Con Gái Tha Thứ Cho Bà Nội Đã Ngược Đãi Con Bé - Chương 5
12
Lúc con gái tỉnh lại, bác sĩ vừa mới rời đi.
Tôi nhìn con gái mơ mơ màng màng mở mắt, lén lau sạch nước mắt nơi khóe mắt.
“Vân Trầm, cuối cùng con đã tỉnh, đầu còn choáng không, có buồn nôn không?”
Con gái nhẹ nhàng lắc đầu.
Tôi không dám đụng vào nó, chỉ dám để nó nằm: “Bác sĩ đã kiểm tra rồi, nói con là bị chấn thương não. Con hãy nghỉ ngơi ở đây một khoảng thời gian trước, chờ tối nay kiểm tra xong, xem xem có vấn đề khác hay không.”
Chờ kết quả kiểm tra là không sao, tôi mới yên lòng.
Con gái dựa sát vào lòng tôi, nói: “Mẹ, con xin lỗi, là con khư khư cố chấp, tự làm mình cảm động, còn tưởng rằng bà nội đã tốt hơn, chú cũng là người tốt. Chờ đến khi bị thương, mới phát hiện bọn họ không thay đổi, bản chất vẫn là xấu xí.”
Tôi nắm tay con, nói: “Không sao, không phải nhà ta không sáng suốt, là do kẻ địch quá giảo hoạt.”
Con gái bị tôi chọc cười: “Mẹ, con nhớ ra rồi, khi còn bé có một ngày mẹ không ở nhà, con đói bụng, đã lén ăn bánh bao ngọt trên bàn, bị bà nội nhìn thấy, bà thẳng chân đá con ra ngoài, còn nói là loại nuôi tốn cơm ăn cái gì mà ăn, ch//ết đói là tốt nhất, ch//ết cũng chết xa một chút, đừng ch//ết trong nhà của tao, thật sự là xúi quẩy, xùy xùy xùy.”
“Khi còn bé bà ấy đã đối xử không tốt với con như thế, con không nên cứ tha thứ cho bà ấy mãi.”
Sự thù hận trong lòng tôi càng sâu, tôi thầm nghĩ, vẫn quyết định mở miệng: “Vân Trầm, mẹ muốn nói với con, mẹ muốn làm một việc, mẹ con họ tổn thương con như thế, mẹ không muốn cứ tha cho bọn họ dễ thế được. Việc này bố con mà biết, bố con cũng chấp nhận.”
Tôi áp sát lại, lén nói kế hoạch của tôi bên tai con gái.
Con gái nghe xong, khiếp sợ nói: ” Làm thế có được không ạ? K hông phải chú rất hiếu thảo à.”
Tôi bật cười, gã hiếu thảo? Vậy thật sự là có hiếu tới cười ra nước mắt.
“Vân Trầm, trước kia không phải con đã hỏi mẹ, vì sao thanh minh chúng ta không cần đi tảo mộ cho ông nội con sao? Khi đó con còn nhỏ, nên bố mẹ không nói cho con, nhưng giờ thì nói được rồi.”
“Đó là bởi vì, trước kia phổ biến hoả táng không cho phép thổ táng, chú con nghe một gã thầy tướng số nói, phải thổ táng mới có thể bảo vệ sự phát tài của chú con. Chú con đi mua mấy món đồ đó, nhờ vả quan hệ, cuối cùng người được hỏa táng không phải ông nội, ông nội thật của con đã thổ táng chôn ở trong đất rồi.”
“Không ngờ về sau mối quan hệ đó đã bị điều tra, chuyện này đã bị điều tra ra, ông nội con bị kéo đi đốt, chú của con cũng bị kéo vào tù. Chờ chú con được thả ra, phát hiện mọi thứ đã công cốc, chú con tức giận quá đã hất tro cốt của ông con đi, cho nên mới không tảo mộ nữa.”
Con gái trừng lớn hai mắt, hồi lâu mới nói một câu: “Thế thì ông nội cũng quá đáng thương.”
Tôi lại cười, nói: “Đáng thương cái gì, nếu mẹ nói, ông nội con ch//ết quá muộn. Một kẻ kh//ốn kiếp biết mấy, ở nhà toàn đánh vợ đánh con chẳng khác gì chú con đâu. Người vợ thứ nhất của chú con chẳng phải bị chú con đánh phải bỏ chạy luôn sao, vợ hai tính tình mạnh mẽ nên chú con không dám đánh mà thôi.”
“Hơi lạc chủ đề, nói về ông nội con, ông ta ở nhà chưa từng làm việc một ngày, cả ngày chỉ biết đi ra ngoài đánh bạc, không có tiền thì đi trộm tiền vất vả kiếm được của bà nội con. Bà con cũng chẳng có mấy đồng, ông ta theo một đám người đi cư//ớp đoạt. Kết quả có một ngày gặp phải thứ dữ, cầm rìu ch//ém ch//ết ông ta. Người kia được phán phòng vệ chính đáng, nên không bị sao. Con xem đi, ngay cả pháp luật cũng nói ông nội con ch//ết là đáng đời.”
Con gái mãi hồi lâu sau mới đáp lời: “Vậy bố con thì sao… bố con?”
Tôi cười nhìn về phía bóng người ở cửa: “Bố con là hoa sen mọc trong bùn hôi, nhân phẩm tốt, lại thêm gặp phải quý nhân là mẹ, làm việc thiện tích đức, chăm chỉ lo gia đình. Con yên tâm, chờ trăm năm sau con có thể tảo mộ cho bố con.”
13
Còn chưa kịp đóng viện phí cho con gái, bà già đã ủ rũ đòi xuất viện. Sau khi chồng tôi đút ít tiền, Vương Đại Dũng đã đón bà ta về nhà.
Lúc gần đi, tôi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, rồi giao cho bà già ngay trước mặt mọi người: “Trong thẻ ngân hàng có một triệu, là cho mẹ, coi như mua đứt quan hệ giữa cháu gái và mẹ, về sau coi như mẹ không có đứa cháu gái này. Cũng đừng tới quấy rầy con bé nữa. Tóm lại tự mẹ giữ gìn kỹ, người ngoài như con cũng không muốn nói nhiều.”
Chồng đi đến bên cạnh bà già, cúi người xuống ôm bà ta, nói: “Mẹ, con đi. Thật ra trước đó con luôn muốn hỏi rốt cuộc con phải là con ruột của mẹ không, vì sao mẹ luôn đối xử với con như vậy. Nhưng nhìn thấy những chuyện mà đã làm với con gái con và vợ con, con đã không cần phải hỏi. Con đi đây, mẹ hãy tự bảo trọng nhé.”
Một nhà ba người chúng tôi đi ra ngoài, không đi xa, chỉ tìm một chỗ ẩn nấp lẳng lặng quan sát ban công nhà của Vương Đại Dũng.
Con gái đột nhiên nói: “Mẹ, con biết sai rồi, đáng lẽ con phải hận bọn họ, không làm gì được thì làm lơ bọn họ, chứ không phải đối xử tốt với bọn họ.”
“Con đối xử tốt với bọn họ, là phản bội mình khi còn bé, là phản bội người mẹ hết lòng che chở con, cũng là đồng ý hành vi hắt dầu ngư//ợc đãi con của bà. Lấy ơn báo oán, vậy lấy gì báo ơn, hiện tại rốt cuộc con đã hiểu.”
Tôi rất vui mừng, cuối cùng con tôi đã học được cách nhìn thẳng vào phẫn nộ, giải quyết phẫn nộ, nhìn thẳng vào tổn thương và ngư//ợc đãi người khác mang tới, chứ không phải định dùng sự đáng thương của người khác để che dấu sự vô năng không thể trả thù chỉ có thể lựa chọn mềm yếu lấy lòng người khác của mình.
Con gái của tôi, cuối cùng đã trưởng thành.
Chồng tôi nói: “Em trai anh, thật sự sẽ làm như vậy sao?”
Gã chắc chắn sẽ làm, từ cả đời trước đến đời này, gã vẫn luôn xử sự thế này, manh động não nho, thấy tiền là thành kẻ liều mạng, hoàn toàn không xem mạng người ra gì.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Chồng, em xin lỗi.”
Anh nắm tay tôi, nói: “Em không cần phải nói xin lỗi, nếu phải nói xin lỗi thì người nói phải là anh, là anh có lỗi với hai mẹ con em. Từ ngày mẹ anh làm tổn thương Vân Trầm trở đi, anh đã đợi tương lai sẽ có một ngày, bà ta sẽ trả giá đắt vì những gì mình gây nên.”
Không mất bao lâu, một bóng người đã rớt xuống từ trên lầu, tiếng thét chói tai vang vọng một vùng.
Cảnh sát cũng tới, Vương Đại Dũng không thể chạy bao xa, gã vừa hoảng vừa sợ, bị đè chặt dưới mặt đất.
Gã giãy dụa không ngừng, miệng lải nhải: “Tôi không gi//ết người! Tôi không muốn gi//ết bà ấy! Đó là mẹ tôi, tôi là lỡ đẩy bà ấy xuống, đều do bà ấy không đưa tiền cho tôi, tôi đã nói giữ hộ bà ấy trước, sao bà ấy lại không nghe chứ! Đồng chí cảnh sát, đồng chí đừng bắt tôi, trong nhà của tôi còn có vợ con cần tôi nuôi, đồng chí đừng bắt tôi, đừng bắt tôi.”
“Tôi không muốn ngồi tù, đồng chí cảnh sát, là bà ấy tự rơi xuống, mẹ tôi đã chín mươi tuổi, bà ấy cũng đến tuổi phải ch//ết rồi, tôi chỉ phòng vệ chính đáng, là bà ấy ép tôi!”
Tôi đứng ở đằng xa, nhìn vũng m//áu đang lan ra, lại nhìn Vương Đại Dũng bị áp xuống mặt đất, oán hận trong lòng bỗng nhiên tan biến.
Nói thật, tôi cũng không xác định mình sống lại là thật hay giả, đó có thể là tôi đã mơ thấy một giấc mơ báo mộng.
Nhưng, tổn thương hai mươi năm trước tôi và con gái của tôi nhận là thật, sẹo trên lưng con gái của tôi vẫn còn, sẹo trên đầu tôi cũng vẫn còn ở đó.
Những chuyện trước kia bọn họ đã làm với con gái của tôi đã đủ cấu thành tội ngư//ợc đãi, tội cố ý gây thư//ơng tích, tội cố ý gi//ết người.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì là người nhà, những tội mà bà ta phạm phải không thành lập, không tồn tại, thì có thể không cần thẩm phán và đã xem như phóng thích sao?
Không thể nào.
Khi đó pháp luật chưa vẹn toàn, bọn họ không có nhận được trừng phạt thích đáng.
Những chuyện tôi làm với bọn họ, cũng không phải là thay trời hành đạo, cũng không phải là chính nghĩa.
Tôi chỉ là đang đòi lại một phần công bằng cho cô bé yếu ớt, vì cô gái đã gả cho người khác vào hai mươi năm trước.
Lưới trời tuy thưa, nhưng mà khó thoát. Thiện ác dẫu sao cuối cùng cũng có hồi báo.
= Hết =