Con Gái Bảo Mẫu - Chương 4
Tôi cười lạnh, nhìn La Tư Phàm: “Đây là điều cô luôn muốn làm đúng không?”
“Trước đây những trò vặt vãnh cô làm trong nhà, tôi không thèm để tâm, nhưng Hạ Tống chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba! Nó chỉ mới vừa thành niên thôi!”
“Sao vậy, không thể chờ thêm được nữa à? Cô muốn trở thành phu nhân nhà giàu nhanh đến vậy sao?”
“Và còn nữa! Đây là nhà tôi! Không phải nhà cô!”
“Cô là cái gì? Cô có tư cách gì mà dám gọi đây là nhà cô?”
Đúng lúc này, dì Tần từ ngoài bước vào, thấy tôi tát La Tư Phàm liền hốt hoảng lao tới: “Băng Băng! Sao con lại đánh người?”
“Có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”
Tôi gạt tay dì ấy ra: “Tôi dạy dỗ một kẻ không biết xấu hổ thì sao? Cả ngày ở nhà tôi, ăn của tôi, mặc của tôi, bây giờ còn muốn dùng thủ đoạn hèn hạ để quyến rũ em trai tôi?”
Dì Tần ngớ người ra, mặt đỏ bừng, rồi mới lên tiếng: “Con nói ai thế?”
“Người theo đuổi con bé Tư Phàm nhà chúng tôi nhiều lắm! Sao con có thể nói chuyện khó nghe như vậy? Rõ ràng là em con chiếm lợi từ Tư Phàm!”
La Tư Phàm cũng phụ họa: “Đúng vậy, chuyện này rõ ràng là do em trai chị sai! Ai lại lấy chuyện trong trắng của mình ra đùa cợt?”
“Nói thật, người chịu ấm ức là em, tại sao em phải nhận lỗi chứ?”
“Nếu em đi báo cảnh sát, nói rằng em trai chị quấy rối em, em muốn xem dì và cảnh sát sẽ đứng về phía ai!”
Họ chắc mẩm rằng bố mẹ tôi đang đi công tác, sẽ không về ngay, nên định kéo dài thời gian, còn hy vọng vào lòng tốt của mẹ tôi.
Ai ngờ, một tiếng sau.
Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.
Mẹ tôi đã trở về.
10
Sau khi nhận được cuộc gọi của em họ, mẹ tôi không hề do dự mà lập tức quay về.
Vừa về đến nhà, dì Tần và La Tư Phàm đã tranh nhau tố cáo hành vi của Hạ Tống và tôi. Mẹ tôi liếc nhìn Hạ Tống, sau đó nói với dì Tần và La Tư Phàm: “Hai người qua đây một chút.”
Hạ Tống ngồi trên sofa, vẫn còn có chút bàng hoàng, cậu ấy từ nhỏ đã được gửi vào trường nội trú, bố mẹ lại thường xuyên ở nước ngoài, chưa ai dạy cậu ấy về những chuyện như thế này. Cậu không nhịn được nói: “Chị, em thật sự không làm gì cả.”
“Chị ấy tự gõ cửa phòng em, nói là mất điện, tắm dở dang một mình nên sợ.”
“Trong bóng tối, em không nhìn thấy gì, không biết chị ấy chỉ quấn mỗi khăn tắm, rồi còn lao vào lòng em.”
“Ban đầu em định an ủi chị ấy, nhưng khi sờ phải làn da trơn láng, em sợ chet khiếp!”
Tôi hỏi: “Thế em đã làm gì?”
Hạ Tống thật thà trả lời: “Em sợ quá, đẩy chị ấy ra, hình như đầu chị ấy đ//ập vào đâu đó.”
Tôi đứng dậy đi về phía phòng làm việc, tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của dì Tần.
Mặc dù dì ấy nói như đang bàn bạc, nhưng giọng điệu lại mang chút thăm dò: “Thực ra chúng tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, Tư Phàm cũng thích nhà bà chủ, khi đi tránh nóng, bà chủ cũng khen Tư Phàm hiểu chuyện.”
“Băng Băng sau này không sinh con, còn con của Tư Phàm có thể coi như con cháu của nhà họ Tạ.”
Sau đó, tôi nghe thấy giọng của La Tư Phàm:
“Dì ơi, trước đây dì cũng nói rằng dì hợp với con, những ngày qua dì đã chăm sóc con rất chu đáo. Hay là dì nhận con làm con gái nuôi đi.”
“Chuyện của cháu trai dì tối qua chúng ta coi như chưa xảy ra. Nếu sau này chúng con còn có thể đến với nhau, cháu sinh con chẳng phải cũng là con cháu nhà dì sao? Chị Băng Băng không có con, vậy đó cũng chính là đứa cháu mà dì mong muốn bế bồng sau này.”
Mẹ tôi hắng giọng, cười nhẹ: “Chị Tần, chị cũng đã làm việc ở nhà tôi hơn mười năm rồi.”
“Thế này nhé, tôi không làm khó chị.”
“Chị có hai tiếng để thu dọn đồ đạc, rồi cuốn gói ra khỏi nhà tôi.”
11
Nửa đêm, dì Tần và La Tư Phàm xách theo đống hành lý lớn nhỏ rời khỏi cổng nhà, chú Trương, tài xế, cứ như không thấy gì, bước vào sân.
Từ cửa sổ lớn nhìn ra, tôi thấy họ vừa xách đồ vừa lẩm bẩm chửi rủa suốt dọc đường. Rất nhanh, bảo vệ của khu biệt thự đã dẫn theo vài người đến để đuổi họ ra ngoài.
Đây đã là kết thúc chưa? Chưa đâu.
Mẹ tôi sa thải dì Tần, nhưng bà ta vẫn mặt dày nói nếu không trả tiền thì bà ta sẽ không rời đi, vì hợp đồng có ghi thời hạn, họ đòi tiền bồi thường.
Mẹ tôi liên hệ với người phụ trách của trung tâm dịch vụ gia đình, yêu cầu liệt dì Tần vào danh sách đen. Đồng thời, mẹ tôi cũng lan truyền câu chuyện này trong vòng bạn bè. Lúc này, dì Tần mới bắt đầu lo lắng.
Ở độ tuổi của bà ta, việc tiếp tục làm bảo mẫu cho gia đình giàu có gần như là không thể.
Làm bảo mẫu kiếm được nhiều hơn rất nhiều so với làm phục vụ ở nhà hàng. Đã quen với mức lương cao, giờ phải quay về quê hương sống với mức thu nhập thấp, dì Tần khó lòng mà chịu nổi cú sốc này.
Vì thế, bà ta đã gọi vô số cuộc điện thoại cho bố mẹ tôi để cầu xin và nhận lỗi, thậm chí còn đứng đợi dưới công ty của bố mẹ tôi. Cuối cùng, vì gây rối trật tự công cộng, bà ta bị cảnh sát bắt giam vài ngày rồi mới chịu thôi.
Còn về La Tư Phàm, một sinh viên đại học, muốn cô ta chịu khổ không phải là chuyện khó.
Khi bố mẹ Hạ Tống biết chuyện, họ lập tức liên hệ với trường của La Tư Phàm. Ban lãnh đạo nhà trường rất chú trọng đến vụ việc này, và mặc dù Hạ Tống rất ngây thơ, nhưng không phải là ngu ngốc, cậu ấy đã ghi âm toàn bộ đoạn trò chuyện giữa La Tư Phàm và chúng tôi.
Cuối cùng, nhà trường quyết định đuổi học La Tư Phàm.
Ba năm đại học, cuối cùng chỉ có một tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, đối với một người cao ngạo như La Tư Phàm, đây chẳng khác nào một đòn nặng nề.
Cô ta nghĩ đến con đường truyền thông mạng xã hội, định dùng sức mạnh của dư luận để “minh oan” cho mình.
Nhưng cô ta quên mất rằng ngoài việc là chủ của một vài quán cà phê, tôi còn là một blogger nổi tiếng trên mạng. Học mỹ thuật nhiều năm, tôi đã tích lũy được một lượng lớn người hâm mộ trên mạng.
Một thời gian sau, La Tư Phàm muốn lợi dụng sự công kích trên mạng để đạt được mục đích, nhưng cuối cùng lại bị phản tác dụng.
Cô ta trở thành con chuột chạy qua đường, ai cũng muốn đánh:
【Hóa ra tất cả những bức ảnh đều là mượn quần áo của chủ nhà để chụp à?】
【Lại còn chụp ảnh trong phòng thay đồ của người khác, nếu tôi là chủ nhà chắc thấy kinh tởm lắm.】
【Mặt dày thật đấy! Cứ như kẻ tr//ộm ấy! Tr//ộm quần áo của người khác, còn muốn tr//ộm luôn cả bố mẹ người ta!】
…
Những bình luận khác, tôi không có thời gian đọc hết.
Tôi nhớ lại lời mẹ tôi đã nói với cô ta hôm đó:
“La Tư Phàm, có những thứ không phải của mình thì đừng mơ tưởng.”
“Nhà chúng tôi đề cao sự môn đăng hộ đối, không phải cứ một cô gái từ quê học cao đẳng là có thể trở thành phượng hoàng bay lên cành cao.”
“Còn về đứa con trong bụng cô sau này, cô nghĩ nhà chúng tôi sẽ quý trọng nó sao?”
Những cặp vợ chồng giàu có, làm sao không nhìn thấu được những gì mẹ con dì Tần đã làm từ trước?
Chỉ là họ nhắm mắt làm ngơ, coi như một trò cười mà thôi. Nể mặt dì Tần nên họ không muốn tính toán nhiều, nhưng không ngờ dì Tần lại nuông chiều con gái mình đến vậy.
Bà ta nghĩ rằng chúng tôi đã hủy hoại con gái bà ta, nhưng thật ra chính bà ta đã sai lầm nối tiếp sai lầm, không dạy La Tư Phàm đi đúng con đường.
Tự làm tự chịu, chẳng qua cũng chỉ là vậy.
Chiều hôm đó, tôi vừa uống trà vừa vẽ tranh thì nhận được tin nhắn của Hạ Tống:
【Chị! Em sắp đi du học rồi! Đến lúc đó sẽ mua cho chị một cái túi nhé——】
Tôi cười đáp: 【Được, nhớ chú ý an toàn nhé.】
Hạ Tống hạ giọng, nhưng không giấu nổi niềm vui: 【Em nói cho chị một bí mật, em sắp có người yêu rồi.】
【Ai thế?】 Tôi tò mò hỏi: 【Cho chị xem ảnh với.】
【Là bạn học cấp ba của em,】 Giọng của Hạ Tống chứa đầy sự vui sướng: 【Chị còn nhớ lần chúng ta đi xem kịch không? Cô ấy là diễn viên chính đấy.】
【Chúng em định học cùng một thành phố, cô ấy chơi piano hay lắm, lát nữa em gửi cho chị nghe thử…】
Một chàng trai đang yêu luôn đắm chìm trong những suy nghĩ lãng mạn.
Đậu Đinh nghe thấy tiếng cười của tôi, liền nhảy lên đùi tôi và vẫy đuôi.
Ánh nắng thật rực rỡ, bầu trời xanh thẳm, lại là một ngày ấm áp nữa.
[HẾT]