Con Gái Quỷ Hậu - Chương 5
13
Khi chúng tôi vội vã đến nơi vừa chia tay đoàn làm phim thì mọi người đã biến mất.
Chúng tôi tìm thấy họ trong một ngôi nhà gạch bỏ hoang, một nhóm người tụ tập quanh đống lửa để sưởi ấm.
Nam diễn viên nào đó ngồi ở cửa nhìn thấy chúng tôi đi vào thì không tin nổi: “Mấy người… Còn chưa chết?”
Câu này ý là gì vậy?
Nghe vậy, tôi liền tức giận: “Có thể đừng nói mấy câu chọc chửi như vậy được không? Cho dù mấy người có chết thì chúng tôi cũng không chết đâu!”
Lúc này Khương Đào cũng phản ứng lại, đứng lên giải quyết ổn thỏa: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong phút chốc anh ấy sợ hãi nên không biết lựa lời, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi hai người.”
À, là Khương Đào nhờ chúng tôi đi lấy nước và hỏi đường, bây giờ hắn lại còn làm người tốt, tôi nghĩ hắn cố ý!
Tôi bước tới, đang định mở miệng thì Ninh Hân đã giữ tôi lại: “Quên đi, sau khi ra khỏi đây chúng tôi sẽ nói sau.”
Ánh mắt Khương Đào đột nhiên sáng lên: “Đúng đúng, ra ngoài rồi nói sau!”
“Vừa hay hai người cũng đến, chúng tôi chia phòng nghỉ ngơi đi, hồi phục sức khỏe trước khi xuất phát vào sáng sớm ngày mai!”
Khương Đào nhường căn phòng lớn nhất cho tôi và Ninh Hân, đồng thời đưa cho Ninh Hân một lá bùa: “Thật xin lỗi về chuyện vừa rồi. Lá bùa này do trụ trì ở chùa Cửu Hoa khai quang! Rất linh nghiệm! Nó nhất định sẽ phù hộ cho mấy người!”
Khương Đào nói một cách chân thành, nhưng ánh mắt lại né tránh.
Căn phòng được giao cho chúng tôi tuy rộng nhưng ba mặt là tường sắt, cửa sổ thông gió cực kỳ nhỏ, dù là ban ngày cũng đen thùi lùi chứ đừng nói đến ban đêm.
Lá bùa đó cũng có chút khí đen nhè nhẹ!
Hắn muốn gây rắc rối!
Nhưng hắn lại không mở mắt ra xem chị đây là ai!
Tính tình Ninh Hân rất tốt, không thích tranh cãi với người khác, vì vậy liền dẫn tôi vào phòng dọn giường.
Đột nhiên đèn khẩn cấp trong phòng nhấp nháy hai lần rồi tắt.
Một gương mặt quỷ đỏ lòm hiện lên trên cửa sổ thông gió, cô tôi khàn giọng hét lên: “Lại đến hai người nữa để đi cùng ta, he he he…”
Cô ta kéo dài âm thanh và cười không ngừng, sau đó há cái miệng rộng lao về phía chúng tôi.
Tôi thật sự thấy khó chịu, quay sang rống lên: “Đi cùng cái đầu quỷ nhà ngươi ấy!”
Vừa nói, tôi vừa nhảy lên đá vào miệng nó.
Sau đó lại đấm một đấm vào hốc mắt của cô ta, hai nhãn cầu đỏ au bắn ra cả máu!
14
Mặt quỷ bị thương nặng, cơn đau khiến cô ta phải phá cửa chạy khắp nhà, la hét, lăn lộn và tấn công bất cứ ai mà cô ta nhìn thấy!
Điều này khiến đoàn làm phim sợ chết khiếp, tất cả đều ôm đầu bỏ chạy.
Có người vừa khóc vừa chửi: “Không phải đã nói nếu hiến tế Ninh Hân cho quỷ thì chúng tôi sẽ an toàn sao? Bây giờ là sao thế này? Cứu tôi với!”
Khương Đào cũng hoảng sợ: “Cứu tôi với! Tôi đã đưa bùa triệu hồn cho Ninh Hân rồi mà! Giám đốc Triệu nói quỷ chỉ đi theo hắn, tại sao lại tấn công chúng tôi chứ?!”
Nói đến đây, còn có gì chưa rõ ràng nữa?
Hóa ra ngay từ đầu tổ chương trình đã cấu kết với giám đốc Triệu để đưa Ninh Hân đến chỗ chết bằng chương trình siêu nhiên!
Phổi tôi sắp nổ tung rồi!
Nếu không chịu nổi nữa thì không cần phải nhẫn nại làm gì!
Muốn hại người đúng không? Sợ ma quỷ đúng không? Hôm nay, tôi sẽ cho các ngươi tiếp thu kiến thức thế nào là sức mạnh của lệ quỷ!
Tôi búng ngón tay: “Mọi người ra đi!”
Màn hình TV hỏng đã lâu không sử dụng đặt ở giữa phòng khách đột nhiên bắt đầu có những bông tuyết, một người phụ nữ với mái tóc rối bù chậm rãi bò về phía Khương Đào.
Một số người muốn chạy, nhưng một người phụ nữ nhợt nhạt cầm một con búp bê đã chặn họ ở cửa.
Đó là những thuộc hạ cũ của mẹ tôi – Quỷ Hậu Nương Nương, chị Sadako, chị Kayako và chị Mimiko. Họ nhất định sẽ tiếp đón nồng nhiệt với những kẻ xấu này!
Sau một hồi im lặng, tiếng hét vang vọng khắp căn phòng!
Sáng hôm sau, chúng tôi trở lại thành phố, tất cả phim quay đều bị tiêu hủy. Ngoại trừ tôi và Ninh Hân, những thành viên khác trong đoàn vừa xuống xe đã được đưa đến bệnh viện.
Người ta nói rằng tinh thần của họ đã bị kích thích rất lớn! Một người trong bệnh viện tiết lộ rằng, một đến hai năm khó mà bình phục được!
Mọi người đều giữ im lặng về lần ghi hình này, giữ kín như bưng.
Chỉ trong vài ngày, đoạn video ông trùm giới giải trí, giám đốc Triệu phát điên nghi do bị ma ám lan truyền khắp nơi trên mạng. Cùng lúc đó, những tội ác trái pháp luật của hắn cũng được công bố.
Giám đốc Triệu bị cầm tù và không bao giờ có thể trở mình được nữa.
Ninh Hân, người duy nhất trốn thoát bình an vô sự trong làng Thanh Châu dường như được bao phủ bởi một tấm màn bí ẩn, khiến anh ấy thêm thu hút.
Cộng với việc bộ phim đã quay trước đó, sau khi phát sóng đã trở thành hit, độ nổi tiếng của Ninh Hân không ngừng tăng lên và anh ấy hoàn toàn xứng đáng trở thành một nhân vật hàng đầu trong giới giải trí.
Ngày anh ấy giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của năm, tôi đã lẻn ra khỏi địa điểm tổ chức và đóng gói hành lý của mình nhanh nhất có thể.
Bây giờ tôi phải đi.
Tương lai của Ninh Hân sẽ rất tốt đẹp, anh ấy cũng không còn cần đến tôi nữa.
Tính tình của tôi vốn không dễ bị kích động, nhưng hôm ở thôn Thanh Châu, tôi đã không nhịn được mà giận dữ quá mức, làm bại lộ thân phận của mình.
Sau khi trở về, dường như Ninh Hân luôn tránh mặt tôi.
Tôi hiểu, tôi hiểu tất cả.
Không một người bình thường nào có thể chấp nhận thân phận thật của tôi, nghĩ lại sẽ thất thật đáng sợ có đúng không?
Không sao cả, thích một người nào đó không nhất thiết phải ở bên cạnh, có thể ngắm anh ấy hạnh phúc từ xa cũng tốt rồi.
Nhưng tại sao tôi không thể ngừng khóc?
Ninh Hân, em thật sự thích anh nhiều lắm!
Bóng dáng Ninh Hân xuất hiện trên màn hình lớn trong trung tâm thương mại, khung cảnh liên tục thay đổi, không hề giống một buổi lễ trao giải.
Người dẫn chương trình bên cạnh hỏi anh ấy: “Ninh Hân, có thể nói anh đạt được giải thưởng này đều nằm trong mong đợi của mọi người, vậy anh có lời gì muốn nói với mọi người không?”
Ninh Hân cầm micro lên, thở hổn hển: “Tôi muốn nói với ai đó, cảm ơn em, nhờ có em mà anh mới có thể thoát khỏi vận rủi.”
“Anh muốn nói cho em biết, anh thích em nhưng lại tự trách mình. Một người đàn ông trưởng thành luôn núp sau lưng em, dựa dẫm vào sự bảo vệ của em.”
“Tô Tranh Tranh, em có chấp nhận một người tầm thường, không có gì lợi hại như anh không?”
Những lời cuối cùng vang lên sau lưng tôi.
Tôi chợt quay người lại, Ninh Hân đang nhìn tôi mỉm cười.
Cuối cùng tôi cũng không thể kìm nén được tình cảm trong lòng, lao vào ngực anh ấy rồi khóc lớn: “Em sẵn lòng, em sẵn lòng! Sẵn lòng một trăm lần, hu hu hu…”
#Phiên ngoại:
Ngày Ninh Hân tỏ tình với tôi, tôi đã mừng đến mức không để ý xung quanh đều có camera đang chĩa thẳng vào chúng tôi.
Tôi khóc nhiều đến nỗi mặt đầm đìa nước mắt và chảy cả nước mũi, thật là xấu hổ!
Nhưng Ninh Hân nói không sao, dù có thế nào thì anh ấy cũng thích tôi!
Tôi hỏi anh ấy tại sao lại muốn công bố chuyện đó với công chúng? Điều này rất có hại cho địa vị thần tượng của anh ấy!
Anh ấy hoàn toàn có thể nói chuyện riêng với tôi, còn tôi vẫn có thể chấp nhận tình yêu thầm kín.
Anh ấy mỉm cười rồi hôn tôi, nói rằng nếu anh ấy yêu tôi, anh ấy sẽ dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất và sẽ không để tôi phải trốn tránh!
Hu hu hu, tôi thật sự khóc đến chết mất, anh ấy tốt quá!
Ngay tại đấy tôi cũng hứa với anh ấy rằng dù sau này anh ấy có thất bại thật thì tôi vẫn sẽ theo bên cạnh, không rời xa.
Cùng lắm là anh ấy bán trứng luộc lá trà còn tôi ở bên lau mồ hôi cho anh ấy!
Nhưng anh ấy cười và nói rằng tôi khờ, nếu anh ấy không làm nghệ thuật thì sẽ về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Anh ấy hỏi lại tôi: “Em có biết ai đã vạch trần chuyện của giám đốc Triệu không? Tại sao những người trong đoàn phim lại sẵn lòng giữ bí mật kín bưng như vậy?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không phải em! Em thật sự không phải là người nhờ ma quỷ đến uy hiếp bọn họ!”
Ninh Hân vỗ trán ta: “Ngốc quá! Là bố anh đấy!”
À! Hóa ra anh ấy là Thái Tử Gia Bắc Kinh!
Thật ra anh ấy chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống mà thôi!
Tô Tranh Tranh, hóa ra mình đã làm kẻ ngốc lâu đến như vậy!
-HẾT-