Công Bằng Ở Trường Học - Chương 2
06
Khi tôi đi từ trường thi ra thì liền đụng độ Phương Ti Vũ và thầy chủ nhiệm đi từ đối diện tới.
Thầy chủ nhiệm rất xem trọng cuộc thi Vật Lí lần này nên đã đích thân đưa nó đi thi, mấy tay sai vặt của nó cũng đợi cùng nữa.
Mấy người cười cười nói nói ở trước cổng trường thi, gần như chặn hết cửa đi, tôi vừa đi đến cửa đã bị bọn nó trông thấy.
Bọn nó trông thấy tôi thì như chó thấy xương, đi lên vây quanh tôi.
“Lục Thiêm Thiêm, mày đến đây làm gì?”
“Tao biết rồi, ngoài miệng nói không tham gia, thật ra trong lòng hối hận chết đi được chứ gì.”
“Chắc chắn là hối hận rồi, giải nhất lần này được tận 10 nghìn tệ cơ, đủ cho một nhà nghèo kiết xác như Lục Thiêm Thiêm dùng rất lâu đấy.”
Thầy chủ nhiệm không ngăn bọn nó chế giễu mà trái lại còn chỉ trích tôi:
“Cho em cơ hội em không bắt lấy, giờ theo đuôi đến làm gì?”
Tôi nhíu mày: “Em theo đuôi?”
Phương Ti Vũ chất vấn: “Đúng đấy, không thì sao mày lại biết trường thi ở đây?”
Tôi: “Liên quan gì đến mày.”
Phương Ti Vũ tức giận: “Cho mày mặt mũi mà mày không cần chứ gì!”
Tôi: “Cút.”
Chó săn của nó vội vàng ra hoà giải: “Ti Vũ, khỏi cần so đo với nó, nó chỉ đố kị với cậu thôi.”
Tôi liếc nó một cái, thản nhiên nói: “Mày cũng cút đi.”
“…”
Mắt thấy sắp đánh nhau tới nơi, lúc này thầy chủ nhiệm mới lên tiếng: “Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, Ti Vũ, em thi thế nào?”
Vẻ mặt thịnh nộ của Phương Ti Vũ lập tức chuyển thành đắc ý: “Em thi tốt ạ, đề rất dễ, em làm nhanh lắm, hẳn cầm giải nhất là chuyện trong lòng bàn tay.”
07
Lũ chó săn bày ra vẻ mặt khoa trương: “Oa, tớ biết ngay Ti Vũ cậu giỏi nhất mà.”
Mày của thầy chủ nhiệm cũng sắp bay lên tới nơi, thầy kích động vỗ vai Phương Ti Vũ: “Nghe nói lần này thêm kiểu câu hỏi mới, đến cả Lục Thiêm Thiêm thầy cũng không dám cam đoan em ấy có thể giành giải nhất, em có lòng tin như thế thật sự khiến thầy vui lắm!”
Phương Ti Vũ cười xòa: “Thầy à, sao Lục Thiêm Thiêm sánh được với em cơ chứ?”
Nó dừng một chút, một giây sau chuyển sang mỉa mai tôi: “Dù sao, nó cũng là bại tướng dưới tay em mà.”
Tôi thở dài, quay người muốn đi.
Tiếng đùa cợt của Phương Ti Vũ to hơn: “Lục Thiêm Thiêm, sao trốn nhanh thế? Không phải vừa nãy kiên cường lắm à?”
Tôi ‘òa’ một tiếng, mặt nhơn nhơn, nói: “Không cố trèo, không so sánh, không để súc vật làm mình tức giận.”
Phương Ti Vũ: “…”
Cũng không biết nó về nhà nói cái gì với ông bố hiệu phó mà vào lễ chào cờ thứ hai, hiệu phó đã cầm micro, dõng dạc tuyên dương Phương Ti Vũ: “Bạn Phương Ti Vũ lớp một khối 12 đã lấy được thành tích ưu việt trong cuộc thi Vật Lí cấp thành phố lần này, chúng ta cùng chúc mừng sớm cho em ấy!”
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, bố nó tiện thể kéo tôi ra bêu rếu: “Ngoài ra, thầy muốn phê bình một bạn học tự cho là đúng, nghĩ mình thanh cao, đặt cảm xúc của bản thân lên vinh quang của trường học, không hề để ý đến…”
Còn chưa nói hết câu thì khoảng sân bên ngoài cổng trường đã có một chiếc xe đen đỗ lại, ba người đàn ông mặc vest đi vào sân trường.
08
Thầy chủ nhiệm nhận ra đối phương ngay lập tức, ánh mắt lóe sáng nói với thầy hiệu phó: “Bọn họ là thành viên của đoàn giám sát trong cuộc thi Vật Lí lần này.”
Bố của Phương Ti Vũ là Phương Lâm nghe thấy thì lập tức hạ micro xuống, nở nụ cười niềm nở đi lên phía trước, nói: “Thì ra là người trong thành phố đến ạ, hoan nghênh ba vị đến trường chúng tôi.”
Ba người bình tĩnh bắt tay với Phương Lâm, người đàn ông đi đầu nói: “Bọn tôi là thành viên của ban tổ chức cuộc thi Vật Lí, lần này đến trường để tìm một người.”
Bởi vì micro chưa tắt nên tiếng trò chuyện của họ cũng truyền loáng thoáng vào tai đám học sinh.
Cũng không biết có phải cố ý hay không mà mặt Phương Lâm đỏ lên hiện vẻ kích động: “Mấy người tìm ai vậy?”
“Phương Ti Vũ.”
Phương Lâm lộ vẻ quả nhiên là thế, nói to vào micro: “Ti Vũ, mau tới đây!”
Phương Ti Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến bên cạnh Phương Lâm trong sự chú ý của toàn trường.
Lúc đi ngang qua tôi nó còn hừ lạnh với tôi một tiếng.
Ba người xác nhận xong thì mở miệng nói: “Đã có kết quả của cuộc thi Vật Lí hôm qua, bạn học Phương Ti Vũ, chúng tôi…”
Họ còn chưa nói hết câu thì Phương Lâm đã không kìm được cơn xúc động mà ngắt lời họ: “Tôi biết tôi biết, nhất định các cậu đích thân đến đây để chúc mừng Ti Vũ đúng không, đúng là phiền các cậu phải đi chuyến này, Ti Vũ ưu tú từ tấm bé, có thể đứng đầu cũng là trong dự liệu của chúng tôi…”
Ba người của đoàn giám sát càng nghe thì càng hoang mang, cuối cùng họ không nhịn được phải ngắt lời Phương Lâm: “Xin nghe chúng tôi nói hết!”
“Dạ dạ, ngài nói đi.”
Người đàn ông dẫn đầu lấy một tờ giấy ra: “Sau khi ban giám sát bàn luận xong thì quyết định hủy bỏ thành tích của của bạn Phương Ti Vũ do bạn đã gian lận trong cuộc thi Vật Lí hôm qua, phải xử lý và cũng thông báo phê bình cho toàn thành phố.”
“…”
09
Phương Lâm khó tin trợn tròn mắt: “Không thể nào, sao con gái tôi có thể gian lận cơ chứ!”
Đoàn giám sát mất kiên nhẫn nhíu mày, cất đơn xử lý trong tay đi: “Đây là quyết định, nếu có dị nghị, có thể khiếu nại lên Ủy ban Giáo dục Thành phố.”
Nói thì nói thế, nhưng quyết định xử lý đã được đưa xuống, còn phái hẳn người đến thông báo, gần như không tồn tại khả năng phán sai.
Bọn họ nói xong định đi thì bị Phương Lâm mặt hết trắng rồi đỏ, trợn mắt đưa tay cản họ lại: “Rốt cuộc tình hình là sao, trong phòng học có hai giám thị, bốn cái camera, nếu thật sự gian lận thì chẳng phải nên phán quyết tại chỗ ư, tại sao đến giờ mới ra quyết định xử phạt?”
Đoàn giám sát nghe vậy thì nhìn lướt qua Phương Ti Vũ, nói sâu xa: “Chuyện này phải hỏi con gái của thầy, vẫn còn nhỏ mà đã suy nghĩ ghê gớm, thế mà còn giấu máy ghi hình nhận tín hiệu vào trong tóc và khuyên tai, chút thông minh nhỏ nhoi này mà dùng vào việc chính đáng thì tốt biết bao.”
Phương Lâm nhìn về phía Phương Ti Vũ: “Máy nhận tín hiệu?!”
Hơn hai nghìn ánh mắt toàn trường đều đồng loạt nhìn về phía Phương Ti Vũ.
Vốn ngỡ là được khen ngợi ngay tại hiện trường, thế mà lại trở thành ánh mắt của thẩm phán.
Mặt Phương Ti Vũ trắng bệch như tờ giấy, nó ngập ngừng nói: “Em, em không biết máy nhận tín hiệu gì hết.”
“Đừng nên nói dối, chúng tôi đã thu thập được tất cả chứng cứ và cung cấp cho cảnh sát lập hồ sơ, bạn học à, chi bằng bạn đến đồn cảnh sát với chúng tôi một chuyến nhé?”
Nghe tới ba chữ “Đồn cảnh sát”, cuối cùng Phương Ti Vũ cũng không giải thích được nữa, nó quỳ phịch một cái về hướng Phương Lâm: “Bố, chuyện này không liên quan đến con, đều là chủ ý của đám bạn con thôi!”
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi, muốn mắng nhưng lại ngại nhiều người nhìn nên chỉ có thể nói: “Con về lớp học trước đi!”
Phương Ti Vũ cúi thấp đầu quay về trong đám đông.
Giáo viên của lớp bên cạnh luôn không hợp với thầy chủ nhiệm lớp tôi mỉa mai bóng gió: “Tôi tưởng bạn Phương Ti Vũ lớp thầy muốn làm lớn nữa cơ, ha ha, đúng là có tiếng ghê.”
Thầy chủ nhiệm: “…”
Giờ khắc này, tôi cố gắng nhớ lại chú ba và bà nội đã chết gần mười năm của mình mới có thể kiềm chế bản thân không cười thành tiếng.
10
Sau buổi chào cờ thì Phương Ti Vũ đã bị Phương Lâm gọi đi, mãi sau cũng không quay về phòng học.
Buổi trưa, kết quả xử lý Phương Ti Vũ đã được đưa ra.
Nó bị đình chỉ học điều tra, tạm thời sẽ không về trường nữa.
Thầy chủ nhiệm thân là người dẫn nó đi thi cũng bị trừ tiền thưởng kỳ này.
Đến chiều đi dạy, thầy chủ nhiệm tức tối phát cáu trong phòng học, ngấm ngầm đẩy hết mọi chuyện lên người tôi: “Đang êm đẹp lại gặp phải chuyện này, đúng là xui xẻo, nếu không thay người thì sao tôi lại phải chịu nỗi oan này chứ!”
Đám học sinh ngồi ở đầu bị dọa đến mức không dám thở mạnh.
Chỉ có tôi lười biếng lót đồng phục xuống rồi tìm tư thế thoải mái gối lên, gật đầu cực kỳ tán thành: “Thầy nói đúng lắm ạ, nếu như không thay người thì tốt rồi!”
Ông ta nói thay người, là chỉ cuộc thi Vật Lí.
Mà cái tôi nói, là chuyện suất tuyển thẳng.
Sau khi hiểu ra, sắc mặt lão thầy càng khó coi hơn, ông ta chỉ thẳng vào tôi mắng xối xả: “Thầy giáo đang nói, cô chen miệng vào làm gì, Lục Thiêm Thiêm, tôi cứ tưởng cô là học sinh ngoan, không ngờ tính tình gàn dở đến vậy, đi ra ngoài đứng cho tôi!”
Tôi cầm áo khoác lên đứng dậy rời đi, cửa sau lưng tôi đóng sập một cái.
Ba phút sau, cửa lại bị tôi gõ.
Thầy chủ nhiệm làm vẻ bình tĩnh hỏi: “Em lại có chuyện gì?!”
Tôi tránh ra một lối đi nhỏ, để lộ một thiếu niên tuấn tú đứng ở bên cạnh: “Có người tìm thầy.”