Con Trai Cưng Của Mẹ - Chương 3
11
Hôm nay trời mưa, đến tận chiều mưa vẫn chưa tạnh.
Giáo viên lớp năng khiếu bị chặn tin nhắn, con trai liền lấy điện thoại của giáo viên liên tục nhắn tin cho tôi.
[Mẹ lại lười biếng đúng không, mưa to thế này mà không đến đón con.]
[Mẹ có phải mẹ con không? Có bà mẹ nào như mẹ không. Mẹ muốn con bị ốm vì mưa không?]
[Con là con trai duy nhất của mẹ, sau này lớn lên nhất định sẽ không nhận mẹ là mẹ!]
Tuổi còn nhỏ mà phát ngôn đã ra dáng bố.
Thật thảm hại, vậy phải làm sao?
Tôi chỉ có thể đến thẩm mỹ viện làm thẻ, đi spa, sau đó ngâm mình trong suối nước nóng thật thoải mái.
Tôi đã làm đủ rồi với vai trò bà mẹ già này.
Hành động này đã khiến cư dân mạng vô cùng thích thú.
[Đây là lời mà con trai nên nói với mẹ sao? Sinh ra nó còn không bằng sinh ra một con heo quay.]
[Cứ như vậy đi chị em, tuyến sữa trên mạng của tôi cuối cùng cũng thông rồi.]
Người con trai ruột chỉ biết vô tư sai khiến tôi lại chẳng bằng cô gái mồ côi mà tôi tài trợ là Nhược Mỹ, con bé còn biết gọi điện hỏi thăm tôi.
“Dì ơi, dạo này trời lạnh rồi, dì chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Cháu lại đạt giải nhất lớp rồi, từ khi dì bắt đầu tài trợ cho cháu, ngày nào cháu cũng tiến bộ.
“Đây đều là sự khích lệ của dì dành cho cháu, sau này lớn lên cháu nhất định sẽ báo đáp dì.”
Thực ra số tiền tôi tài trợ không nhiều, so với số tiền tôi chi cho con trai thì chỉ là muối bỏ bể.
Một người xa lạ biết ơn nhưng con trai tôi lại vô ơn bạc nghĩa.
Còn là con trai duy nhất nữa chứ?!
Một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu tôi.
“Nhược Mỹ, con có muốn làm con gái của dì không?”
12
Khi về đến nhà, con trai tôi đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt đầy oán giận, toàn thân ướt sũng.
Cục cưng duy nhất của cả nhà bị ướt như thế này, chắc chắn phải làm ầm lên một trận.
Lâm Tuấn vừa lấy khăn lau đầu cho nó vừa mắng tôi như một tên ngốc.
“Đều tại cô, con trai đã ướt như thế này rồi.”
Thật buồn cười, trách nhiệm của mình thì lại trốn tránh.
“Vậy sao anh không đi đón nó?”
Con trai cũng hùa theo tôi: “Bố tôi bận làm việc, không giống mẹ, rảnh rỗi đến mức không thèm đi đón tôi.”
Thật nực cười, anh ta đã tan làm từ lâu rồi.
Lâm Tuấn bực bội nói: “Tại cô, hôm nay thằng bé mới đi học muộn.”
“Thật buồn cười, trước đây khi tôi chăm sóc nó thì không muộn, đến khi anh chăm sóc thì lại muộn.”
“Chăm sóc con cái không phải rất đơn giản, rất nhẹ nhàng sao? Việc đơn giản như vậy, sao anh lại chăm con như thế?”
Anh ta ném chiếc khăn trong tay xuống, tỏ vẻ như tôi đang vô lý.
“Được rồi, tôi sai rồi được chưa, tôi đã nói với con là cô ở nhà kiếm tiền rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
“Không thế nào cả, cô muốn thế nào thì thế.”
Tôi phẩy tay bước vào phòng làm việc.
Xem ra chờ đợi thủ tục ly hôn bình thường là không khả thi, phải tìm luật sư, giải quyết chuyện ly hôn càng sớm càng tốt.
Con trai tôi vẫn luôn cho rằng nó có ngày hôm nay đều là công lao của Lâm Tuấn.
Nhưng trong những ngày chiến tranh lạnh này, Lâm Tuấn gần như phớt lờ nó.
Người con trai vốn trắng trẻo, sạch sẽ giờ đây bắt đầu bốc mùi chua.
13
Tôi nắm bắt được độ hot truy cập, liên tục cập nhật những gì tôi gặp phải ở nhà lên mạng, mỗi ngày lượng người hâm mộ tăng lên hàng chục vạn, giờ đã gần ba triệu.
Người hâm mộ không phản đối tôi quảng cáo kiếm tiền, ngày nào cũng vào phần bình luận kêu gào “Tiếp đi.”
Lượt xem vượt mức, ngày càng có nhiều đối tác tìm đến tôi để quảng cáo.
Nhìn vào số dư bảy chữ số trên điện thoại, tôi cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.
Lúc đầu khi tôi làm tự do, không một ai ủng hộ tôi.
Tất cả đều cho rằng tôi đang đùa giỡn.
Bà mẹ chồng còn nhăn nhó chỉ trích tôi.
“Có thời gian mà quay quay chụp chụp, còn không bằng làm thêm việc.”
Trong mắt họ, giá trị của tôi chính là làm việc và làm việc.
Tôi không chịu.
Không nghe lời người già, trước mắt là giàu sang.
Để họ không làm phiền tôi quay phim, dựng phim, tôi đã thuê nhà bên ngoài.
Mặc dù không lớn nhưng rất sạch sẽ.
Tôi định dọn dẹp đồ đạc rồi chuyển đi.
Vừa vào cửa, con trai tôi đã xoa xoa đế giày đi đến sau lưng tôi, cúi đầu ấp úng.
“Xin lỗi, con sai rồi.”
Giọng nói nhỏ như muỗi, thực sự miễn cưỡng.
Nó thực sự cảm thấy mình sai sao?
Không, nó chỉ là không có ai hầu hạ, muốn dụ dỗ tôi trở về làm bà vú nuôi.
Hơn nữa, một thời gian nữa lại phải trả tiền vay mua nhà, Lâm Tuấn còn muốn tôi bỏ tiền ra bù vào cho gia đình.
Tính toán thật hay.
Tôi vươn vai, quay lại nói với nó: “Muốn tôi tha thứ cho con? Con xứng sao? Con không xứng!”
Có lẽ nó nghĩ rằng chỉ cần nó cúi đầu một chút, tôi sẽ lại giống như trước đây, cam tâm tình nguyện làm bà mẹ già.
Đáng tiếc là nó đã tính sai.
Con trai tức đến nghiến răng, đi thẳng vào phòng Lâm Tuấn.
Rõ ràng là hai cha con hợp tác tính kế tôi.
Tôi đã bắt đầu cuộc sống mới, hai người này vẫn tưởng tôi đang làm giá, giận dỗi, muốn cô lập tôi.
Họ tưởng tôi không biết sao?
Con trai ở trường nói tôi không quan tâm nó, ngày nào cũng đi chơi bên ngoài.
Lâm Tuấn trước mặt hàng xóm láng giềng chỉ trích tôi không biết điều.
Họ không biết xấu hổ, tôi càng không.
14
Ban ngày tôi tiếp tục cập nhật cuộc sống thường ngày, tối mới dành thời gian dọn dẹp đồ đạc của mình.
Đẩy cửa vào, cửa không khóa.
Tôi không ngờ bà mẹ chồng lại xuất hiện ở nhà.
Bà dựa vào ghế sofa, vừa ngoáy chân vừa gọi điện thoại.
Bà quái gở nói: “Có những người đúng là không có lương tâm, nếu không phải con trai tôi nuôi cô ta, một người phụ nữ như cô ta, e là phải đi ăn xin.”
“Được hưởng cuộc sống sung sướng lâu quá rồi, không biết mình là ai.”
“Chưa từng thấy bà mẹ nào để con trai mình đói meo, còn xứng làm mẹ không?”
Hai cha con không đấu lại được tôi, liền gọi bà mẹ chồng đến.
Lâm Tuấn đúng là hèn hạ.
Con trai nhảy dựng lên từ ghế sofa, đối mặt với tôi lắc lư.
“Mẹ già thối tha, bà không xứng làm mẹ.”
Nó học được mấy động tác rác rưởi ở đâu tôi không biết nhưng tôi không muốn dạy nó làm người nữa.
Nó muốn làm súc vật thì tùy nó.
Tôi phớt lờ luôn.
Thấy tôi không phản ứng, bà mẹ chồng liền cúp điện thoại.
Bà ta dang hai tay ra, đòi tôi tiền đi mua thức ăn.
Ban đầu tôi không muốn đôi co nhưng đây là bà ta tự chuốc lấy.
“Tôi thấy bà nói đúng, tôi không xứng làm mẹ nó nên ai thích làm thì làm.”
“Tôi không tiêu tiền của con trai bà, tiền chi tiêu trong nhà tôi cũng không bỏ ra thêm một xu nào nữa.
“Đừng lấy cớ để lừa tiền tôi nữa, đừng tưởng tôi không biết, tôi đưa bà một trăm tệ, bà đã đưa chín mươi tệ cho con gái bà rồi.”
“Một người làm bà nội như bà, lúc cần giúp đỡ cháu trai thì giả bệnh, cháu trai lớn rồi thì lại giả làm bà nội tốt.
“Người ta luyện võ thấy bà, đều phải kinh ngạc thốt lên, kiếm tốt, kiếm tốt thật!”
Bà ta vừa tức vừa nghẹn, ôm chặt lấy tim.
“Mày dám mắng tao?”
Tôi cười ha ha: “Đừng nói là mắng bà trước mặt, nếu bà nghe không rõ, tôi còn có thể khắc lên bia mộ cho bà.”
Bà ta lập tức bị tôi chặn họng đến mức mắt trợn tròn, đôi môi vừa già vừa mỏng của bà ta mấp máy.
“Mấy thứ vớ vẩn của mày, ai thèm, con trai tao là người có sự nghiệp lớn.”
“Đúng vậy, đến lúc đó mẹ con tao đá mày một phát, đuổi mày đi!”
Ếch ngồi đáy giếng, nói nhiều làm gì.
15
Tôi vừa chuẩn bị đi chuyển đồ đợt hai thì phát hiện bà ta dẫn theo con trai vội vã xuống lầu.
Mở cửa ra, mới phát hiện chìa khóa thế nào cũng không mở được cửa.
Cúi xuống quan sát kỹ thì ra ổ khóa đã bị đổi.
Tôi gọi điện cho bà mẹ chồng, mãi sau bà ta mới bắt máy.
“Trở về mở cửa!”
“Mày gào cái gì? Bao năm nay đều là con trai tao trả tiền vay mua nhà, đây là nhà của con trai tao, mày tưởng chỗ này là nhà trọ miễn phí, khách sạn miễn phí à?”
Hóa ra bao năm nay Lâm Tuấn vẫn khăng khăng trả tiền vay mua nhà, là vì đánh vào tính toán này.
Một kẻ mù luật.
“Đó cũng là tài sản chung của vợ chồng.”
“Tao mặc kệ mày, chúng nó trị không được mày thì tao trị mày.”
Nói xong, bà ta cúp điện thoại.
Tôi tức muốn chết nhưng tầm mắt đột nhiên liếc thấy tờ quảng cáo nhỏ trên cầu thang.
Không lâu sau, nhà sản xuất cửa chống trộm đã mang cửa chống trộm đến.
“Cửa này chắc chắn không?”
“Yên tâm, trong vòng ba ngày, nếu họ có thể phá được, tôi sẽ hoàn lại toàn bộ tiền.”
Tôi cần chính hiệu quả này.
Trước khi cả nhà trở về, cửa chống trộm đã được lắp đặt xong.
Tôi đã cống hiến tám năm cho cái gọi là gia đình này nhưng kết cục lại thế này.
Nhưng tôi không thèm nữa, tôi hoàn toàn có thể tự nuôi sống bản thân.
Đối mặt với ống kính, tôi hào hứng khoe chiến tích của mình với người hâm mộ.
Phòng phát sóng trực tiếp sôi sục, người hâm mộ lại tăng ầm ầm.
Ở bên ngoài liên tục mấy ngày, trên điện thoại toàn là tin nhắn mắng chửi của Lâm Tuấn hoặc là điện thoại của bà mẹ chồng.
Đại khái là cửa đã bị đổi, họ không vào được, khóa cũng không mở được, khiến họ phải ở khách sạn mấy ngày.
Con trai còn bị cảm lạnh vì chuyện này.
Vậy thì xem ra số tiền này bỏ ra là xứng đáng.