Con Gái Quỷ Hậu - Chương 4
10
Cảnh tượng kinh hoàng này thực sự khiến Ninh Hân sợ hãi, phải mất một lúc mới hoàn hồn. Anh ấy vội vàng bịt mắt tôi lại: “Đừng nhìn!”
Lòng bàn tay anh trai mang theo hơi ấm đặc trưng của riêng anh ấy, thật ấm áp, tim tôi như muốn vỡ tung ra!
May mắn thay, giám đốc Triệu đã không cởi áo lót và quần đùi nữa, vì thế Ninh Hân cũng rút tay lại.
Lão già thối! Thấy thế mà trên đầu lão chỉ có vài cộng tóc thưa thớt, thân thể lộ ra đống mỡ thừa. Giữa ngày đông lạnh giá lại đứng chổng ngược, dùng dây lưng tự buộc mình lại rồi học cách bò như chó! Thật là cay con mắt!
Trên mặt hắn ta còn hơi đỏ ửng nhìn thật mất tự nhiên, hắn ta say sưa nói: “Hân, em đút rượu cho anh đi… Anh uống bao nhiêu cũng được!”
“Đến… Đến đây!”
Tôi xem mà thích thú, nhưng da đầu Ninh Hân lại tê dại.
“Giám đốc Triệu chắc chắn bị dính thứ gì đó dơ bẩn rồi… Chúng tôi nhanh đi thôi!”
Được rồi, dù sao thì tôi cũng đã ghi lại cảnh tượng xuất sắc này bằng điện thoại di động của mình, có thể kết thúc công việc được rồi!
Trước khi rời đi, tôi không quên ân cần mở cửa ra vào và cửa sổ cho giám đốc Triệu.
Tháng Giêng gió lạnh thổi qua, nhưng hắn ở đấy vẫn bận rộn đến mức quên mình, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Thật là làm khó cho tay chân già nua của lão!
Ngày hôm sau, tôi gửi đoạn video cho giám đốc Triệu. Hắn ta phải nhập viện vì cảm lạnh và người đầy vết thương, chút nữa đã không dậy nổi!
“Xem như mày giỏi… Rốt cuộc mày muốn thế nào?”
Giám đốc Triệu tức giận hít thở không thông, không ăn được còn khui ra chuyện xấu. Nếu video này lan truyền chắc chắn hắn sẽ trở thành trò cười trong giới!
Tôi thẳng thắn đưa ra yêu cầu: “Tất cả vị trí trung tâm trong phim truyền hình thường niên trên nền tảng của ông sẽ được trao cho Ninh Hân! Ngoài ra, đừng cố gắng gây ảnh hưởng đến anh ấy nữa, nếu không…”
Tôi cố ý dừng lại, hạ giọng nói: “Tôi không ngại để cậu bé tối qua chơi với ông lần nữa đâu!”
Nếu như lúc trước Triệu tổng có ý định trả thù Ninh Hân thì bây giờ đã hoàn toàn dập tắt.
Đêm qua, hắn đã nhìn thấy sức mạnh của tiểu tử đó rồi!
Đúng, tôi biết hắn tôi mê Ninh Hân như điếu đổ nên đã phái hồn ma trẻ em mà tôi thu phục hôm trước ra.
Chẳng phải hắn ta chỉ muốn “chơi”, nên tôi mới để hồn ma trẻ em ấy chơi với hắn cho thỏa thích thì thôi.
Đứa trẻ tội nghiệp đó vừa sinh ra đã bị người khác luyện chế, thao túng trở thành cỗ máy giết người, chưa có ai từng vui vẻ chơi với nó.
Nó trở nên nghịch ngợm và mê hoặc tâm trí giám đốc Triệu. Nó đá giám đốc Triệu như một quả bóng, đánh hắn ta như bao cát, thậm chí còn tè vào mặt giám đốc Triệu!
Tội nghiệp giám đốc Triệu, hắn ta tưởng là Ninh Hân mời rượu!
Sau đó, giám đốc Triệu không những không dám gây khó dễ cho Ninh Hân mà còn bỏ chạy khi vừa nhìn thấy anh ấy.
Ninh Hân đã kiếm được hàng loạt tài nguyên tốt mà chẳng mất gì, anh ấy vẫn còn bối rối không hiểu sao giám đốc Triệu tổng sau khi “nổi điên” lại trở nên tốt bụng đến như vậy?
11
Ninh Hân vốn đã có thực lực, bây giờ còn lấy lại được danh tiếng, có nguồn lực tốt nên cũng nhanh chóng lấy lại sự yêu thích.
Như hôm nay, ngay khi anh ấy vừa mới quay xong bộ phim cho giám đốc Triệu và đội của ông ấy, thì đã nhận được lời mời từ chương trình giải trí siêu nhiên nổi tiếng nhất hiện nay.
Trong các phiên bản trước, khách mời không phải là các ảnh hậu, ảnh đế thì cũng là tiểu sinh, tiểu hoa. Hình thức của chương trình rất mới lạ và thú vị, đồng thời rating cao đến mức đáng kinh ngạc. Đây thực sự là một chiếc bánh ngon mà mọi người đều thèm muốn.
Chỉ là thể lệ của chương trình này đã được thay đổi. Các nghệ sĩ phải hợp tác với những người nghiệp dư, lập thành tổ đội để tham gia.
Tôi xung phong: “Em, em, em! Anh ơi, đưa em đến đó! Em muốn bảo vệ anh!”
Nụ cười của Ninh Hân mang theo chút cưng chiều, vỗ nhẹ vào trán tôi: “Được rồi, anh sẽ dẫn em theo, nhưng nhớ đừng thể hiện! Nếu có chuyện gì cứ trốn sau lưng anh!”
Chủ đề của chương trình giải trí siêu nhiên này là “Tiết lộ bí mật về vùng đất không người”.
Vào ngày quay, sáng sớm chúng tôi đã đến làng Thanh Châu, một khu vực không có người ở.
Làng Thanh Châu là một ngôi làng cổ có lịch sử hơn năm trăm năm, từng là thiên đường trong mắt mọi người.
Nhưng hơn hai mươi năm trước, hàng loạt tai họa bất ngờ ập đến nơi đây.
Đầu tiên, hàng chục dân làng chết đột ngột không rõ nguyên nhân, sau đó nhiều đám cháy lớn nhỏ lần lượt bùng phát, thiêu rụi hàng trăm ngôi nhà cổ.
Dân làng kể rằng ngôi làng bị nguyền rủa nên mới gặp xui xẻo như vậy nên những người còn lại bỏ chạy tán loạn, làng Thanh Châu hoàn toàn hoang phế.
Sau khi người dẫn chương trình Khương Đào giới thiệu bối cảnh quay phim với mọi người, anh ta vui vẻ nói: “Chỉ là một số tin đồn thôi. Trên đời làm gì có ma quỷ? Chúng ta phải tin vào khoa học!”
“Được, bây giờ chúng ta xuất phát!”
Thế là cả nhóm hùng hổ tiến vào làng Thanh Châu.
Có thực sự chỉ là tin đồn?
Tôi nhìn quỷ khí lượn lờ trên ngôi làng và lắc đầu.
Hấp tấp đến một nơi như thế này, tôi không biết nên nói mấy người này là gan lớn hay vô tri nữa?
12
Cuộc hành trình của chúng tôi không hề suôn sẻ.
Vào rừng không lâu, có vị khách kêu lên: “Điện thoại di động của tôi không có sóng! Ở đây thực sự không có vấn đề gì chứ?”
Khương Đào trấn an mọi người: “Đây là thôn cổ, không có tín hiệu là chuyện bình thường, là khu không người mà.”
Lý do này đối với mọi người không có sức thuyết phục lắm. Ngôi làng này cũng mới bị bỏ hoang hơn mười năm trước, trên đường tới đây mọi người đều nhìn thấy tháp tín hiệu phụ cận!
Trong lúc mọi người đang hò hét thì trợ lý của đội chuyên mục phát hiện toàn bộ nước tinh khiết được vận chuyển đều bị rò rỉ! Ngay cả những hộp đựng thức ăn cũng trống rỗng một cách khó hiểu!
Điều đáng sợ hơn nữa là một số vị khách tinh mắt đã phát hiện ra sau khi chúng tôi vào làng đã đi quanh một chỗ, căn bản không thể ra ngoài được!
Ngay cả chiếc la bàn chúng tôi mang theo cũng ngừng quay!
Chuỗi thay đổi này không thể giải thích được bằng sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Khách nam hùng hổ: “Tôi bỏ. Tôi không quay nữa!”
“Bao nhiêu tiền cũng không quay, giờ tôi muốn đi về!”
Các vị khách nữ đều sợ hãi và khóc lóc.
Trong lúc mọi người đang lo lắng thì cách đó không xa, trên hồ có một chiếc thuyền từ từ đến.
Khương Đào hưng phấn nói: “Bọn họ nhất định là ngư dân thôn lân cận! Chắc chắn biết đường ra!”
“Ninh Hân! Cậu đi hỏi đường rồi lấy chút nước mang nước về!”
Yêu cầu này rõ ràng là rất vô lý. Tại sao chúng ta không cùng nhau hỏi đường? Cùng đi lấy nước?
Nhưng lý do của Khương Đào có vẻ rất chính đáng.
Hắn nói Ninh Hân là người trẻ nhất ở đây, giúp đỡ anh chị em thì có gì sai? Đàn ông trưởng thành còn sợ cái này cái kia à? Bây giờ người này bị bong gân, người kia chưa ăn uống, bị hạ đường huyết, còn hắn thì phải chịu trách nhiệm sắp xếp, không được rời đi, nếu không thì hắn cũng đi rồi!
Sau khi nói xong câu này, tôi và Ninh Hân chỉ còn cách im lặng đi về phía hồ.
Ninh Hân trừng mắt nhìn tôi: “Đã bảo em đừng đi theo anh mà! Ở cùng mọi người vẫn an toàn hơn!”
Tôi thản nhiên nói: “Tất nhiên là em sẽ đi theo anh rồi, em đến đây để bảo vệ anh mà!”
Ninh Hân bất đắc dĩ: “Được rồi, chúng tôi cùng đi thôi, nhưng bây giờ em phải đứng ở phía sau anh!”
Lúc này thuyền đã rất gần bến, tôi nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài ngồi trên thuyền quay lưng về phía chúng ta, khe khẽ ngân nga.
Ninh Hân hỏi: “Xin chào, chúng tôi tới đây để quay một chương trình và bị lạc, xin hỏi hướng bên kia có thể đi ra ngoài không?”
Tiếng hát đột ngột dừng lại, người phụ nữ cười rất nhẹ rồi quay đầu lại: “Đã đến đây thì đừng rời đi!”
Một khuôn mặt đáng sợ với những vết bầm tím, sưng tấy và thi ban đầy cơ thể chợt xuất hiện trước mặt chúng tôi, Ninh Hân quay người kéo tôi bỏ chạy.
Đột nhiên xung quanh có một cơn gió mạnh, lá cây bay loạn xạ, một hơi thở cực kỳ lạnh lẽo phả vào mặt chúng tôi!
Người phụ nữ cười khúc khích vào tai chúng tôi: “Ở lại với tôi đi!”
Ôi, con thủy quái nhỏ làm tổ trong rừng già núi sâu này vốn không có kiến thức, bà nhỏ của Minh giới mà không nhận ra! Còn dám bảo tôi tiếp nó! Tuyệt vời quá nhỉ!
Ăn của tôi một đòn đi!
Tôi xoay người bổ vào đỉnh đầu của nó một cái, giây tiếp theo, Ninh Hân đã lao thẳng vào tôi!
“Tranh Tranh, cẩn thận!”
Hơi thở ấm áp phả vào cổ làm đầu óc tôi trống rỗng, Ninh Hân ôm tôi thật chặt.
Cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của ma nữ truyền đến từ phía sau.
“Tranh Tranh! Em ổn chứ?”
Không biết qua bao lâu, Ninh Hân ôm đầu tôi gọi, lúc đó tôi mới từ trong mộng tỉnh lại.
Tôi đang hoảng hốt đáp lại thì Ninh Hân đã kéo tôi đứng dậy: “Tại sao nữ quỷ lại mất rồi? Anh còn tưởng chúng tôi phải để lại di nguyện! Ngón tay của nó thậm chí còn chạm vào anh!”
“Ở đây không nên ở lâu, chúng tôi nhanh chóng rời đi thôi!”
Tôi quay đầu nhìn lại vũng mủ trên mặt đất và cười khẩy trong lòng.
Hừ, dám động đến anh trai của ta, ngươi xứng bị thế!