Con Gái Quỷ Hậu - Chương 2
4
“Tô Tranh Tranh, cô nói thử xem cô có thể làm gì? Bảo cô mượn bộ lễ phục cũng mượn không xong! Cô định để Ninh Hân mặc bộ đồ hết thời này lên sân khấu à? Đã vậy còn không có giày đi cùng! Muốn cho người khác cười đến rụng răng hay gì!”
Người đại diện của Ninh Hân, Lưu Lệ ném bộ đồ vest quý giá mà tôi phải chạy hơn chục thương hiệu mới mượn được xuống sàn với vẻ kinh thường.
Những ngón tay mập mạp như củ cà rốt tý nữa thì chọc vào mắt tôi: “Tôi không hiểu tại sao Ninh Hân lại muốn giữ một người như cô lại! Cô thật sự cái gì cũng không làm được…”
Lưu Lệ ỷ mình một tay nâng Ninh Hân nên ngày thường cô ta đối xử với nhân viên rất khắc nghiệt, vô cớ cắt xén lương, thậm chí còn đánh đập, mắng mỏ.
Hơn nữa, hiện giờ tình hình kinh tế cũng không tốt lắm, tìm công việc mới không phải là chuyện dễ, huống hồ Ninh Hân đúng là một ông chủ tốt, vì vậy ai cũng chỉ biết tức giận nhưng không dám lên tiếng.
Nhưng tôi là con gái của Quỷ Vương và Quỷ Hậu, đường đường là bà nhỏ dưới Minh phủ, sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy?
Tôi hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, một lượng nhỏ bột màu nâu nhạt bay vào cơ thể Lưu Lệ.
Cô tôi vừa nãy còn mắng tôi đông đổng nay đã thôi ý định trách móc, ôm bụng thở hổn hển: “Chậc… sao đau quá vậy…”
Sau đó đi lui đi tới trong nhà vệ sinh, cuối cùng dứt khoát ngồi trên bồn cầu không chịu ra!
Hừ, đó là bột ba đậu* mà tôi lấy được từ một tiểu quỷ chuyên đi quấy rối, xem có chỉnh chết cô ta không!
(*Ba đậu: một loại dược liệu trong Y học cổ truyền, có độc nhẹ, thường dùng làm thuốc xổ.)
Ninh Hân nghe thấy ồn ào liền đi tới, cúi xuống nhặt quần áo lên an ủi tôi.
“Anh cảm thấy nói rất đẹp, rất hợp với anh!”
“Tranh Tranh vốn rất lợi hại, là ngôi sao may mắn nhỏ bé của anh. Từ khi em đến, anh đã may mắn hơn một chút.”
Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi: “Cảm ơn Tranh Tranh, em đã vất vả rồi.”
A a a a, hình như trong mắt anh ấy có chứa ngôi sao!
Anh ấy đẹp trai như vậy, lại còn dịu dàng thế nữa! Tôi chết, chết, chết mất!
Lúc này, nỗi buồn trong lòng đã được xóa sạch, tôi chỉ biết cúi đầu cười ngu ngốc.
Bỗng một người đàn ông lạ mặt bước vào studio và thân mật chào hỏi Ninh Hân.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó một lúc, nhà tạo mẫu Tiểu Mỹ thì thầm: “Là ngài Đỗ Băng! Thật hiếm khi có người đạt được thành tựu như vậy mà vẫn còn nhớ đến anh em tốt của mình như anh ấy lắm!”
“Anh ấy thật sự rất tốt nha! Thậm chí anh ấy còn gửi cho chúng tôi những bộ quần áo và phụ kiện may sẵn cao cấp có tên tuổi! Những người trong ngành đều rất thực tế trong khoản chơi với người nổi tiếng, anh ấy đúng thật là ‘đưa than ngày tuyết’ đấy!”
Hầy!
Nếu không phải trên người hắn phát ra mùi hôi thối giống âm khí nồng nặc toả ra từ hộp quà, đến nỗi nước hoa cũng không che được, thì tôi thật sự sẽ tin theo mất!
5
Đỗ Băng, người đồng đội từng tham gia cuộc thi tài năng “Come on Boy” với Ninh Hân, còn từng sống cùng ký túc xá.
Khách quan mà nói, ngoại hình và năng lực chuyên môn của Đỗ Băng đều ở mức chấp nhận được.
Nhưng nếu lấy Ninh Hân làm tham chiếu thì Đỗ Băng lại có vẻ ảm đạm không sáng lắm.
Năm đó, Ninh Hân ra mắt ở vị trí center với số phiếu bầu cao nhất, còn Đỗ Băng chỉ xếp thứ chín.
Về sau, phương hướng phát triển của hai người gần như giống nhau, về mảng đóng phim, quảng cáo và giải trí thì Ninh Hân đã làm đến mỏi cả tay, nhưng Đỗ Băng lại từng suýt bỏ ngành khi không tìm được việc làm. Lúc ấy Ninh Hân cũng đã giúp hắn rất nhiều.
Cho đến một năm trước, các dự án của Ninh Hân thường xuyên gặp sự cố và cuối cùng bị công ty quản lý đóng băng hoạt động.
Mà cuối cùng Đỗ Băng cũng gặp may mắn, ra mắt một bài hát mới, quay vài bộ phim truyền hình được chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng, đột nhiên trở thành người được yêu thích nhất thay thế Ninh Hân.
Bây giờ tất cả điều này đã được giải thích.
Tôi đã chú ý đến hắn từ lúc hắn bước vào cửa, thật sự hắn quá là hôi luôn!
Và những thứ hắn mang trên tay cũng toát ra âm khí.
Hắn dùng dầu thi để đổi vận, lại thường dùng một ít tà vật phá hoại vận may của đối thủ, thật đúng là một tay giỏi tính toán!
Nhưng hôm nay vận may của hắn sắp phải kết thúc rồi!
Tô Tranh Tranh tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại Ninh Hân!
Thế là tôi đi về phía Đỗ Băng và Ninh Hân, một người nhất quyết muốn tặng quà còn người kia vẫn từ chối, nở một nụ cười.
“Anh Ninh Hân, anh cứ nhận đi. Nếu anh không nhận thì anh Đỗ đây sẽ không vui đâu, phải không?”
Đỗ Băng vội vàng trả lời: “Đúng, đúng, đúng, giữa chúng tôi mà còn ai với ai nữa chứ? Nhanh nhận lấy đi!”
Ninh Hân còn đang do dự: “Nhưng cái này quá đắt…”
Tôi nhận luôn quà giúp cho Ninh Hân: “Anh Ninh Hân, đừng xấu hổ, bạn tốt nên giúp đỡ lẫn nhau. Lúc khác chúng tôi tặng lại anh Đỗ một món quà lớn là được rồi!”
Nhìn thấy Ninh Hân cuối cùng cũng gật đầu, Đỗ Băng vỗ vào vai anh ấy, trong mắt tràn đầy thỏa mãn: “Vậy đêm giao thừa gặp lại!”
Làm như vậy liệu có chắc chắn rằng Ninh Hân sẽ mãi không chuyển mình không?
Tôi vốn luôn nói lời giữ lời, nếu đã nói sẽ tặng hắn một món quà lớn thì tất nhiên tôi phải hoàn hảo rồi!
Đỗ Băng vừa rời đi, tôi liền lấy cớ cần ủi quần áo rồi chui tọt vào phòng chứa đồ.
Tôi hung hăng nện quà Đỗ Băng tặng xuống đất, lạnh lùng nói: “Còn chưa ra à?”
Đèn huỳnh quang trong phòng bị hỏng, nhấp nháy rồi tắt, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Chẳng bao lâu, tôi nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài mặc váy cưới cổ xưa bay ra từ hộp quà.
Xung quanh cô ta bao phủ ánh sáng đỏ như máu, xem ra đã cướp đi rất nhiều sinh mạng!
Tôi thấy mắt cô ta nhìn thẳng, hình như vẫn chưa nhìn rõ tôi là ai nên liền duỗi tay lao về phía trước, miệng còn lẩm bẩm một mình.
“Đoạn Lang? Đoạn Lang?”
“Đoạn Lang, chàng ở đâu? Chàng nhanh xuống đây cùng thiếp!”
Tôi lùi lại một chút, lấy một nắm trong túi Càn Khôn rồi ném vào cô ta.
Vài bóng người màu trắng xám bay quanh phòng, cuối cùng đâm sầm vào quỷ tân nương.
Người này tát, người kia kéo tóc, hai người còn lại cắn vào cổ và đùi cô ta.
Quỷ tân nương đau đớn hét lên chói tai.
Tiếng kêu thảm thiết đến mức khiến Ninh Hân chấn kinh.
“Tranh Tranh, em sao vậy? Có cần giúp đỡ không?”
Tôi vội nói: “Không sao đâu, không sao đâu, chỉ là em thấy bộ lễ phục này đẹp quá, ha ha ha!”
Tôi nhanh chóng yêu cầu một tiểu quỷ trải rèm cách âm xung quanh phòng. Bây giờ, dù có ồn ào đến đâu cũng không sợ thu hút người khác!
6
Tôi đoán là mọi việc đã gần xong nên vội xua tay gọi lũ quỷ nhỏ lại.
Quỷ tân nương bị đánh một trận nên dường như đầu óc sáng suốt hơn nhiều, cô tôi nằm xuống đất quỳ lạy tôi: “Nô không dám làm nữa, xin hãy tha thứ cho nô. Nô chỉ muốn yên lặng bảo vệ Đoạn Lang của nô nhưng bọn họ cứ làm phiền nô…”
Quỷ tân nương kể trong nước mắt, hàng trăm năm trước cô là con gái của một gia đình làm quan, ngày đó cô mặc một chiếc váy cưới được may rất tỉ mỉ và kết hôn với người anh trai nhà bên mà cô đã ngưỡng mộ từ lâu. Tuy nhiên cuối cùng lại nhận được tin chồng cô bị tên trộm ngựa tập kích và đồng quy vu tận với chúng.
Quá tuyệt vọng, cô ôm bộ quần áo của chồng sắp cưới rồi treo cổ tự tử trong phòng tân hôn. Vì oán khí quá lớn mà chỉ cần có người tiếp xúc với bộ quần áo đó thì đều không có kết cục tốt.
Sau đó, một đạo sĩ đã phong ấn cô dưới lòng đất, nhưng cách đây vài ngày đã có người đào cô ra!
Lần này quỷ tân nương nhất thời bị lửa giận công tâm, muốn hại người lần nữa!
Không thể không nói, Đỗ Băng thật sự là quá tàn nhẫn, sợ Ninh Hân không chết nên muốn đưa cho anh ấy thứ này!
Đáng tiếc chỉ cần tôi ở đây, không ai có thể chạm vào Ninh Hân!
Tôi trợn mắt nói: “Ngươi không muốn ai làm phiền ngươi và người yêu, điều đó ta hiểu, nhưng bọn ta không đào ngươi lên. Tục ngữ có câu, oan có đầu nợ có chủ…”
Lời còn chưa dứt, lệ khí trên thể quỷ của tân nương càng thêm hung bạo, dường như đôi mắt càng đỏ hơn!
Cô ta rống to một tiếng, bay ra ngoài cửa sổ: “Ai quấy rầy Đoạn Lang… đều sẽ chết!”
Không biết quỷ tân nương sẽ chào đón thủ phạm đã quấy rầy mình và Đoạn Lang như thế nào?
Có trò hay mà không xem thì thật phí, tôi chọt nhẹ ngón tay vào vách tường, nơi đó liền hiện lên hình ảnh giống như đang xem phim vậy.
Đỗ Băng kiêu ngạo dựa vào ghế sô pha gọi điện thoại.
Hắn nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi nói: “Đại sư A Tán Minh, tôi đã gửi quần áo cho Ninh Hân như ngài nói. Bây giờ chắc chắn nữ quỷ đã quấn lên người hắn rồi!”
“Hừ, vốn dĩ tôi không muốn hắn chết đâu, nhưng ai kêu hắn tranh với tôi làm gì! Hắn giải nghệ về bán khoai không được sao? Cứ phải một hai tranh với tôi!”
“Lần này hắn chết rồi! Tôi mới là đỉnh lưu, ha ha ha..”
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, đèn trong phòng vụt tắt.
Chỉ nghe được một tiếng “ầm”, Đỗ Băng thấp giọng chửi: “Shit! Điện thoại rớt rồi!”
Đại khái là vì không có điện thoại để vuốt khiến Đỗ Băng trở nên cáu kỉnh: “Gặp quỷ à! Mất điện kiểu gì vậy? Căn hộ cao cấp như vậy cũng mất điện à?”
“Sao đột nhiên trời lạnh thế? Máy điều hòa cũng hỏng rồi sao? Tháng này không trả tiền phí sinh hoạt nữa!”
Đỗ Băng quỳ rạp trên mặt đất, không biết mình đã chạm vào thứ gì, càng tức giận hơn: “Cái quái gì vậy? Tại sao cái cây lau nhà thối nát này lại để ở đây? Ngày mai mình phải sa thải giúp việc thôi!”
Vừa nói hắn vừa kéo mạnh!
Cùng lúc đó, tay còn lại của hắn cuối cùng cũng chạm vào điện thoại và bật đèn lên!
“A… a…”
Tiếng hét dài của Đỗ Băng lập tức vang vọng khắp phòng!
Bởi vì khi đó hắn nhìn rõ thứ mình đang cầm chính là đầu tóc dài của một phụ nữ!
Người phụ nữ với mái tóc rối bù và khuôn mặt dữ tợn, không, đó là một nữ quỷ!
Cô tôi lạnh lùng cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn: “Người quấy rầy Đoạn Lang! Chết!”