Con Rối - Chương 4
Nàng ta lại muốn đánh tiếp.
Ta nắm lấy cổ tay nàng ta.
Trong chốc lát, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng ta.
“Có vẻ như nương nương… Có thai rồi?”
Giống như muội muội ta, vừa khéo mang thai ba tháng.
12.
Nghi Phi đang mang thai.
Toàn bộ hậu cung đều biết chuyện đó.
Hoàng đế vừa lên ngôi được vài năm, trong hậu cung chỉ sinh được ba đứa con nối dõi, hơn nữa còn đều là công chúa.
Lần này, Nghi Phi mang thai, chuyện này khiến nàng ta nhận được sự quan tâm của hoàng đế.
Hoàng đế vội vã đến tẩm cung của Nghi Phi.
Thật đáng tiếc, lâu rồi ta mới chưng diện đẹp thế này.
Ta nhìn ra ngự hoa viên trống trải không một bóng người.
Đột nhiên xoay người lại.
Lúc này ta lại nhìn thấy một người lúc nào cũng mặc áo sẫm màu, chẳng biết tự lúc nào đã đứng sau lưng ta.
Hắn nói: “Sơ Di, ăn bánh quế hoa đi.”
Quả nhiên là sản phẩm thất bại.
Nhưng ta vẫn nhận lấy bánh quế hoa từ tay hắn.
Hắn hỏi ta: “Sơ Di, có phải chỉ cần giết chết hoàng đế với Nghi Phi rồi là chúng ta có thể rời khỏi hoàng cung đúng không?”
Đương nhiên là không.
Còn có một người nữa phải giết.
Khi ta luyện chế muội muội ta mình thành con rối, ta cũng đã có thể biết được tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi nó mất.
Từ những ký ức của nó, ta biết… là đã có thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi con bé mất.
Từ miêu tả của con bé, ta biết…
Sư phụ ta cũng ở trong cung.
13.
Hoàng đế thường chạy đến chỗ Nghi Phi.
Nhưng ta vẫn đến bắt mạch hoàng đế mỗi ngày.
Ta không tranh cũng không giành, thậm chí còn chẳng thèm giữ hoàng đế ở lại lâu hơn.
Hoàng đế cuối cùng cũng quan tâm tới ta.
“Mấy ngày nay trẫm không thể ở bên cạnh nàng được, hôm khác trẫm sẽ bù đắp cho nàng được không?”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Tuy nhiên chắc là không cần thiết nữa.
Bởi vì chuyện Nghi Phi đang mang thai vừa đúng ý ta.
14.
Sau khi ta về đến, Thẩm Tuân hỏi ta: “Sơ Di, để ta đi làm những chuyện này có được không?”
“Không cần, ta sẽ tự tay giết chết kẻ thù của mình.”
Dạo gần đây, hoàng đế đã cực kỳ tin tưởng ta.
Nên chuyện sắc thuốc đã giao cho người khác làm, còn ta chỉ mang đến đút cho hoàng đế.
Vết loét trên da của hắn đã lành được bảy tám phần, qua mấy ngày nữa thôi con rối này sẽ được luyện thành.
Trong những hôm này, thỉnh thoảng hắn lại bị chảy máu cam.
Thái y chẩn đoán là do hắn quá nóng giận nên sinh bệnh.
Cơ thể mệt mỏi hơn, thậm chí còn hay uể oải buồn ngủ.
Hắn cũng tưởng rằng là do dạo này xử lý công vụ quá mệt.
Chờ thêm chút nữa là sẽ khỏe lại ngay.
Nhưng ta không thể chờ được nữa.
Còn Nghi Phi hầu như thì không bước chân ra ngoài, nếu có cũng chỉ là đi dạo bên ngoài cung điện.
Nàng ta vô cùng quan tâm đến cốt nhục của mình.
Quan tâm đến nỗi ngay cả đêm đến cũng không an giấc.
Hoàng đế thương nàng ta, nên ngày càng thường xuyên đến chỗ nàng ta hơn.
Lần nào Thẩm Tuân cũng muốn ra tay thay ta.
Quả thật luận về võ công của hắn, muốn giết một hai người là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng mối thù thấu tận trời xanh này, làm sao có thể để người khác xử lý thay ta được.
Ta phải tự tay trả thù.
Lúc vào cung, ta cũng không nghĩ đến việc có thể sống sót ra ngoài.
Ta cười, khoét máu từ tim mình ra.
Ta muốn cung điện này phải thay hình đổi chủ đến nghiêng trời lệch đất.
15.
Ta đút cho hoàng đế uống.
Vừa múc một thìa thuốc, đưa nó đến môi của hoàng đế.
Hoàng đế trạc tầm hai mươi, mày kiếm mắt sắc luôn tạo cảm giác áp bách, các phi tần trong hậu cung đều vì thân phận hoàng đế đó mà một lòng một dạ với hắn.
Thứ hai là vì vẻ ngoài của hắn quả thực tuấn tú.
Do đó lúc hắn ta ra ngoài mới có thể chiếm được trái tim của thiếu nữ trong dân gian, hơn nữa còn khiến người ta cam tâm tình nguyện tiến cung.
Hoàng đế vô cùng kiêu ngạo.
Lúc trước, khi muội muội ta không muốn ở lại, hoàng đế đã rất tức giận. Hơn nữa, hắn còn thấy nó năm lần bảy lượt muốn chạy trốn.
Nên hắn ta mới ra tay tàn nhẫn với nó như vậy.
Hắn ta đột nhiên nắm lấy tay ta.
“Thẩm Sơ Di, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tại sao hoàng thượng lại hỏi như vậy?”
Ta cười nhẹ, tỏ ra chút khó hiểu.
“Trẫm nghe nói ngươi có ý đồ xấu, gần đây trong cung có rất nhiều người chết, tất cả đều là do ngươi làm.”
Ta đặt bát thuốc sang một bên, khẽ thở dài, khóe mắt hơi nhướng lên:
“Hoàng thượng biết quá nhiều, không tốt đâu.”
Khi nhìn thấy ta như vậy, hắn tức giận đưa tay ra bóp cổ ta.
“Dám giở thủ đoạn với trẫm, ngươi là kẻ đầu tiên! Mặc dù không biết ngươi hành động như thế nào, nhưng trẫm đã hạ lệnh cho ngự lâm quân bao vây Càn Thanh cung, cho dù ngươi là ai cũng không thể chạy thoát.”
“Trẫm chỉ không hiểu, mục đích ngươi tiến cung là gì?”
Mặt ta đỏ bừng, nhưng vẫn mỉm cười.
“Ta thấy những bức tường trong cung chưa sơn đủ đỏ, muốn để máu nhuộm đỏ tường thành, tô điểm thêm màu.”
“Vẫn phải tạ ơn hoàng thượng, kế hoạch cuối cùng này của ta vừa hay cần đến ngự lâm quân của ngươi.”
Sắc mặt hắn cuối cùng cũng thay đổi.
Lực tay nới lỏng, hắn kinh ngạc nhìn hai bàn tay của mình.
“Ngươi đã làm gì trẫm!”
Ta sờ sờ cổ: “Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi được chết quá nhẹ nhàng đâu.”
“Không biết hoàng thượng còn nhớ cái tên Thẩm Hoan hay không? Nó là muội muội ta, bản tính ngốc nghếch không hiểu lòng người nham hiểm.”
Hoàng đế: “Ngươi…”
Ta cười rồi nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ một:
“Ta giống muội muội ta, cũng là nghệ nhân điều khiển rối, chỉ là ta khác với nó, thứ ta luyện là con rối người sống.”
“Tổng quản là con rối của ta.”
“Nghi Phi mang thai được khoảng ba tháng, ta sợ ngươi sẽ không nhìn thấy ngày đứa trẻ chào đời, nên là sớm thôi, ta sẽ cho ngươi xem đứa nhỏ, để ngươi an tâm phần nào.”
Cuối cùng hắn cũng nhận ra có gì đó bất thường, cả người ngã ngửa ra sau, cuối cùng quỵ xuống giường.
Hắn không nói được lời nào nữa, trợn to mắt nhìn ta chằm chằm.
“Độc… phụ!”
Dáng vẻ của hắn thật đáng sợ.
Nhưng ta chỉ cười thầm, càng lúc càng phấn khích.
Ta cầm con dao găm lên, không chút do dự mà đâm vào ngực hắn.
Giữ chặt con dao găm, ta đâm xuống, da thịt bị xé toạc ra.
“Ta hy vọng hoàng thượng có thể cầm cự được cho đến lúc ta trở về.”
Nói xong, ta quay người bước ra khỏi phòng.
Tổng quản đang đứng bên ngoài cửa.
Hắn thấy ta nhưng dường như không nghe thấy gì, tiếp tục nhìn chằm chằm bên trong cung điện.
16.
Khi ta đi ra ngoài, cố tình gây ồn ào, thu hút ngự lâm quân tới.
Ta chạy thẳng theo một hướng dọc theo hành lang dài.
Phía sau ngự lâm quân đang đuổi theo.
Đột nhiên.
Một bàn tay vươn ra từ khúc ngoặc, kéo ta vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại.
Người kéo ta vào là một nam nhân lạ mặt, gương mặt hắn ta lạnh lùng.
Không nhìn ta.
Mà hắn ta nhìn ra phía sau lưng ta.
Dáng vẻ này…
Là con rối.
Ta kinh ngạc.
Khi ta quay lại đã thấy sư phụ mất tăm mất tít của mình đang nhấm nháp trà ở bên bàn trà cách ta không xa.”
Sắc mặt của bà ta rất bình tĩnh.
“Sư phụ, sao người lại ở đây?”
“Bổn cung là Tuyên Phi, đương nhiên là ở đây.”
Tuyên Phi, chính là phi tần bị ném vào lãnh cung mấy năm trước.
Đã nhiều năm không được thả ra.
Ta cụp mắt xuống, giấu đi vẻ u ám trong mắt.
Ngự lâm quân không tìm thấy ta, đương nhiên phải đi tiến hành lục soát.
Ta bị sư phụ giấu dưới gầm bàn.
Sau khi người rời đi hết, ta mới từ từ đi ra.
Sư phụ lơ đễnh vén tóc.
Con rối của bà ta đứng bên cạnh bà ta.
Ta liếc mắt nhìn hai lần.
Sư phụ mỉm cười: “Chàng ấy có tuấn tú không?”
“Chàng ấy là người đàn ông mà sư phụ thích nhất từ trước đến nay, lúc trước sư phụ đi du ngoạn, nhưng lại yêu hoàng thượng từ cái nhìn đầu tiên, tình nguyện tiến cung vì hắn, khoảng thời gian đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất của sư phụ, vô số những báu vật trên đời hắn đều tặng cho ta. Nhưng đám đàn ông lại chẳng có kẻ nào tốt đẹp, chẳng mấy chốc hoàng thượng đã thay lòng yêu người khác, ta chỉ giết chết ả Tiệp Dư mà hắn mới sủng ái, hắn đã đưa ta vào lãnh cung rồi.”
“Những người trong cung toàn lũ nịnh trên nạt dưới, ta chịu rất nhiều sự sỉ nhục, nên ta mới biến đám người đó thành con rối.”
“Lúc đó chàng ấy xuất hiện, chàng ấy rất tốt với ta, lúc thấy ta bị bắt nạt, chàng ấy sẽ ra mặt bảo vệ ta, ta đã dành cho chàng ấy tấm lòng chân thành của mình, nhưng còn chàng ấy thì sao? Vẫn còn vương vấn không quên thanh mai trúc mã đã có hôn ước của mình! Ta đây có điểm nào không tốt chứ!”
Nam tử đó tên là Trịnh Kì.
Hắn ta không thích sư phụ, hơn nữa cũng đã có hôn thê, là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ của hắn ta.
Sư phụ tức giận, giết chết hôn thê của Trịnh Kỳ rồi biến hắn ta thành con rối.
Những thứ này ta đều không quan tâm.
Sư phụ bị kích động nhưng sau đó bà ta đã bình tĩnh lại, vén tóc sang bên tai, dựa vào người Trịnh Kỳ, ánh mắt mê mẩn.
“Như bây giờ là được, ta đây rất thích.”
Bà ta vẫn luôn quái dị như vậy, sau khi kể xong chuyện của bản thân, bà ta mới chậm rãi nói: