khỏi.”
27
Mãi đến khi sắp khai giảng, cuối cùng phán quyết của tòa án cũng được đưa ra.
Tất cả mọi người thở phào một hơi.
Cuối cùng bố tôi cũng có thời gian bắt lấy tôi rồi, ông nghiêm mặt hỏi tôi: “Điền chuyên ngành gì?”
Tôi ấp úng: “Ờm dạ, khụ khụ.”
Bố nhíu mày hỏi: “Tài chính à?”
Tôi rụt cổ nói: “… m nhạc ạ.”
Tôi nói xong thì quan sát vẻ mặt của bố, không nhìn ra cảm xúc gì thì lòng tôi càng bồn chồn hơn, tranh thủ thời gian nháy mắt với anh tôi.
Anh ấy ho một tiếng, mở miệng nói: “Bố à, nhà mình có con làm ăn là được rồi ạ, em gái thích âm nhạc thì…”
“Im miệng.” Bố tôi quét mắt nhìn anh một cái, không giận tự uy, bố hỏi lại tôi: “Ngày vừa vào trường ba năm trước, con từng nói gì với bố, con quên rồi à?”
Tôi xì hơi, rụt vai nói: “Chưa quên ạ.”
Nói xong thì không khí như đọng lại, mãi sau tôi mới lấy dũng khí nói: “Thế nhưng bố à, cái con đồng ý với bố thì đã làm được cả rồi, nếu bố giận thì con có thể vừa học âm nhạc vừa học quản lý tài chính.”
Tôi còn chưa dứt lời thì bố đột nhiên đưa tay lên về phía tôi.
Tôi vô thức tránh đi.
Một giây sau, bố đặt tay lên đầu tôi xoa một trận: “Sự cố gắng và nhẫn nhịn của con trong ba năm nay bố đều nhìn thấy cả, có thể vì theo đuổi ước mơ mà làm đến mức này, thì cho dù ở lĩnh vực nào cũng sẽ không thất bại.”
Nói rồi, trong mắt bố như có ánh nước: “Con gái cưng lớn rồi, có thể tự gồng gánh được một phương, bố vui lắm.”
Mắt tôi hiện vẻ ước ao ngay: “Nói thế thì?”
“Ừm, thích học cái gì thì học, theo đuổi ước mơ con hằng mong đi.”
Bố tôi nói xong thì cả nhà đều thở phào.
“Hi vọng sẽ có ngày, con có thể trở thành nhạc sĩ ưu tú nhất, không phụ mong ước của mình.”
Hết.