Công Bằng Ở Trường Học - Chương 1
01
Sau khi có điểm bài thi các môn, tôi đạt 706 điểm đã vinh dự xếp đầu khóa.
Nhưng thứ chờ đợi tôi không phải chúc mừng mà là ánh mắt chế nhạo của các bạn học.
Giáo viên giữ giấy báo điểm của tôi và gọi tôi đến văn phòng, đi cùng tôi còn có con gái của hiệu phó là Phương Ti Vũ.
Khi nhìn thấy tôi, nó bày ra ánh nhìn khiêu khích.
Điều hòa trong văn phòng được mở chế độ ấm, giáo viên chủ nhiệm chờ hai đứa tôi ngồi xuống rồi nói thẳng vào điểm chính: “Có danh sách tuyển thẳng rồi.”
Ánh mắt của thầy đảo một vòng qua người hai bọn tôi, xong thầy cười vươn tay với Phương Ti Vũ: “Chúc mừng em.”
Tôi hững hờ đợi thầy nói xong mới hỏi: “Vậy em thì sao ạ?”
Nụ cười trên mặt thầy chủ nhiệm cứng lại: “Lục Thiêm Thiêm, thầy gọi em tới là muốn làm công tác tư tưởng cho em. Thầy biết chịu khó học hành, ba năm ở trường em đã giành được không ít vinh dự, nhưng dùng sao em đã vững bước rồi, còn Phương Ti Vũ em ấy…”
Tôi tiếp lời của thầy chủ nhiệm: “Mà thành tích của Phương Ti Vũ là, ức hiếp bạn học, ỷ mạnh hiếp yếu.”
Thầy chủ nhiệm: “…”
Phương Ti Vũ tức giận: “Lục Thiêm Thiêm, mày nói linh tinh gì thế, có phải lần trước chưa dạy dỗ đủ phải không?!”
Tôi lạnh lùng liếc nó một cái.
Cái dạy dỗ mà nó nói, chính là la lối om sòm để nhốt tôi trong nhà vệ sinh, thả đủ loại chuột, côn trùng ghê tởm vào ngăn bàn tôi, thậm chí còn trộm sách tôi rồi vứt vào thùng rác.
Những chuyện này không phải thầy chủ nhiệm không biết.
Tôi chỉ vào dáng vẻ vênh váo hung hăng của nó: “Cho dù là thế, vẫn cho nó suất tuyển thẳng ạ?”
02
Thầy chủ nhiệm hơi xấu hổ, thầy cho Phương Ti Vũ một ánh mắt rồi quay đầu an ủi tôi:
“Với thành tích của em thì em có thể tùy tiện chọn đại học trong nước, còn có thể…”
Tôi ngắt lời thầy: “Không phải đã thông báo là sẽ ưu tiên suất tuyển thẳng cho người đứng đầu kỳ thi chung ạ?”
Thầy chủ nhiệm nhíu mày: “Nói là nói thế thôi, nhưng em cũng không thiếu cái suất tuyển thẳng này mà.”
Không, tôi thiếu.
Vừa lên cấp ba là tôi đã đánh cược với bố tôi, chỉ cần tôi được tuyển thẳng thì sẽ có thể không học quản lý tài chính mà học âm nhạc.
Tôi lại nhìn về phía thầy chủ nhiệm, “Ba năm ở trường, em từng vinh dự nhận được giải cấp quốc gia năm lần, giải cấp thành phố mười sáu lần, cấp trường không đếm xuể, lần nào thi cũng vững vàng ở vị trí đầu tiên. Cho dù thế thì suất tuyển thẳng vẫn để cho nó ạ?”
Thầy chủ nhiệm lập tức vã mồ hôi như tắm, môi mấp máy nhưng không biết nói gì.
Phương Ti Vũ lườm nguýt tôi rồi cất cao giọng bảo: “Mày thấy phiền không thế, đã nói rõ ràng rồi, chỉ là một suất tuyển thẳng mà thôi, nếu tao không vui, tao có thể khiến mày cả đời này không ngóc đầu lên được!”
Tôi không để ý tới nó, chỉ yên lặng nhìn thầy chủ nhiệm.
Mãi cho đến khi thầy mất kiên nhẫn nói: “Quy củ cho có thôi, biết điều mới sống được, danh sách đã được quyết không thể đổi, em cứ thi đại học được nhiều thêm mấy điểm nữa cũng chẳng có gì khác biệt cả.”
Tôi gật đầu, thu ánh mắt lại rồi nhấc chân rời đi.
Đi ra khỏi văn phòng lại bị Phương Ti Vũ đuổi tới gọi giật về: “Lục Thiêm Thiêm, có vài người từ khi sinh ra đã ở vạch xuất phát, có vài người sinh ra đã định sẵn là kiếp sống trâu ngựa, muốn trách thì trách mày không có người bố giỏi đi.”
03
Đi khỏi văn phòng, tôi lấy điện thoại ra gọi thẳng cho “ông bố kiếp sống trâu ngựa”.
Không nghe.
Chỉ chốc lát sau, bố tôi đã gửi tin nhắn Wechat cho tôi: “Bố vừa tới đại sứ quán Mỹ, sao thế con gái cưng?”
Tôi cười ha ha: “Không sao ạ.”
Chỉ là có người mắng bố con mình là trâu ngựa thôi.
Bố chuyển cho tôi 500 nghìn tệ rồi bổ sung thêm lời cổ vũ: “Học tập vất vả, con cầm chút tiền này đi ăn khao mình đi, bố phải đi họp rồi, về nước sẽ mang đặc sản cho con.”
Chuông reo vào lớp vang lên.
Tôi vừa vào phòng học đã nghe thấy tiếng cười khoa trương của Phương Ti Vũ truyền đến: “Ôi chao, có suất tuyển thẳng mà thôi, cũng không giỏi lắm.”
Đám bạn học vây quanh ở bên cạnh trông thấy tôi thì lập tức vênh mặt lên.
“Đương nhiên giỏi rồi, dù sao đây cũng là thứ mà một vài người suy nghĩ nát cả óc cũng không có được đâu.”
“Đúng nha, thành tích tốt thì có sao chứ, cũng chẳng tranh được với chị Ti Vũ.”
Tôi ngồi xuống như thể chẳng nghe thấy gì cả.
Sau khi tan học, đối mặt với tiếng gọi của thầy chủ nhiệm, tôi cũng đi vụt qua người thầy như thể không thể thấy gì hết.
Thầy níu cánh tay của tôi lại, đứng cạnh tôi nói với vẻ không vui:
“Thứ sáu tuần sau có cuộc thi Vật Lí trong thành phố, em đại diện cho trường tham gia đi nhé, dù sao cũng là cuộc tranh tài trong nội thành, dính dáng đến thể diện của trường chúng ta, tuần này em ôn tập cho tốt, có gì không hiểu thì tới chỗ giáo viên dạy Vật Lí…”
Giọng thầy không lớn, vừa đủ cho cả phòng học nghe được.
Tôi quét mắt nhìn thầy một cái rồi hờ hững rút tay về, nói với giọng lớn hơn: “Không đi.”
04
Lời còn lại của thầy chủ nhiệm kẹt trong cổ họng, đôi mắt nhỏ đằng sau cặp kính trợn to, dáng vẻ như xác chết vùng dậy.
Không riêng gì ông ta mà những bạn học khác cũng sửng sốt.
“Lục Thiêm Thiêm uống lộn thuốc hả?”
“Không phải trước kia nó thích tham gia mấy cuộc tranh tài này nhất à? Chỗ nào có tiếng là có nó, lần này làm sao thế?”
“À, tao biết rồi, nó không lấy được suất tuyển thẳng nên cố ý đối nghịch với thầy đây mà.”
“Thôi đi, nó tưởng nó là ai chứ, có thể uy hiếp được thầy chắc?”
Thầy chủ nhiệm lấy lại tinh thần, mày nhíu chặt hơn: “Cuộc thi này cả trường chỉ có một suất, em không đi thì ai đi?”
Tôi dựa vào tường nói: “Ai thích đi thì đi.”
“Lục Thiêm Thiêm, cuộc thi này không chỉ vì chính em mà còn vì làm trường học vẻ vang hơn.”
Tôi ngước mắt lên nói: “Ai quan tâm chứ?”
Thầy chủ nhiệm: “…”
Ông ta tức giận đến mức ngón tay cũng run lên, giận không kiềm chế được: “Lục Thiêm Thiêm, có cuộc thi nào mà thầy không ưu tiên tiến cử em chứ, tôi cho em nhiều cơ hội như vậy, giờ em báo đáp tôi thế này à?!”
Tôi thật sự không nhịn được phải vỗ tay cho độ mặt dày của ông ta.
Lúc này, Phương Ti Vũ vênh vang đắc ý đi đến: “Thưa thầy, nó không đi thì để em đi đi, bài thi Vật Lí lần trước em chỉ bị trừ có năm điểm, bình thường ở nhà em cũng hay làm đề, không có vấn đề gì đâu ạ.”
Thầy chủ nhiệm gật đầu bảo: “Vẫn là Ti Vũ ngoan, thầy không hề nhìn lầm em.”
Xong thầy lại liếc sang tôi: “Đúng là cái đồ ăn cháo đá bát.”
05
Chờ thầy rời đi, Phương Ti Vũ lại lườm nguýt tôi.
Tôi thờ ơ, nhẹ nhàng nhìn lại nó.
Nó nhíu mày: “Mày có ánh mắt gì thế? Mày xem thường tao chứ gì?”
Không đợi tôi cất lời, nó đã cười lạnh bảo: “Đừng tưởng chỉ mày trâu bò, chẳng phải chỉ là cuộc thi Vật Lí nhỏ nhoi à, nhất định tao sẽ lấy được thứ hạng cao hơn mày.”
Bởi vì không đi thi nên cuối tuần tôi được rảnh, hiếm khi về nhà một lần.
Trong phòng khách chỉ có chị dâu tôi đang bế cháu, trông thấy tôi, chị ấy ngạc nhiên hỏi: “Thiêm Thiêm, em chưa chuẩn bị đi thi à?”
Tôi lắc đầu, nghi ngờ nói: “Chị dâu, sao chị biết có cuộc thi ạ?”
“Ngày mai thành phố tổ chức thi Vật Lí mà, chị được mời đi giám sát trường thi.” Chị dâu giải thích xong thì chợt nghĩ đến gì đó, “Nếu em về rồi thì đi cùng chị đi.”
“Em đi làm gì ạ?”
“Em không muốn làm thử đề Vật Lí lần này à, nghe nói mới ra kiểu hỏi mới, khó lắm đấy.”
Tôi lập tức động lòng.
Trừ âm nhạc ra thì cái tôi thích nhất là giải các loại đề khó, cảm giác xóa tan mây mù này khiến tôi mê muội.
Thế là ngày thứ hai tôi bèn đi tới trường thi với chị dâu.
Sau khi cuộc thi bắt đầu, chị ấy đã cho tôi vào văn phòng làm bài.
Tới lúc gần kết thúc, chị dâu nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra, vứt thẳng chìa khóa lên trên bàn.
Mạch suy nghĩ của tôi bị gián đoạn, tôi ngẩng đầu hỏi: “Sao thế ạ?”
Chị dâu hất mái tóc dài: “Không phải chuyện lớn gì, chỉ là có một nữ sinh gian lận thôi.”
Tôi nhíu mày: “Xử lý như nào ạ?”
“Vẫn chưa quyết đâu, tình huống đặc biệt, chị không muốn ảnh hưởng tới những học sinh khác nên ghi số báo danh của em ấy lại đã, đợi lát nữa rồi báo cáo.” Chị dâu tùy ý nói rồi cầm lấy tờ giấy đã được viết kín trước mặt tôi lên: “Viết xong rồi à?”
“Cũng hòm hòm ạ.”
Chị dâu thu bài làm của tôi lại: “Vậy được rồi, chốc nữa chị phải đi họp, tiện đem cái này đến tổ chấm bài luôn, nếu em chán thì bắt xe về trước đi nhé.”