Con Gái Tha Thứ Cho Bà Nội Đã Ngược Đãi Con Bé - Chương 3
7
Bước vào phòng bệnh, tôi nhìn thấy Vương Đại Dũng đang bóc vỏ quýt cho bà già. Bà già mỉm cười nhìn gã, hai người nói chuyện vui vẻ như thể chưa xảy ra chuyện gì.
Đúng là một hình ảnh mẹ hiền con thảo ấm áp.
Nếu Vương Đại Dũng có thể lau dấu chân trên quần áo gã ta thì hình ảnh đó càng chân thực hơn.
Con gái đi ra phía trước: “Bà nội, bố mẹ con tới thăm bà.”
Bà già cười híp mắt nhìn qua: “Tốt lắm, Hồng Anh à, bao năm rồi không gặp con, mẹ nhớ con lắm.”
Bà lại nắm lấy tay con gái tôi, con gái tôi vội vàng nắm lại: “Tiểu Vân cũng lớn thế này rồi, ôi chao, hôm nay nhìn con mà bà suýt không nhận ra, đã lớn thành một cô gái xinh xắn, thanh tao rồi, cứ như mới hôm qua còn nằm trong vòng tay bà. Ôi, già rồi, già rồi, không nói chuyện này nữa, các con cũng không thích nghe.”
Thật ra tôi không thích nghe, sao bà chỉ già đi mà không ch//ết nhỉ.
Vương Đại Dũng đưa một múi quýt cho bà già, lại đưa một múi cho con gái tôi. Ban đầu gã ta còn muốn đưa cho tôi, nhưng khi nhìn thấy tôi, mặt gã nhăn lại, lại đặt xuống: “Đúng vậy, chớp mắt mà Tiểu Vân đã lớn thế này rồi, chú cũng chẳng gặp con mấy. Ôi chao, không được, không được, bao năm rồi không gặp, chú phải lì xì cho Tiểu Vân một cái.”
Gã ta sờ túi, móc ra một chiếc ví cũ đã sờn, mở ra xem, bên trong chỉ có vài tờ hai mươi nghìn.
Trước mặt mọi người, gã ta lại xấu hổ nhét lại, lấy điện thoại từ túi bên kia ra: “Tiểu Vân, lại đây, kết bạn Wchat, chú lì xì online cho con, tình cảm là như nhau cả thôi.”
Con gái tôi từ chối mấy lần rồi vẫn kết bạn, điện thoại của con bé rung mấy lần: “Chú ơi, con không thể nhận tiền này, bây giờ chú không có việc làm, trong nhà chỉ dựa vào một mình thím làm việc nuôi sống cả nhà, em trai vẫn chưa có tiền đi học, chú giữ tiền này cho mình đi.”
Vương Đại Dũng cau mày: “Làm sao được! Chú có nghèo đến đâu cũng không thể keo kiệt tiền mừng gặp mặt với Tiểu Vân được! Hơn nữa, con còn dạy chú cách giải quyết tranh chấp, sau này nếu chú có chỗ nào không hiểu, còn phải nhờ con chỉ bảo, vậy chẳng phải cũng làm phiền con sao?”
Hai người qua lại vài câu, con gái tôi mới bị thuyết phục, bấm điện thoại một cái, nhìn vào điện thoại với vẻ xúc động.
Tôi lại gần nhìn, một trăm sáu tám tệ.
Thật là keo kiệt, hai trăm tệ cũng không nỡ cho, vậy mà kiếp trước có thể xoay con gái tôi vòng vòng.
Thật là, không bỏ được con cũng phải giữ được Husky.
Tôi vừa định gọi con gái về nhà, thì lại có người đi vào.
Người vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi: “Ôi chao, đây không phải là Tiểu Vân sao, đã lớn thế này rồi. Ồ, anh trai, chị dâu cũng đến.”
Là vợ sau của Vương Đại Dũng, bên cạnh còn dắt theo một đứa trẻ đen nhẻm.
Bỗng nhiên tôi hiểu ra một điều, ngay từ đầu, họ đã nhắm vào con gái tôi rồi.
Chuyện nhà đứng tên con gái, trước đây khi bà già làm ầm lên đòi đến ở cùng chồng tôi, đã bị anh ấy lỡ mồm nói ra.
“Mẹ ơi, nhà cũ đứng tên vợ con, nhà mới đứng tên con gái con, nhà cửa trong nhà đều không phải của con mẹ. Mẹ đến đây, con cũng không có chỗ cho mẹ ở, mẹ chỉ có thể ở khách sạn, con sẽ trả tiền cho mẹ.”
“Hơn nữa, lúc chia nhà mẹ đã nói gì nhỉ. Mẹ nói tiền và nhà cho Đại Dũng, sau này để Đại Dũng dưỡng lão cho mẹ. Chuyện này mẹ không nhớ thì hãy đi hỏi con gái mẹ, lúc chia nhà ai cũng nghe rõ ràng.”
Có lẽ trong mắt họ, con gái tôi sau này cũng phải gả ra ngoài, không phải người nhà họ Vương, nhưng con bé lại có được căn nhà thuộc về họ Vương bọn họ. Anh cả như cha, nhà anh trai gã ta chẳng phải là của Vương Đại Dũng gã ta sao? Lấy lại nhà anh trai từ tay con gái anh chính là điều đương nhiên.
Tôi là ‘ả đàn bà đanh đá’, không dễ cướp nhà tôi đâu!
Nhưng con gái tôi mềm lòng dễ lừa, chỉ cần đi chung đường, chơi bài tình cảm, con gái tôi có thể tự bán mình còn đếm tiền giúp họ nữa.
Chỉ có điều đời này có tôi ở đây, e rằng họ không thể toại nguyện.
8
Thoáng cái đã nhìn thấy nhiều kẻ thù như vậy, tôi không thể giữ nổi thái độ lạnh lùng, chỉ có thể dẫn theo con gái và chồng rời đi.
Bởi vì vụ cá cư//ợc, cũng bởi vì con gái đã nhận ra tôi không vui, mỗi lần nói chuyện phiếm với Vương Đại Dũng, nó đều sẽ đưa lịch sử cuộc trò chuyện cho tôi xem.
“Tiểu Vân, trong lòng bà nội luôn nhung nhớ cháu. Cứ vào cuối năm, bà nội đều cất kỹ kẹo bắp, nói là Tiểu Vân thích ăn.”
“Tiểu Vân, nhà chú chỉ muốn gặp cháu một lần, tâm sự với cháu. Biết cháu đang sống tốt là nhà chú yên tâm rồi.”
“Trước kia chú còn dẫn theo bà cháu nhìn cháu từ đằng xa. Chú và bà không dám quấy rầy cháu, mọi người chỉ là rất nhớ cháu.”
“Bà cũng già rồi. Là người lớn, chú muốn nhờ cháu một việc, hi vọng cháu sẽ đi thăm bà nhiều hơn, không để bà ấy phải tiếc nuối vào lúc cuối đời.”
Tôi cười giễu cợt ở trong lòng, chà, còn tiếc nuối cuối đời nữa chứ.
Người tốt sống không lâu, tai họa theo ngàn năm. Bà già đó đã sống đến chín mươi tuổi, không chừng còn có thể sống lâu như rùa đấy.
Đời trước còn không phải vậy sao? Bà ta tự tay đẩy tôi xuống dưới, tôi đây còn ch//ết trước bà ta đây này!
Trước kia không làm người tốt, hiện tại tới đây nói những lời này nghe êm tai quá.
Thật sự là hiếm thấy quá.
Tôi kìm chế hành động trợn mắt khinh bỉ của mình, duy trì vững sự giáo dưỡng của tôi ở trước mặt con gái. Tôi không nói một lời, đứng dậy đi ra.
Tin nhắn của con gái trả lời lại thì ít, số lần đến phòng bệnh thăm cũng không nhiều. Nhưng tôi nhìn ra được, mưu mẹo dùng tình thân của Vương Đại Dũng rất hữu dụng, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ “lòi mặt chuột”.
9
Có một ngày, con gái tôi ấp úng đi đến bên cạnh tôi nói: “Mẹ, chú đề cập tới chuyện sang tên. Nhưng không phải như mẹ nghĩ, là em họ sắp lên. Bây giờ chú thím không có nhà gần trường, cũng không có tiền, không đi học được. Nếu chúng ta tạm thời sang tên nhà cho họ, chú thím sẽ có nhà gần trường, em họ có thể đi học rồi.”
“Cho nên?”
“Con cảm thấy, em họ rất đáng thương, giờ không đóng nổi tiền học phí đắt đỏ, lại không được đi học. Nếu không đi học được thì em ấy sẽ phải về thôn học, làm một đứa trẻ bị bỏ mặc. Dù sao hiện giờ con không có con, cũng không cần suất này, hay là cho bọn họ mượn trước nhé?”
Tôi trừng lớn hai mắt nhìn về phía con gái: “Mượn?”
Con gái vội vàng lấy điện thoại ra mở lịch sử cuộc trò chuyện, nói: “Thật sự là mượn, chú sẽ viết giấy cam đoan, cam đoan em trai họ học xong sẽ trả nhà lại. Yên tâm đi, sổ đỏ vẫn ở chỗ con.”
Xem ra con gái không chỉ bị mắt mù, mà còn là một người thiếu kiến thức pháp luật.
Giấy cam đoan không có hiệu lực trước pháp luật, công chứng cũng vô dụng. Bộ Tài nguyên và Môi trường chỉ nhận giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản. Sang tên tức là đưa tặng, sổ đỏ thì đã sao, chỉ cần đi báo mất giấy tờ là có sổ mới.
Tôi thật sự là bất đắc dĩ với con gái, nó lướt điện thoại cả ngày rốt cuộc xem cái gì vậy, chẳng biết được chút kiến thức hữu dụng nào.
Tôi đẩy điện thoại ra: “Thẩm Vân Trầm, con còn nhớ lần cá cư//ợc trước đó của chúng ta không, hiện tại bắt đầu đi. Mẹ sẽ làm mấy loại giấy tờ vô dụng cho con, con đưa cho Vương Đại Dũng. Nếu như Vương Đại Dũng phát hiện mà không làm phiền con, hơn nữa còn thông cảm cho con, mẹ sẽ thua. Mẹ sẽ đưa nhà cho chú con mượn, con thấy có được không?”
“Vâng, vậy thì quyết định thế mẹ nhé.” Con gái ra vẻ kiên định, liếc nhìn tôi một cái, nhận sai: “Mẹ đừng nóng giận, con chỉ giúp chú một chuyện, con vẫn đứng bên mẹ mà. Chuyện làm g//iả tài liệu con tự mình làm là được, không cần mẹ giúp.”
Tôi từ chối cho ý kiến, chỉ yên lặng gửi mấy danh thiếp trên mạng của luật sư cho con bé.