Con Gái Tha Thứ Cho Bà Nội Đã Ngược Đãi Con Bé - Chương 4
10
Qua vài ngày nữa, tôi và con gái mang giấy tờ đến cho bọn họ.
Vương Đại Dũng nhận giấy tờ, cười vui tới mức khóe miệng nhếch cao lên trời, chỉ là dường như ngẫm thấy hành vi hiện tại của mình không thích hợp, nên gã cũng ráng rặn ra ít nước mắt.
“Ôi chao, may mắn mà có Tiểu Vân cháu. Nếu không có cháu, thằng nhóc nhà chú không được đi học rồi. Nào, Diệu Tổ, dập đầu với chị con một cái.”
Vương Đại Dũng dắt tay Diệu Tổ đang ăn kẹo ở một bên, làm bộ muốn đẩy thằng bé quỳ xuống đất.
Con gái vội vàng tiến lên ngăn lại: “Không cần, không cần đâu ạ, không phải chuyện to lớn gì. Họ hàng thì nên hỗ trợ lẫn nhau. Chú, chú cũng đừng khách sáo, chú nhìn Diệu Tổ đang ăn kẹo vui biết mấy kìa.”
“Diệu Tổ, kẹo này ăn ngon không, nếu thích chị sẽ cho em thêm. Có điều em không thể ăn quá nhiều, ăn nhiều sẽ bị sâu răng.”
Con bé hớn hở xách một túi kẹo từ trong túi đưa ra, Diệu Tổ vừa nhìn thấy, không nói năng gì đã giật lấy gói kẹo. Sau đó thằng nhóc bước nhanh vào trong một góc, vội vội vàng vàng xé mở bao bì nhét vào trong miệng.
Thật sự là không có giáo dục, tôi cho chó ăn chó còn biết quẫy đuôi với tôi.
Vương Đại Dũng cũng biết không ổn, cười vài tiếng ha ha: “Thằng bé này, từ nhỏ em với mẹ nó đã không cho nó ăn kẹo, nên nó mới như vậy. Tiểu Vân, cháu yên tâm, khi nào về chú sẽ đánh nó một trận. Được cháu cho kẹo mà nó không biết nói cảm ơn gì cả.”
Vậy cũng tự đánh chính mày một trận đi! Lấy phỗng một căn nhà của người ta, nhưng chẳng hề biết bày tỏ chút lòng thành nào, thật sự xem con gái của tôi là máy in tiền, chỉ cần “in” cái đầu xuống đất là coi như cảm ơn.
Vương Đại Dũng mở tài liệu ra, đột nhiên nhíu mày lại, làm ra vẻ đắn đo: “À ừm, Tiểu Vân, có chuyện chú không biết có nên nói hay không.”
Vậy đừng nói.
Con gái chớp đôi mắt đầy đơn thuần và ngây thơ: “Sao vậy chú, không sao đâu, có việc gì chú cứ việc nói thẳng đi. Có thể giúp cháu sẽ cố gắng giúp.”
Vương Đại Dũng mấp máy bờ môi to dày như miếng thịt bò, lại thở dài, ra vẻ một phen, rồi mới móc ra mấy tờ giấy A4 trống không: “Chả là, cháu cũng biết, làm mấy cái thủ tục này rất mất công lắm, có đôi khi cái giấy tờ này mất, cái giấy tờ kia mất, chú lại phải tìm cháu kí tên, phiền phức biết mấy chứ. Cháu xem này, cháu có thể kí tên trên những trang giấy này hay không, đến lúc đó mất thì chú tự mình bổ sung là được rồi.”
Con gái lui về phía sau mấy bước, thoáng lo âu: “Chuyện này, không ổn đâu ạ. Không được ký tên trên giấy A4 trống đâu ạ.”
Rất tốt, xem ra quả thật có đọc trang cá nhân của luật sư, đầu óc thêm nếp nhăn, đã thông minh hơn rồi.
Vương Đại Dũng thấy thế, vội vàng lui về: “Ôi chao, chú cũng thật là, đã nói không ổn rồi mà chú còn làm cháu khó xử. Chú đã làm phiền cháu nhiều rồi.”
Vợ Vương Đại Dũng cũng đi tới, nhẹ nhàng vỗ gã một cái, nói: “Đúng vậy, mấy cái này có thể ký bừa được à. Em đã nói chạy thêm mấy chuyến là được, trung chuyển thêm mấy chuyến xe buýt, cháy nắng thêm chút là xong. Phơi nắng còn bổ sung canxi nữa đấy, đúng không. Mau mau, mau mau cất đi.”
Vương Đại Dũng rụt lại, lộ ra nụ cười lấy lòng: “Đúng đấy, đi nhiều hơn chút, sống đến chín mươi chín.”
Con gái nhìn mặt trời lớn phía ngoài, băn khoăn mấy giây, thở hắt ra: “Thế này đi, cháu ký một tờ, nếu cần thì cũng dùng được.”
Tôi có chút sốt ruột rồi. Vừa rồi khen sớm, con gái có thông minh nhưng không nhiều, thứ này có thể ký bừa được à.
Tôi vươn tay muốn giật lại, nhưng con gái đã kéo tay của tôi về: “Mẹ, mẹ tin con một lần.”
Tôi nhìn nó, cuối cùng buông thõng tay xuống.
Vương Đại Dũng cầm được tờ giấy kí tên, nghiêm túc quan sát chốc lát, lúc này mới yên lòng nhận, cảm kích tới mức nước mắt sắp chảy xuống.
Vợ Vương Đại Dũng cười rạng rỡ, đưa ly nước tới: “Đáng tiếc hôm nay là cuối tuần, không đi làm giấy tờ được, không thì ta đi ngay cho xong việc. Không sao, ngày mai Tiểu Vân không cần đi đâu, thím sẽ bảo Đại Dũng tự mình đi làm là được.”
“Ôi chao, anh xem chị dâu đã ở đây lâu thế, nói cũng không nói một câu, nhất định là do khát nước.”
Tôi không có nhận, nhưng con gái thì nhận rồi nói: “Cám ơn thím.”
11
Ngày hôm sau, tôi và chồng đi với con gái thăm hỏi bà già trong phòng bệnh.
Bà già đó vẫn cầm tay của con gái hỏi han.
Đột nhiên Vương Đại Dũng đằng đằng khí thế xông vào: “Giỏi lắm cái loại nuôi tốn cơm tốn gạo này, dám đùa bố mày à!”
Tôi với chồng vội vàng đứng dậy đứng chắn trước mặt con gái: “Vương Đại Dũng, chú muốn làm gì!”
Vương Đại Dũng cầm tài liệu lên, quát: “Tao đi hỏi rồi, căn nhà kia không phải là của mày, tài liệu cũng là giả, muốn sang tên cho tao cũng không sang được! Uổng cho tao tự thấy mình là người lớn, nên ôn tồn nói chuyện với mày, một con nhỏ nuôi tốn cơm tốn gạo đúng là cho là mình không tầm thường, giở trò đùa bỡn tao!”
Lời gã nói sát thương quá lớn, tôi vội vàng quay đầu nhìn con gái, mặt của con bé cũng tái trắng, lầm bầm vài câu, lí do đã chuẩn bị sẵn cũng nói không ra khỏi miệng.
Bà già đang nằm trên giường nghe vậy thì sốt ruột, bỗng nhiên hất tay của con gái tôi ra, ngồi thẳng lên quan tâm chuyện của Vương Đại Dũng: “Có chuyện gì xảy ra, Đại Dũng, không phải đã nói, sang tên rồi thì nhà của thứ tốn cơm này sẽ thuộc về chúng ta sao?”
Con gái rất không dám tin quay đầu, nhìn người bà nội đã vẫn luôn ân cần với nó mấy hôm nay, như đang nhìn một con quái vật đột nhiên trút bỏ lớp da người.
Vương Đại Dũng tức tới mức mặt đỏ bừng, nói năng phun nước bọt: “Cái thứ nuôi tốn cơm này coi chúng ta là khỉ để đùa giỡn, nó làm gì có căn nhà nào, có cái rắm.”
Nói xong, như nghĩ đến cái gì đó, gã lại cúi đầu tìm kiếm, lấy ra tờ giấy A4 đã ký tên, nói tiếp: “Thẩm Hồng Anh, chị nhìn xem, trên tay tôi có tờ giấy con gái của chị ký tên. Chị phải lấy về, sang tên nhà cho tôi, nếu không tôi sẽ lấy tờ giấy này để đi vay, để con gái chị trở thành ‘chúa Chổm’.”
Nào, kịch bản đời trước đã lặp lại.
Tôi chuyển động hai chân, vừa định mở miệng, lại bị con gái đẩy ra.
Con bé đứng chắn trước mặt chúng tôi, nghiêm nghị nói: “Chú, cháu rất ngu, nếu không sẽ không ngu đến mức đi thương hại chú, thương bà nội. Thế nhưng cháu có mẹ cháu kéo cháu về, không ngu dốt đến cùng. Chú thật sự cho rằng tờ giấy này có thể uy hiếp mẹ cháu sao, chính chú nhìn xem, trên tờ giấy kia viết cái gì.”
Vương Đại Dũng đã bị hù dọa, gã ta chần chờ buông giấy xuống, đọc từng chữ: “Vương Vân Trầm.”
Gã thắc mắc nhìn tới nhìn lui, cuối cùng hỏi: “Cái này có chỗ nào không đúng sao? Thiếu một hai nét bút, vấn đề cũng không lớn, vẫn có thể tính.”
Con gái bật cười, đáp: “Chú, để cháu nói chú biết nhé. Cháu tên Thẩm Vân Trầm. Cái tên do Vương Vân Trầm ký, có liên quan gì Thẩm Vân Trầm cháu đây đâu.”
“Cái gì?! Mày đổi họ!” Bà già ở một bên thét lên: “Sao mày có thể sửa họ, mày muốn bị thiên lôi đánh trúng à!”
Bà già vươn tay ra tóm lấy con gái, nhưng lại bị chồng tôi chặn.
Bà già kêu trời trách đất, chỉ vào cái mũi chồng mắng: “Mày làm vậy là làm đứt gãy hương hỏa nhà họ Vương chúng ta rồi, mày làm như thế, sau khi chết gặp bố mày, tao xem mày ăn nói thế nào! Đúng là tạo phản rồi, nào có đứa con nào theo họ mẹ, mày muốn nhà họ Vương chúng ta tuyệt hậu đây mà!”
Chồng tôi hừ một tiếng, đáp lại: “Còn gặp bố con? Bố con đã bị Vương Đại Dũng nghiền xương thành tro từ lâu, quỷ cũng không làm được. Nếu không phải đổi họ phiền phức, con còn muốn sửa họ thành Thẩm Đại Dân nữa đấy, theo họ nhà vợ của con luôn.”
Bà già khóc càng dữ, cứ lẩm bẩm “làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông” “Mẹ xuống đó làm sao ăn nói với tổ tông” ” Chúng mày sẽ ch//ết không yên thân”.
Tôi cũng nghĩ mà không rõ, nếu nói như vậy, bà ta là Tôn Nhị Nha theo họ Tôn chứ không phải họ Vương, tổ tông nhà họ Vương có liên quan gì tới bà ta đâu.
Ngay khi chúng tôi đang ứng phó bà già, Vương Đại Dũng lại lao tới, đẩy mạnh con gái của tôi vào tường.
Đầu con gái của tôi va vào tường, mắt nó nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
“Vân Trầm!”
“Vân Trầm!”