Con Rối - Chương 5
“Thật ra ban đầu ta đây thích muội muội ngươi hơn ngươi, nhưng thật đáng tiếc muội muội ngươi hồng nhan bạc phận, không đủ năng lực, chết rồi thì thôi, sau này sư phụ sẽ chuyên tâm dạy ngươi thuật điều khiển rối.”
Nhưng từ lâu ta đã không cần sư phụ dạy nữa rồi.
Ta đứng bên cạnh bà, cúi đầu nheo mắt.
“Vâng. Chỉ là sư phụ à, ta còn muốn báo thù cho muội muội, giết chết Nghi Phi.”
Bà ta không quan tâm, nhẹ giọng nói:
“Vậy thì đi đi.”
Đột nhiên, một lưỡi dao đâm vào tim bà.
Ánh mắt ta lạnh lùng: “Còn có người nữa đó, sư phụ à.”
Bà ta giãy giụa, Trịnh Kì ở bên cạnh cũng lập tức ra tay với ta.
Trong nháy mắt Thẩm Tuân xuất hiện trước mặt ta, chặn đòn tấn công của Trịnh Kì cho ta.
Sư phụ tức giận mắng: “Thẩm Sơ Di! Lẽ nào ngươi muốn giết sư phụ ngươi sao!”
“Muốn chứ.”
“Khi muội muội ta ở trong cung chịu biết bao sỉ nhục thì người làm gì?”
“Khi muội muội ta nhìn thấy người, nhờ người giúp đỡ thì người đã nói gì với nó?”
“Người nói thứ thấp hèn chết được thì chết quách đi.”
Ta mỉm cười nói: “Lưỡi đao tẩm độc, người sẽ không chết nhanh được đâu, chỉ bị tê liệt, giống như khối thịt từ từ thối nát vậy, trong cung điện lạnh lẽo sẽ không có ai quan tâm đến người cả.”
“À đúng rồi, ta đã biết người ở đây lâu rồi, ngự lâm quân cũng là ta cố ý dụ ta đây.”
Ta giơ tay lên, vào lúc bà ta thống khổ nhất, giáng cho bà ta một bạt tai.
Đánh thay muội muội ta.
Còn những con người rối của bà ta, ta sẽ tiêu diệt từng con một.
Ta xoay người rời đi.
Con rối ngã quỵ xuống đất.
Ý thức còn sót lại làm hắn hẳn còn loạng choạng lẩm bẩm:
“Cảm ơn, cảm ơn cô.”
Ta không trả lời, trở tay phá hủy con rối.
Hắn ta cười nhẹ nhõm.
Mấy thứ này ta đều không quan tâm.
Người ta quan tâm chỉ có muội muội ta.
Giờ thì còn cả Nghi Phi.
Ta phải đỡ đẻ cho nàng ta thật tử tế, đưa đến cho hoàng đế xem.
17.
Tổng quản tuyên bố hoàng thượng cảm thấy không khỏe, truyền thánh chỉ giả.
Không còn ngự lâm quân đuổi theo ta nữa.
Ta đi cả chặng đường rất suôn sẻ.
Nghi Phi đang uống thuốc, lúc nhìn thấy ta đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi.
“Sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi còn chưa chết?”
Ta đóng cửa lại.
Có mùi máu tươi phảng phất trong không khí.
Nàng ta sợ hãi đứng dậy, loạng choạng chạy sang phía bên kia, cố hết mức tránh xa ta.
“Nghi Phi nương nương, vào ngày Thẩm Hoan bị ngươi hại chết, ngươi đang nghĩ gì?”
“Ngươi… Ngươi đã biết những gì?”
“Ngươi đoán xem?”
“Người đâu! Người đâu!”
“Đừng hét nữa, hôm nay sẽ không có ai đến đâu, nếu như ngươi đã không đoán được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Ta cười nhẹ: “Bởi vì ta đã biến muội muội ta thành con rối rồi.”
“Muội muội ta cũng đang mang thai ba tháng như ngươi, nhưng nó đã chết, cái xác của nó bị quăng ngoài bãi tha ma. Ta chưa từng thấy một đứa trẻ ba tháng tuổi trông như thế nào, chi bằng ngươi cho ta xem một lần nhé?”
Đôi mắt nàng ta mở to, trâm cài trên búi tóc kêu leng keng.
“Ngươi điên rồi! Ả điên… ả điên! Đứa trẻ trong bụng của bổn cung sẽ là thái tử tương lai, ngươi dám động vào bổn cung!”
Ta mỉm cười: “Không sao, rất nhanh thôi, rạch một đường nhẹ nhàng thôi là có thể nhìn thấy rồi, nương nương hẹp hòi như vậy sao?”
“Ngươi không thể làm vậy với bổn cung! Đứa trẻ trong bụng bổn cung vô tội!”
“Nhưng ta không phải muội muội ta, ta thích lạm sát người vô tội.”
“Ngươi sẽ bị ông trời trừng phạt!”
Ta thiếu kiên nhẫn hừ một tiếng.
“Nếu như bị trời phạt, vậy thì cứ phạt đi.”
Ta vẫn còn quá lương thiện, chỉ giết những kẻ lúc đầu nhúng tay vào chuyện của muội muội ta.
Có lẽ là ở cạnh nó đã lâu nên cũng bị nó ảnh hưởng.
Tay ta dính đầy máu, nhưng ta không quan tâm.
Ta tát cho nàng ta một bạt tai, trả lại cái bạt tai hôm đó nàng ta tát ta.
Ta chỉ nhốt nàng ta một ngày, cho nàng ta nhịn đói.
Ngày hôm sau lúc ta đến gặp nàng ta, ta mang theo một hộp đồ ăn.
Lấy ra một đĩa bánh ngọt.
Nghi Phi cảnh giác nhìn ta.
Ta cười nhẹ: “Nương nương ăn nhiều vào, yên tâm đi không có độc đâu.”
“Cho dù ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng chứ.”
“Nếu như ta thật sự muốn hạ độc, tại sao phải làm nhiều chuyện thừa thãi như vậy?”
Vẻ mặt nàng ta hơi đổi.
Nàng ta đã nhanh chóng nhận ra ta thật sự không hạ độc, bèn lấy bánh ngọt lên ăn.
Đã gần một ngày nàng ta chưa được ăn gì, giờ đã rất đói rồi.
Chẳng mấy chốc nàng ta đã ăn hết hơn nửa đĩa bánh ngọt.
Ta nhìn nhìn nàng ta, nở nụ cười: “Có ngon không?”
Nàng ta không đáp, giữ khư khư vẻ kiêu ngạo như cũ.
Có lẽ nàng ta nghĩ rằng hoàng đế sẽ đến cứu nàng ta, sẽ có người phát hiện ra chỗ của nàng ta bất thường.
Thật đáng tiếc.
“Ăn no rồi sao?”
Nàng ta thờ ơ “ừm” một tiếng.
Ta lại hỏi: “Ngươi thân với Ti Đăng lắm sao?”
“Ta có qua lại với nàng ta vài năm, rốt cuộc thì ngươi muốn hỏi điều gì?”
“Nếu như ngươi đã thân với nàng ta như vậy, tại sao không thể nếm thử mùi vị của nàng ta?”
Ánh mắt nàng ta ngơ ngẩn, nàng ta chậm rãi nhìn vào đĩa bánh ngọt.
Ở bên ngoài bánh ngọt có hương gạo hơi ngọt, bên trong một chút nhân thịt.
Trước kia nàng ta chưa từng ăn loại bánh này.
Rốt cuộc thì thịt đó là gì?
Nàng ta nôn đến mức muốn nghẹt thở.
“Tốt nhất là ói sạch ra, nếu không lát nữa rạch ra, bụng sẽ toàn những thứ bẩn thỉu.”
Ta cầm con dao găm lên.
Gào thét, máu tươi, màu đỏ thẫm.
Dưới tác động của thị giác kèm khứu giác, ta cố gắng kiềm chế lại sự phấn khích bùng nổ bên trong cơ thể.
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy đứa nhỏ ba tháng tuổi.
18.
Ngày hôm đó mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Ta vui vẻ ngâm nga một giai điệu, đưa đứa bé đến cho hoàng đế.
Hắn ta đang hấp hối.
Khi thấy ta đến, hắn ta vô cùng kích động, nhưng lại chẳng thể cử động được.
Chỉ có thể nhìn ta mỉm cười đưa đứa bé đến, đặt vào trong tay hắn.
“Nhìn đi, hoàng thượng, con của người thật đáng yêu, nhỏ nhắn mềm mại. Nhìn có vẻ là một bé trai, hoàng thượng, sao người lại không cười?”
Đôi mắt hoàng đế mở to, suýt chút nữa là hắn ngừng thở.
Thật đáng tiếc.
Con rối của ta đã được luyện thành rồi.
Hắn ta gần như vẫn như trước, ngoại trừ đồng tử đang dần giãn ra.
Ta bật cười.
Cười to, cười điên cuồng.
Cười đến nỗi nước mắt trào ra.
Con rối hoàn hảo nhất của ta cuối cùng đã thành rồi.
Đương kim thánh thượng giờ đây chỉ là một con rối của ta.
19.
Khi mọi thứ đã lắng xuống, đột nhiên ta rơi vào một giấc mơ.
Trong giấc mơ, có một con rối thích ta, thường lén lút đem cho ta đồ ăn ngon.
ta không thích hắn.
Ta lợi dụng hắn hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, vì cứu ta mà hắn chết dưới mưa tên của ngự lâm quân.
Trong lòng hắn vẫn ôm bánh quế hoa mà ta thích ăn nhất.
Ta rơi nước mắt, nhưng không hề hay biết mình rơi lệ.
Nhặt chiếc bánh quế hoa đã vỡ nát, ngắt một miếng bỏ vào miệng, ăn mà giống như đang nhai sáp.
Quá đáng ghét, ta không thích nó.
Ta ghét con rối này.
Bởi vì hắn là thành phẩm thất bại, hắn có suy nghĩ riêng, có cảm xúc riêng.
Cho dù hắn luôn trung thành với ta.
Ta vẫn ghét hắn.
Nhưng hắn thích ta.
Mở mắt ra lần nữa.
Ta phát hiện ra Thẩm Tuân chưa chết, đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng ta không muốn điều đó trở thành hiện thực.
Ta im lặng.
Bên ngoài bức tường cung điện, có một cây quế hoa tươi tốt cao lớn.
Cành nó vươn ra khắp các hướng trong cung điện đầy rẫy thâm độc này – nơi đáng lẽ nên được thay đổi từ lâu.
Bỏ đi.
Từ giờ trở đi, ta sẽ là người nắm giữ vận mệnh của thế giới này.
Trong ngự hoa viên, ta với Thẩm Tuân đứng bên hồ.
Ta nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Thật ra ngươi vẫn còn ký ức của trước kia đúng không, Tạ Lệnh Hành.”
Ta đã đoán ra từ lâu rồi.
Vậy nên hắn mới là con rối thất bại nhất của ta.
Hắn thừa nhận.
“Vậy ngươi đi đi, ta đã giết ngươi, biến ngươi thành con rối, khiến cho ngươi biến thành dáng vẻ không phải người cũng chẳng phải quỷ như bây giờ.”
Hắn khàn giọng nói: “Ta không đi, ta chỉ muốn ở bên nàng.”
“Lúc đầu ta đã cam tâm tình nguyện chết dưới tay nàng.”
“Ta không phải Tạ Lệnh Hành, ta chỉ là một con rối của nàng mà thôi, chỉ là một con rối mà thôi.”
Ta nhìn hắn một lúc lâu.
“Không lấy bánh quế hoa trong người ra thì còn muốn cho ai ăn nữa?”
(Hết)