Con Rối - Chương 3
Nghi Phi mỉm cười.
Sắc mặt ta thay đổi, cố tình đưa tay ra sờ thử trán của hoàng đế.
Đột nhiên như ý thức được điều gì đó, ta lập tức quỳ xuống nhận sai.
“Vừa rồi dân nữ phát hiện ra thân thể hoàng thượng hình như không khoẻ, sợ hoàng thượng bị sốt nên trong lúc nhất thời hoảng hốt mới làm chuyện bất kính với hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng đế nhìn ta chằm chằm, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa cố chấp.
Sau đó hắn ta cười lớn: “Đứng dậy đi, trẫm không trị tội nàng.”
Nghi Phi ở bên cạnh, mặt lạnh như băng.
Ngay sau đó, nàng ta cười cười:
“Hoàng thượng, thần thiếp thấy dung mạo Thẩm cô nương rất xinh đẹp, lại rất quan tâm hoàng thượng, chi bằng nạp nàng ta vào hậu cung? Thần thiếp nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ta.”
Hoàng đế mỉm cười xua tay.
Hắn nhìn ta chăm chú.
“Không cần, trẫm muốn cho Sơ Di một mối quan hệ bình đẳng.”
Nghi Phi cũng mỉm cười nhìn ta đăm đăm.
Mạch máu dưới da hoàng đế đã chuyển sang màu xanh lá nhạt.
Nhưng bọn họ chẳng hề phát hiện ra.
8.
Ti Đăng với Nghi Phi không thể ngồi yên.
Đêm đó họ đã phái người đến ám sát ta.
Thật đáng tiếc.
Con rối của ta lại có võ công thượng thừa.
Tên thật của hắn đã bị bỏ đi, ta gọi hắn là Thẩm Tuân.
Hắn nói hắn thích cái tên này.
Khi hắn vào viện của ta, ta vẫn đang điềm nhiên ngồi uống trà, sau đó đặt tách trà xuống, cười nhẹ nói:
“Thẩm Tuân, ngươi đi đi.”
Ngày thường Thẩm Tuân luôn ẩn nấp ở trong bóng tối, hắn có chút sợ ánh sáng.
Khi ta vừa ra lệnh, bóng dáng đó lập tức biến mất hút.
Cửa chính bị đẩy mở ra.
Rất nhanh.
Một mùi máu theo gió đêm tràn vào trong.
Ta nhếch môi rồi chậm rãi đứng dậy.
Tiếp theo, đến lượt ta.
9.
Ta đi đến chỗ Ti Đăng, lòng đầy mong chờ.
Nghi Phi không muốn ra tay.
Nên là đã giao nhiệm vụ cho ả ta.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ả ta ra mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ta, sắc mặt ả ta tái nhợt.
“Ngươi, sao ngươi lại…?”
Ta mỉm cười, con dao găm linh hoạt chuyển động trong tay.
“Đoán xem là ai tới đòi mạng ngươi?”
“Đoán đúng sẽ có thưởng ~”
Ti Đăng sợ ta mức lùi lại:
“Thẩm Sơ Di, ngươi là gì của Trương Quý Nhân? Ta là người của Nghi Phi, nếu ngươi chạm vào ta, Nghi Phi nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
“Ta chưa từng gặp Trương Quý Nhân, ngươi đoán sai rồi.”
Ta phớt lờ những lời đe dọa của ả ta, mỉm cười nói:
“Vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa.”
Ả ta cố gắng hét lên, nhưng lại thấy cơ thể mình mềm nhũn.
Giọng nói trầm thấp như bị bóp nghẹt, dù có gắng sức cầu cứu bên ngoài bao nhiêu lần thì cũng chỉ là chuyện vô ích.
Cuối cùng ả ta lộ ra ánh mắt sợ hãi, ngã gục xuống ghế.
Lưỡi dao găm của ta ép vào mặt ả ta.
“Ngươi họ Thẩm… Thẩm… Ngươi quen Thẩm Hoan?”
Ta cười nói: “Quen chứ, đó là muội muội ngốc nghếch tội nghiệp của ta.”
Ả ta hoảng hốt: “Ta là bằng hữu của Thẩm Hoan, ta cũng rất buồn khi nàng ta chết, nhưng cái chết của nàng ta không liên quan gì đến ta!”
“Đã ai hỏi ngươi đâu? Thật đáng tiếc, ngươi đoán đúng rồi, không lâu sau cha mẹ ngươi sẽ nhận được phần thưởng này ~”
Ả ta vẫn chưa kịp phản ứng thì khoảnh khắc tiếp theo, ta lạnh lùng dùng lưỡi dao sắc nhọn cứa mặt ả, xương trắng bên trong nhanh chóng lộ ra ngoài.
Máu chảy ra ầng ậc.
“Người vốn dĩ phải chết chính là ngươi, nhưng muội muội ta đã cứu ngươi một mạng, hiện tại thì coi như ta thay nó lấy lại cái mạng quèn này của ngươi.”
Ta nhếch khóe môi, nở nụ cười nhìn ả ta.
“Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi được chết thoải mái đâu.”
Máu dính đầy tay ta, nhưng ta nào quan tâm.
Ta cắt thịt ả ta ra từng chút một, thái thành từng lát, băm ra nát bét.
Nửa giờ sau, một bóng người xuất hiện sau lưng ta.
Hắn im lặng, lau máu trên cơ thể cho ta, chẳng muốn ta bị dính dù chỉ một chút máu.
Ta lại cảm thấy thật nhàm chán.
Ta lệnh cho hắn đi bắt ả cung nữ trước kia cũng từng bắt nạt muội muội ta đến.
Từ lúc được tiến chức, Ti Đăng thường xuyên đánh đập mắng mỏ hạ nhân dưới trướng.
Ta đã tạo nên một cung nữ lòng mang oán hận, nửa đêm ra tay giết người.
Sau khi giết người lại sợ hãi, cuối cùng treo cổ tự tử.
Đợi mọi thứ đã được xử lý ổn thỏa, Thẩm Tuân lấy ra một gói bánh quế hoa từ trong người, mỉm cười nói với ta:
“Sơ Di, ăn đi.”
Ta sững người nhận lấy với gương mặt vô cảm.
Rõ ràng là con rối thất bại nhất, hơn nữa hắn lại yêu kẻ tự tay giết chết mình.
Thật nực cười.
10.
Khi ta đến bắt mạch cho hoàng đế lần nữa, ta cười nhẹ nói:
“Chúc mừng hoàng thượng, mạch tượng đã ổn định, vết loét trên cơ thể cũng đã lành gần hết, vài hôm nữa sẽ hoàn toàn khỏi.”
Hoàng đế chậm rãi vuốt ve bàn tay ta.
“May mà có nàng, Thẩm Sơ Di, đến chừng nào nàng mới bằng lòng tiến cung để ở cạnh bên trẫm?”
Ta hơi nhíu mày: “Nhưng hoàng thượng không cần người khác ở bên, hậu cung của ngài có ba ngàn giai nhân, dân nữ sợ.”
“Thứ tình cảm bình đẳng mà nàng muốn, trẫm đã cho nàng rồi, châu báu cũng đã tặng rồi, lẽ nào nàng còn muốn trẫm giải tán hậu cung?”
Lông mày thiên tử cau lại thể hiện vẻ uy nghiêm rất đáng sợ.
Quả thực hắn đã tặng ta rất nhiều thứ.
Nên Nghi Phi mới sợ hãi trước mối nguy là ta.
Mỗi lần có đồ được mang tới, Thẩm Tuân đều ngồi hờn dỗi trước cái rương.
“Những gì hắn ta cho nàng, sau này ta cũng có thể cho nàng.”
“Những thứ này không đẹp, Sơ Di, nàng đừng dùng đồ của cẩu hoàng đế.”
Con rối của ta chỉ có tình cảm với ta, còn với người khác lại lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn miêu tả người khác như thế.
Nghĩ đến hắn, ta không khỏi cong môi cười.
“Nàng cười cái gì?”
Ta nhìn hoàng đế:
“Dân nữ cười hoàng thượng sao lại đáng yêu như vậy, lẽ nào vừa rồi hoàng thượng không nhận thấy dân nữ đang làm nũng sao?”
Sau đó, đầu ngón ta gãi nhẹ lòng bàn tay hắn, mang tới cảm giác ngưa ngứa.
Trái tim hoàng đế khẽ rung động, định chạm vào ta, nhưng lại bị ta né tránh.
Hắn không hài lòng.
Ta chỉ chỉ phía bên kia của hắn: “Hoàng thượng, Nghi Phi nương nương vẫn đang nhìn đó.”
Không biết Nghi Phi đến từ khi nào.
Nàng ta đứng ngay sau lưng hoàng đế.
Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu nhìn ta chằm
chằm, sắc mặt nhợt nhạt.
Khi hoàng đế nhìn qua, nàng ta lướt qua ta đến ôm lấy cánh tay hoàng đế.
“Hoàng thượng, cung nữ từng đi theo thần thiếp lúc trước đã chết đêm qua.”
Chắc hẳn là nàng ta đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Ta ngập ngừng muốn nói.
Nghi Phi nhìn chằm chằm ta, chủ động hỏi: “Thẩm cô nương muốn nói gì?”
“Ti Đăng là người quen cũ của dân nữ, lần gặp nhau nàng ta không nhận ra dân nữ, dân nữ vốn dĩ còn muốn làm vài món đồ ngọt của quê gửi qua cho nàng ta, nhưng không ngờ…”
“Tối hôm qua Thẩm cô nương đã làm gì?”
“Bẩm nương nương, tối hôm qua dân nữ đọc sách pha trà trong phòng, cung nữ trong viện chắc hẳn biết rõ.”
Nghi Phi muốn nói gì đó, nhưng hoàng đế đã tỏ ra không vui.
Nên nàng ta chẳng nói thêm gì nữa.
Ta cúi người hành lễ:
“Hoàng thượng, cô nương đó trước lúc vào cung đã có chút quan hệ qua lại với dân nữ, hiện giờ nàng ta đã chết thảm, cha mẹ nàng ta hẳn là rất lo lắng, dân nữ muốn thu dọn một ít di vật của nàng ta đem gửi cho cha mẹ nàng ta ở quê.”
Ti Đăng là người phương Bắc, lời nói của ta không có vấn đề gì.
Hoàng đế chả hề nghi ngờ, thậm chí còn càng đánh giá cao ta hơn.
“Được, nàng rất lương thiện, nể mặt nàng nên trẫm sẽ lệnh cho người giúp nàng giao đồ cho quan nhân.”
Ta cúi người, mỉm cười: “Dân nữ thay Ti Đăng cảm tạ hoàng thượng.”
“Nếu như nàng đã muốn được bình đẳng, vậy thì không cần xưng dân nữ ở trước mặt trẫm.”
“Cảm tạ hoàng thượng.”
Ta mỉm cười với Nghi Phi rồi lập tức đứng dậy quay về chuẩn bị gói ghém đồ đạc.
Ta đưa một túi đồ cho người của hoàng đế.
Bọn họ nào biết.
Thư bên trong được viết bằng máu của Ti Đăng, nhân bánh được làm từ thịt của Ti Đăng.
Tóc bị đốt cháy trở thành sáp niêm phong của bì thư.
Tất cả những thứ này, cha mẹ của ả ta có thấy quen không?
Ti Đăng không xứng được trở thành con rối của ta.
Càng nghĩ ta càng thích thú, cuối cùng ta đã buộc một chiếc nơ lên túi đồ.
11.
Ta diện một bộ y phục đẹp đẽ.
Hôm nay, ta đã hẹn hoàng đến đến ngự hoa viên.
Nhưng vừa đi ra ngoài, ta đã gặp Nghi Phi.
Theo sau nàng ta là một đám người, cực kỳ phục tùng nàng ta.
Nhìn thấy ta đến, ả ta mỉm cười thân thiện: “Thẩm cô nương muốn đi đâu đó?”
Ta thể hiện tư thái của cô gái nhỏ, cúi đầu ngượng ngùng nói:
“Ngự Hoa Viên thưa nương nương, hoàng thượng còn đang chờ ta.”
Sắc mặt của cung nữ đứng cạnh đỡ tay nàng ta bỗng đột nhiên thay đổi.
Nhưng lại chẳng dám hé miệng than đau.
Ta có thể thấy rõ những ngón tay của nàng ta gần như găm sâu vào da thịt của cung nữ đó.
Nhưng nàng ta vẫn giữ nụ cười hiền hoà:
“Thế ngươi mau đi đi đi, đừng để hoàng thượng đợi lâu.”
Ta trả lời xong bèn đi ngang qua nàng ta.
Nhìn thoáng qua đôi giày của nàng ta đang cản đường, ta cố tình vấp lên nó.
Nàng ta suýt ngã, nhưng cung nữ ở bên cạnh đã đỡ lấy nàng ta.
Nàng ta giơ tay lên, không nói lời nào mà giáng xuống mặt ta một cái tát.
“Bốp” một tiếng, gương mặt ta bị đánh lệch sang một bên.
Tát rất mạnh, cũng rất đau.
Nghi Phi nở nụ cười giả tạo, ánh mắt nhìn chằm chằm: “Bổn cung có lòng tốt nhắc nhở ngươi mau đi gặp hoàng thượng, ngươi lại báo đáp bổn cung như thế này sao?”